Có thể bởi vì sống cùng Mộc Tử trong một thời gian dài, trong lúc vô tình, Âu Dương Lục Sắc cũng có một thói quen tương tự: thỉnh thoảng lại dựa trên hoàn cảnh trước mắt, nghĩ đến một câu thành ngữ nào đó.
Đời người giống như một bộ phim.
Đây là câu thành ngữ mà nàng nghĩ đến trong giờ phút này.
Hiện tại đang là 8h30’ sáng, mặt trời đã bắt đầu lên cao, toàn bộ con thuyền xa hoa lại bắt đầu một ngày hoạt động mới, dòng người đông như mắc cửi, vô cùng náo nhiệt.
Mỗi người mà chúng ta từng gặp thoáng qua đều là một thành viên trong bộ phim này, hoặc trầm mặc, hoặc đường hoàng, hoặc thiện, hoặc ác, nhưng mỗi người đều lặng lẽ sắm vai nhân vật của chính mình. Không ai biết rằng mình đang tham gia diễn trong bộ phim của chính mình, kết quả như thế nào, nhân vật chính cùng nhân vật phụ sẽ có số phận như thế nào.
Âu Dương Lục Sắc cảm thấy hiện tại mình là một nhân vật rất mâu thuẫn, nàng vừa là người ngoài cuộc, nhưng cũng là một người tham dự.
Nàng đang xem một bộ phim, một bộ phim không có kết thúc. Bộ phim này đã được định trước là đầy rẫy chết chóc, biến hóa khôn lường (1). Trong bộ phim này, cho dù là Hà Lệ, Linh Hạ hay Benny, bọn họ cũng không biết được bộ phim này kết thúc như thế nào.
Rốt cuộc nên buồn hay nên vui?
Càng làm Âu Dương Lục Sắc cảm thấy không tưởng tượng được đó chính là việc nàng cũng là một nhân vật trong bộ phim này, thậm chí là một nhân vật có thể liên quan đến số phận của nhân vật chính. Toàn bộ những điều này đều là vì người yêu thần bí bên cạnh nàng. Tuổi của chàng trai này so với nàng còn nhỏ hơn mấy tháng, không, nên gọi là một người đàn ông, trên người hắn có một ma lực thần kỳ khiến nàng không thể không tin tưởng hắn, nếu tồn tại một người có thể khống chế kết cục cuối cùng của bộ phim này, người đó nhất định chính là hắn.
Giờ phút này, vị trí của hai người là lan can cạnh hồ nước đối diện tàu sân bay, đưa lưng về phía mặt nước đang lăn tăn sóng, nhìn bề ngoài thì có vẻ đang nhàn hạ, thoải mái ngắm phong cảnh trên tàu sân bay.
Mộc Tử mặc một bộ trang phục bình thường, đeo một chiếc kính râm hình vuông màu xanh lục, hiện tại đang ngửa mặt nhìn lên bầu trời, dường như cũng không có ý định quan sát những đám mây thay đổi khôn lường kia trên bầu trời.
Tuy nhiên Âu Dương Lục Sắc biết rõ thứ hắn quan sát tuyệt đối không phải là những đám mây. Hắn đang quan sát sân thượng, sân thượng của tàu sân bay. Đeo cặp kính râm trông rất dọa người kia cũng không phải là để hù người khác, đây không phải là kính râm bình thường, đó là sản phẩm công nghệ cao tiên tiến nhất với hai lớp thấu kính, tầng thấu kính trong suốt phía trong còn mỏng hơn cả tờ báo, nhưng thật ra lại là kính viễn vọng có bội số lớn, trên gọng kính còn trang bị nút điều chỉnh tiêu cự, với loại trang bị này thì không cần phải lo lắng việc sử dụng kính viễn vọng lớn vào ban ngày ban mặt khiến người khác hoài nghi rồi.
