Lão Tam rất nhanh đã trở về. Dưới bóng đêm mông lung, thân hình của hắn khi đang chạy rất giống một con gấu đen đang đến mùa động dục.
"Thuốc lá, rượu, dấm chua! Toàn bộ đều đã mua về. Bây giờ đã ăn cơm được chưa vậy?" Vừa đi tới cửa, lão Tam liền hưng phấn hô to rồi chạy vào trong sân.
Ngay lúc đó, Mộc Tử cũng chạy tới cái lỗ lớn trên bức trường bên phải. Sau khi bịt mũi và nhẫn nhịn mùi rác rưởi hôi tanh truyền đến, hắn đưa ánh mắt xuyên qua cái lỗ nhìn tình hình ở bên trong.
"Mày thèm ăn cứ như gấu!" Mã lục lên tiếng cười nhạo. Sau khi rời khỏi chỗ ngồi rồi nói với Ưng Câu Tị Tử đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên cạnh: "Đại ca, ăn cơm thôi!" Hắn mới chậm rãi tiến vào nhà bếp.
Ưng Câu Tị Tử nhàn nhạt đáp ứng rồi cũng đứng dậy bước đến vòi nước gần đó. Vừa săn tay áo sơ mi trắng lên, hắn cúi người xuống cẩn thận rửa ráy mặt mũi.
"Cứ rửa đi... rửa sạch sẽ rồi thì hãy đến thiên đường tìm cha mẹ ta bồi tội." Mộc Tử nghiến rắng nghĩ thầm.
Cha mẹ?
Trong lúc vô tình, mình lại gọi người đàn ông kia là cha?
Mộc Tử lại bắt đầu cảm thấy kinh ngạc đối với chính mình.
Người đàn ông kia xứng làm cha của hắn sao...?
Ngay tại lúc Mộc tử nghĩ ngợi lung tung thì Ưng Câu Tị Tử đã rửa mặt xong. Lúc này, hắn đang dùng khăn mặt lau sạch bọt nước trên mặt vừa nói với lão Tam đang ngồi ở trước bàn:
"Lão Tam, mày tranh thủ phụ giúp Mã Lục một chút đi chứ! Chẳng lẽ mày vẫn chưa đói?"
"Đói chứ! Đói đến chết rồi!" Lão Tam vội vàng đứng dậy rồi chạy vào trong nhà bếp, miệng lại hô: "Tao đi lấy rượu, còn mày lấy dấm chua!"
Rất nhanh sau đó, Mã Lục rời khỏi nhà bếp cùng một nồi cua nóng hổi trên tay. Mà lão Tam cũng lần lượt mở cho một người một chai bia. Sau khi lấy ra một cái chén lớn, hắn lại nhanh tay rót dấm chua hồng vào bên trong..
"Hê hê, tranh thủ lúc còn nóng mà ăn đi nào!" Lão Tam săn ống tay áo lên, hắn vừa tham lam nhìn vào con cua ở trong nồi vừa chuẩn bị ngồi xuống.
"Mở ra ăn!" Mã Lục cũng cười ha ha, theo thứ tự Ưng Câu Tị Tử ngồi xuống trước, sau đó hắn mới ngồi xuống rồi cầm đũa lên.
Mộc Tử nheo mắt lại, hắn cẩn thận quan sát vị trí ở giữa bàn tròn, bên cạnh nồi cua. Đó chính là nơi đang đặt cái chén màu xanh chứa dấm chua.
Cứ như bậy, ngay tại lúc này!!!
Sau khi ổn định hơi thở, Mộc Tử chậm rãi thay đổi chỗ đứng. Từ phía bên phải, hắn di chuyển đến phía trước cửa. Vừa rồi hắn đã nhìn thấy thời điểm tốt nên liền xoay người nhặt viên gạch lở ở nơi lúc trước đã đặt sẵn.
Trong tay phải là tấm gạch nặng trịch, một lần nữa Mộc Tử lại nhìn con thạch sùng nhỏ ở tay trái.
Chỉ cần ném tấm gạch này đi, cái kế hoạch điên cuồng kia sẽ lập tức bắt đầu. Hơn nữa, hắn đã không còn đường lui...
Thật sự phải động thủ sao...?
Nhưng sự do dự cũng chỉ có thể tồn tại vài giây đồng hồ mà thôi, ánh mắt Mộc Tử rất nhanh đã trở nên kiên định và thâm thúy cực kỳ.
Được rồi, tất cả mọi thứ đều chấm dứt ngay trong đêm nay!!!
Sau sau đó, hắn không chút do dự mà nhắm ngay kính hậu của chiếc xe con rồi hung hăng ném tấm gạch trong tay.
Tấm gạch tựa như một viên đạn xé gió mang theo tất cả hận thù... bấy nhiêu sát khí đã cố định một vòng cung hoàn mỹ rồi rơi xuống chiếc kính bằng thủy tinh của chiếc xe con!
Ngay khi vừa ném viên gạch, Mộc Tử cũng gấp gáp chạy đến cái lỗ ở bức tường bên phải. Lúc chạy đến nửa đường cũng là thời điểm tấm gạch mạnh mẽ nện lên miếng thủy tinh rồi tạo nên một tiếng vang thâm thúy.
Cùng với tiếng vang đó, tiếng còi bảo vệ chói tay của chiếc xe con cũng vang lên.
Khi Mộc Tử chạy đến bên cái lỗ rồi cúi thân hình xuống thì ba người đang ngồi vây quanh cái bàn mới hoàn hồn.
"Con mẹ nó... có người phá xe!" Lão Tam là người đầu tiên đứng dậy. Hắn mang theo cái ghế bên người rồi xông ra ngoài. Cùng lúc đó, Mã Lục cũng gấp gáp ném đũa đuổi theo lão Tam.