Hiện tại hai mắt Mộc Tử đang xuyên qua thấu kính, máy quét quan sát một cách cẩn thận mọi ngóc ngách trên sân thượng. Ở đó, Linh Hạ đang tỉ mỉ chuẩn bị một món quà dành cho Hà Lệ, một món quà thần bí có thể gây chết người.
Ngoài trừ bản thân Linh Hạ, không một ai biết rõ món quà này là cái gì.
Đương nhiên Mộc Tử cũng không biết, do đó hắn vẫn còn quan sát, vẫn còn phỏng đoán.
Khi Mộc Tử rơi vào trạng thái làm việc, hắn hoàn toàn đạt tới một cảnh giới hoàn toàn vong ngã.
Âu Dương Lục Sắc đứng bên cạnh quan sát Mộc Tử đến xuất thần, đột nhiên liên tưởng một cách khó hiểu đến một người áo trắng như tuyết – Tây Môn Xuy Tuyết.
Đúng vậy, Mộc Tử đeo chiếc kính râm công nghệ cao bây giờ giống hệt Tây Môn Xuy Tuyết cầm kiếm. Trong suy nghĩ của Âu Dương Lục Sắc, trên thực tế hai người đó có nhiều điểm tương tự, bọn hắn đều không phải là những người đàn ông bình thường, cuộc đời của bọn hắn cũng được chú định không giống người thường. Thần bí, cơ trí, trầm mặc, trên người luôn luôn tồn tại một loại sát khí vô hình… Loại đàn ông này không hề am hiểu những lời đường mật, thề non hẹn biển nhưng lại mang đến cho người khác một cảm giác an toàn, cảm giác có thể nương tựa. Bọn hắn khiến nữ nhân của mình tin tưởng rằng bờ vai của bọn hắn chính là ngọn núi nguy nga, kiên cường nhất trên thế giới…
Nghĩ đến Tây Môn Xuy Tuyết, Âu Dương Lục Sắc tự nhiên nghĩ đến Tú Thanh, Tây Môn Xuy Tuyết đối với Tú Thanh cũng giống như mỗi một thanh kiếm đều có một vỏ kiếm thích hợp nhất với chính mình, lần đầu tiên khi ta gặp ngươi, ta đã biết rằng ngươi chính là vỏ kiếm duy nhất trong cuộc đời của ta…
Nhìn lại chính mình và Mộc Tử, từ khi vô tình gặp được nhau trong trường tin học, đến bây giờ cùng nắm tay nhau đi trên một con đường, thời gian cũng không tính là quá dài, nhưng mà đôi khi tình cảm là thứ không hề có liên quan đến thời gian. Âu Dương Lục Sắc là một cô gái, về tình yêu của mình, nàng đã từng có vô số tưởng tượng lãng mạn, từng mô tả diện mạo người yêu trong lòng của mình vô số lần, nhưng từ khi lần đầu tiên vô tình gặp được Mộc Tử trên đường, đến khi Mộc Tử vì nàng mà gây chiến với Phó Dương, lại kể đến trong buổi chiều mưa to kia, hai người như vất bỏ tất cả mọi thứ, hôn nhau nồng nhiệt trên đường phố, hết thảy tất cả những điều này đến một cách đột nhiên, nhưng cũng phát triển suôn sẻ như một dòng chảy, giống như một bộ phim tình cảm có hậu nhẹ nhàng, vui vẻ.
Khi đó, ở thành phố Tân Bắc, Mộc Tử lén lút từ biệt, chuẩn bị một mình rời khỏi nơi đây, nàng cả đêm không ngủ, đứng bên cửa sổ dõi theo bóng lưng cô độc của hắn, nàng rốt cục từ bỏ tất cả, rốt cuộc liều lĩnh quyết định ra đi cùng Mộc Tử, Âu Dương Lục Sắc cũng tin rằng mình chính là vỏ kiếm thích hợp nhất của Mộc Tử trong cuộc đời này…
Chấm dứt dòng suy nghĩ lộn xộn, Âu Dương Lục Sắc nhìn đồng hồ, thời gian hiện tại là 8h40’ sáng, đã qua hơn hai mươi phút đồng hồ rồi, trong thời gian hai mươi phút này, bọn họ thật sự hoàn toàn im lặng. Âu Dương Lục Sắc không nhịn được quay đầu lại nhìn, thấy Mộc Tử đã buông kính viễn vọng xuống từ lâu, vừa nhàn nhã uống sữa đậu nành vừa nhìn nhìn nàng một cách chăm chú.
“Sao lại dùng ánh mắt này để nhìn em?” Âu Dương Lục Sắc không nhịn được sờ lên mặt của mình, tò mò hỏi, “Chợt phát hiện em còn đẹp hơn so với sân thượng sao?”
“Nếu anh có thể kiên trì quan sát sân thượng trong 20 phút, phỏng chừng xương cổ đã bị gãy từ lâu rồi.” Mộc Tử cười khổ, “Thấy em chăm chú suy nghĩ như vậy, anh đang đoán xem em đang suy nghĩ điều gì.”
“Ah?” Âu Dương Lục Sắc có chút thích thú hừ một tiếng, nheo mắt lại hỏi: “Vậy anh nói thử xem?”
“Em đang nghĩ đến anh.” Mộc Tử cười tủm tỉm, trả lời.
“Sai.” Âu Dương Lục Sắc lắc đầu, trả lời một cách trang nghiêm: “Tự mình đa tình.”
“Không nên gạt anh. Có rất ít chuyện có thể dấu diếm được anh.” Mộc Tử cũng trả lời một cách nghiêm túc. “Đặc biệt là những mỹ nữ không có lòng dạ tính toán như em.”
Đôi khi Mộc Tử rất hài hước. Sự hài hước đột nhiên xuất hiện đó nhiều khi giống như gió xuân phả vào mặt, làm cho Âu Dương Lục Sắc cảm thấy hết sức thoải mái, dễ chịu và ấm áp.
“Ah?” Chấm dứt những suy nghĩ lung tung, Âu Dương Lục Sắc bắt đầu tự hỏi về vấn đề mà mình quan tâm nhất, “Như vậy thì Linh Hạ sao có thể giấu diếm được anh chứ? Anh cũng đã quan sát lâu rồi, về kế hoạch của hắn, anh đã phá giải hoàn toàn rồi sao?”
“Đoán xem?” Mộc Tử cười một cách xảo quyệt.
Âu Dương Lục Sắc lắc đầu: “Em cũng không có hứng thú đối với kế hoạch của hắn. Điều em muốn biết chính là kế hoạch của hắn có thành công hay không? Dựa theo phán đoán của em, liệu hắn có vừa bắt đầu đã bị bại lộ, vì vậy mà rước họa vào thân không?”
“Anh đã gửi tin nhắn nhắc nhở hắn rồi, anh nói với hắn không nên ra tay trên sân thượng, ngộ nhỡ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì muốn chạy cũng không kịp.”
“Thế nhưng hắn vẫn không rời đi, bây giờ hắn vẫn trốn trên sân thượng.” Sắc mặt Âu Dương Lục Sắc trở nên ngưng trọng.
“Đúng vậy. Không biết là hắn chưa đọc tin nhắn của anh hay căn bản là không không muốn đọc…” Trên khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh như nước của Mộc Tử lộ ra một chút bất đắc dĩ.
-----o Chú thích 0-----
(1) – Nguyên văn là “Nhất ba tam chiết”
+ Ba: chỉ nại trong thư pháp, nại – cách viết đưa bút về bên tay phải xuống (cái phẩy); Chiết: chỉ việc chuyển đầu bút lông khi viết chữ (thư pháp). Ý của thành ngữ: đề cập đến việc bút pháp phức tạp, hay thay đổi hoặc ví dụ giống như kết cấu của một tác phẩm lúc lên lúc xuống, phức tạp. Ẩn dụ về những việc thay đổi phức tạp, không thuận lợi (cũng nói về việc có những thay đổi không mong muốn).
+ Từ trái nghĩa: thuận buồm xuôi gió.
Đời người giống như một bộ phim.
Đây là câu thành ngữ mà nàng nghĩ đến trong giờ phút này.
Hiện tại đang là 8h30’ sáng, mặt trời đã bắt đầu lên cao, toàn bộ con thuyền xa hoa lại bắt đầu một ngày hoạt động mới, dòng người đông như mắc cửi, vô cùng náo nhiệt.
Mỗi người mà chúng ta từng gặp thoáng qua đều là một thành viên trong bộ phim này, hoặc trầm mặc, hoặc đường hoàng, hoặc thiện, hoặc ác, nhưng mỗi người đều lặng lẽ sắm vai nhân vật của chính mình. Không ai biết rằng mình đang tham gia diễn trong bộ phim của chính mình, kết quả như thế nào, nhân vật chính cùng nhân vật phụ sẽ có số phận như thế nào.
Âu Dương Lục Sắc cảm thấy hiện tại mình là một nhân vật rất mâu thuẫn, nàng vừa là người ngoài cuộc, nhưng cũng là một người tham dự.
Nàng đang xem một bộ phim, một bộ phim không có kết thúc. Bộ phim này đã được định trước là đầy rẫy chết chóc, biến hóa khôn lường (1). Trong bộ phim này, cho dù là Hà Lệ, Linh Hạ hay Benny, bọn họ cũng không biết được bộ phim này kết thúc như thế nào.
Rốt cuộc nên buồn hay nên vui?
Càng làm Âu Dương Lục Sắc cảm thấy không tưởng tượng được đó chính là việc nàng cũng là một nhân vật trong bộ phim này, thậm chí là một nhân vật có thể liên quan đến số phận của nhân vật chính. Toàn bộ những điều này đều là vì người yêu thần bí bên cạnh nàng. Tuổi của chàng trai này so với nàng còn nhỏ hơn mấy tháng, không, nên gọi là một người đàn ông, trên người hắn có một ma lực thần kỳ khiến nàng không thể không tin tưởng hắn, nếu tồn tại một người có thể khống chế kết cục cuối cùng của bộ phim này, người đó nhất định chính là hắn.
Giờ phút này, vị trí của hai người là lan can cạnh hồ nước đối diện tàu sân bay, đưa lưng về phía mặt nước đang lăn tăn sóng, nhìn bề ngoài thì có vẻ đang nhàn hạ, thoải mái ngắm phong cảnh trên tàu sân bay.
Mộc Tử mặc một bộ trang phục bình thường, đeo một chiếc kính râm hình vuông màu xanh lục, hiện tại đang ngửa mặt nhìn lên bầu trời, dường như cũng không có ý định quan sát những đám mây thay đổi khôn lường kia trên bầu trời.
Tuy nhiên Âu Dương Lục Sắc biết rõ thứ hắn quan sát tuyệt đối không phải là những đám mây. Hắn đang quan sát sân thượng, sân thượng của tàu sân bay. Đeo cặp kính râm trông rất dọa người kia cũng không phải là để hù người khác, đây không phải là kính râm bình thường, đó là sản phẩm công nghệ cao tiên tiến nhất với hai lớp thấu kính, tầng thấu kính trong suốt phía trong còn mỏng hơn cả tờ báo, nhưng thật ra lại là kính viễn vọng có bội số lớn, trên gọng kính còn trang bị nút điều chỉnh tiêu cự, với loại trang bị này thì không cần phải lo lắng việc sử dụng kính viễn vọng lớn vào ban ngày ban mặt khiến người khác hoài nghi rồi.
Hiện tại hai mắt Mộc Tử đang xuyên qua thấu kính, máy quét quan sát một cách cẩn thận mọi ngóc ngách trên sân thượng. Ở đó, Linh Hạ đang tỉ mỉ chuẩn bị một món quà dành cho Hà Lệ, một món quà thần bí có thể gây chết người.
Ngoài trừ bản thân Linh Hạ, không một ai biết rõ món quà này là cái gì.
Đương nhiên Mộc Tử cũng không biết, do đó hắn vẫn còn quan sát, vẫn còn phỏng đoán.
Khi Mộc Tử rơi vào trạng thái làm việc, hắn hoàn toàn đạt tới một cảnh giới hoàn toàn vong ngã.
Âu Dương Lục Sắc đứng bên cạnh quan sát Mộc Tử đến xuất thần, đột nhiên liên tưởng một cách khó hiểu đến một người áo trắng như tuyết – Tây Môn Xuy Tuyết.
Đúng vậy, Mộc Tử đeo chiếc kính râm công nghệ cao bây giờ giống hệt Tây Môn Xuy Tuyết cầm kiếm. Trong suy nghĩ của Âu Dương Lục Sắc, trên thực tế hai người đó có nhiều điểm tương tự, bọn hắn đều không phải là những người đàn ông bình thường, cuộc đời của bọn hắn cũng được chú định không giống người thường. Thần bí, cơ trí, trầm mặc, trên người luôn luôn tồn tại một loại sát khí vô hình… Loại đàn ông này không hề am hiểu những lời đường mật, thề non hẹn biển nhưng lại mang đến cho người khác một cảm giác an toàn, cảm giác có thể nương tựa. Bọn hắn khiến nữ nhân của mình tin tưởng rằng bờ vai của bọn hắn chính là ngọn núi nguy nga, kiên cường nhất trên thế giới…
Nghĩ đến Tây Môn Xuy Tuyết, Âu Dương Lục Sắc tự nhiên nghĩ đến Tú Thanh, Tây Môn Xuy Tuyết đối với Tú Thanh cũng giống như mỗi một thanh kiếm đều có một vỏ kiếm thích hợp nhất với chính mình, lần đầu tiên khi ta gặp ngươi, ta đã biết rằng ngươi chính là vỏ kiếm duy nhất trong cuộc đời của ta…
Nhìn lại chính mình và Mộc Tử, từ khi vô tình gặp được nhau trong trường tin học, đến bây giờ cùng nắm tay nhau đi trên một con đường, thời gian cũng không tính là quá dài, nhưng mà đôi khi tình cảm là thứ không hề có liên quan đến thời gian. Âu Dương Lục Sắc là một cô gái, về tình yêu của mình, nàng đã từng có vô số tưởng tượng lãng mạn, từng mô tả diện mạo người yêu trong lòng của mình vô số lần, nhưng từ khi lần đầu tiên vô tình gặp được Mộc Tử trên đường, đến khi Mộc Tử vì nàng mà gây chiến với Phó Dương, lại kể đến trong buổi chiều mưa to kia, hai người như vất bỏ tất cả mọi thứ, hôn nhau nồng nhiệt trên đường phố, hết thảy tất cả những điều này đến một cách đột nhiên, nhưng cũng phát triển suôn sẻ như một dòng chảy, giống như một bộ phim tình cảm có hậu nhẹ nhàng, vui vẻ.
Khi đó, ở thành phố Tân Bắc, Mộc Tử lén lút từ biệt, chuẩn bị một mình rời khỏi nơi đây, nàng cả đêm không ngủ, đứng bên cửa sổ dõi theo bóng lưng cô độc của hắn, nàng rốt cục từ bỏ tất cả, rốt cuộc liều lĩnh quyết định ra đi cùng Mộc Tử, Âu Dương Lục Sắc cũng tin rằng mình chính là vỏ kiếm thích hợp nhất của Mộc Tử trong cuộc đời này…
Chấm dứt dòng suy nghĩ lộn xộn, Âu Dương Lục Sắc nhìn đồng hồ, thời gian hiện tại là 8h40’ sáng, đã qua hơn hai mươi phút đồng hồ rồi, trong thời gian hai mươi phút này, bọn họ thật sự hoàn toàn im lặng. Âu Dương Lục Sắc không nhịn được quay đầu lại nhìn, thấy Mộc Tử đã buông kính viễn vọng xuống từ lâu, vừa nhàn nhã uống sữa đậu nành vừa nhìn nhìn nàng một cách chăm chú.
“Sao lại dùng ánh mắt này để nhìn em?” Âu Dương Lục Sắc không nhịn được sờ lên mặt của mình, tò mò hỏi, “Chợt phát hiện em còn đẹp hơn so với sân thượng sao?”
“Nếu anh có thể kiên trì quan sát sân thượng trong 20 phút, phỏng chừng xương cổ đã bị gãy từ lâu rồi.” Mộc Tử cười khổ, “Thấy em chăm chú suy nghĩ như vậy, anh đang đoán xem em đang suy nghĩ điều gì.”
“Ah?” Âu Dương Lục Sắc có chút thích thú hừ một tiếng, nheo mắt lại hỏi: “Vậy anh nói thử xem?”
“Em đang nghĩ đến anh.” Mộc Tử cười tủm tỉm, trả lời.
“Sai.” Âu Dương Lục Sắc lắc đầu, trả lời một cách trang nghiêm: “Tự mình đa tình.”
“Không nên gạt anh. Có rất ít chuyện có thể dấu diếm được anh.” Mộc Tử cũng trả lời một cách nghiêm túc. “Đặc biệt là những mỹ nữ không có lòng dạ tính toán như em.”
Đôi khi Mộc Tử rất hài hước. Sự hài hước đột nhiên xuất hiện đó nhiều khi giống như gió xuân phả vào mặt, làm cho Âu Dương Lục Sắc cảm thấy hết sức thoải mái, dễ chịu và ấm áp.
“Ah?” Chấm dứt những suy nghĩ lung tung, Âu Dương Lục Sắc bắt đầu tự hỏi về vấn đề mà mình quan tâm nhất, “Như vậy thì Linh Hạ sao có thể giấu diếm được anh chứ? Anh cũng đã quan sát lâu rồi, về kế hoạch của hắn, anh đã phá giải hoàn toàn rồi sao?”
“Đoán xem?” Mộc Tử cười một cách xảo quyệt.
Âu Dương Lục Sắc lắc đầu: “Em cũng không có hứng thú đối với kế hoạch của hắn. Điều em muốn biết chính là kế hoạch của hắn có thành công hay không? Dựa theo phán đoán của em, liệu hắn có vừa bắt đầu đã bị bại lộ, vì vậy mà rước họa vào thân không?”
“Anh đã gửi tin nhắn nhắc nhở hắn rồi, anh nói với hắn không nên ra tay trên sân thượng, ngộ nhỡ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì muốn chạy cũng không kịp.”
“Thế nhưng hắn vẫn không rời đi, bây giờ hắn vẫn trốn trên sân thượng.” Sắc mặt Âu Dương Lục Sắc trở nên ngưng trọng.
“Đúng vậy. Không biết là hắn chưa đọc tin nhắn của anh hay căn bản là không không muốn đọc…” Trên khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh như nước của Mộc Tử lộ ra một chút bất đắc dĩ.
-----o Chú thích 0-----
(1) – Nguyên văn là “Nhất ba tam chiết”
+ Ba: chỉ nại trong thư pháp, nại – cách viết đưa bút về bên tay phải xuống (cái phẩy); Chiết: chỉ việc chuyển đầu bút lông khi viết chữ (thư pháp). Ý của thành ngữ: đề cập đến việc bút pháp phức tạp, hay thay đổi hoặc ví dụ giống như kết cấu của một tác phẩm lúc lên lúc xuống, phức tạp. Ẩn dụ về những việc thay đổi phức tạp, không thuận lợi (cũng nói về việc có những thay đổi không mong muốn).
+ Từ trái nghĩa: thuận buồm xuôi gió.
/129
|