Cuối cùng Ưng Câu Tị Tử cũng ném chiếc đũa rồi đứng lên.
Đang trốn ở bên ngoài, nội tâm của Mộc Tử cũng lo lắng hò hét: "Đi ra ngoài mau, vì sau mày không nhanh đi ra ngoài?"
Kế hoạch của hắn là nhân lúc chiếc xe bị ném đá khiến ba người nhao nhao chạy ra ngoài và rời khỏi bàn ăn thì hắn sẽ có thể lợi dụng khoảng thời gian này chui qua cái lỗ rồi tiến vào trong sấn. Sau khi nhanh chóng động tay chân, hắn sẽ rút lui một cách thần không biết quỷ không hay.
Thế nhưng hắn cho tính toán như thế nào thì cũng không nghĩ đến trường hợp Ưng Câu Tị Tử không ra ngoài, cũng không rời khỏi bàn ăn một bước!
Điều này hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của hắn. Thậm chí có thể nói, kế hoạch hắn tiến hành, đến đây đã triệt để thất bại!
Trời không giúp ta!
Đột nhiên Mộc Tử lại có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Ngay lúc Mộc Tử đang ở bên ngoài đấm ngực dậm chân thì Mã Lục lại mang theo cái ghế trở về.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Ưng Câu Tị Tử cau mày hỏi.
"Kính hậu bị ném đá, có thể là do đám nhóc con gây sự. May mà không thấy người nào, nếu không xem chừng em đã bẻ gãy bắp chân của nó rồi!" Mã Lục oán hận nói.
"Còn lão Tam thì như thế nào?" Lão Đại nghi ngờ hỏi.
"Nó đi WC rồi. Có thể là do ăn hết một quả hồng lại ăn cua nên có phản ứng... Hê hê... Chúng ta cứ ăn trước, không cần để ý nó làm gì." Một lần nữa Mã Lục lại ngồi lại chỗ cũ rồi rung đùi đắc ý
"Ừ." Ưng Câu Tị Tử lên tiếng. Sau đó hắn lại ngồi xuống rồi một lần nữa cầm đũa lên.
"Á! Bò cạp!" Bọn hắn vừa cầm đũa lên thì trong nhà vệ sinh đã truyền tới âm thanh sợ hãi của lão Tam. Ưng Câu Tị Tử liếc nhìn Mã Lục, sắc mặt đại biến rồi chạy ra ngoài cửa, mặc kệ cái ghế ngã lăn trên đất.
Cơ hội tốt!
Mộc Tử đang đứng ở ngoài cái lỗ lập tức chấn động!
Tất cả quyết định ngay ở lúc này! Cố gắng lên! Cố gắng lên! Nhất định phải thành công!
Nội tâm của Mộc Tử điên cuồng gầm rú. Hắn nhanh chóng chui qua lỗ hỗng rồi tiến vào sân. Sau khi vọt tới trước cái bàn tròn, hắn đem thân thể con thạch sùng trên tay nhúng vào dấm chua hồng bên trong cái chén nhỏ màu xanh! Lúc tiến vào chén dấm chua, con thạch sùng liều mạng giãy giụa dữ dội nhưng Mộc Tử cũng gắt gao đè nó xuống.
Một, hai, ba!
Sau ba giây, Mộc Tử mới đem con thạch sùng ra khỏi chén giấm chua rồi lập tức quay về cái lỗ rồi chui ra ngoài.
Thân thể của Mộc Tử vừa chui ra ngoài thì trong sân liền truyền đến âm thanh chửi mắng của Mã Lục và lão Tam.
"Nó không có cắn mày, có cần sợ hãi đến vậy không?" Mã Lục tức giận quở trách.
"Con mẹ nó, nếu mày đi WC bỗng nhiên có một con bò cạp rơi xuống, thiếu chút nữa thì rơi lên lão Nhị thì thế nào? (Tiểu đệ đệ, hay tiểu kê kê... Không hiểu nữa thì chịu - No_dance8x) Mày cứ thứ xem? Tao tin mày chắc chắn còn hét lớn hơn tao nữa kìa!" Lão Tam không phục nên phản bác một câu.
"Được rồi, nếu đã không có việc gì thì tiếp tục ăn cơm đi." Ưng Câu Tị Tử khuyên giải.
"Ăn cơm, ăn cơm..." Lão Tam tự biết mình đuối lý nên vội vàng cất bước, cũng không hề cãi nhau với Mã Lục mà lặng lẽ ngồi trên ghế một cách đàng hoàng.
Lúc này, ba người lại cúi người xuống rồi cầm đũa lên.
Ở bên ngoài cái lỗ, Mộc Tử cẩn thận theo dõi cho đến khi nhìn thấy ba người đều chấm cua vào dấm chua rồi nuốt xuống thì mới yên tâm đứng lên.
Trước khi rời khỏi, hắn không nhịn được mà liếc nhìn ba con người còn đang ăn uống.
Đây là lần cuối cùng nhìn thấy bọn chúng... Tuyệt đối là như vậy.
Sau đó, hắn quỷ mị biến mất trong bóng đêm dày đặc.
Lúc Mộc Tử biết tin kế hoạch của mình đã thành công mỹ mãn thì hắn đã rời khỏi thành phố Phượng Hoàng và ở trên một con đường của một thành phố lớn khác - Thành phố Ngô Đồng. Cũng từ lúc nhìn thấy tờ báo, hắn với biết rõ tên thật của Ưng Câu Tị Tử và lão Tam.
Nhưng hắn cũng không nhìn kỹ hai cái tên này mà trực tiếp ném tờ báo đi.
Trên thực tế, Mộc Tử chỉ cảm thấy hứng thú với một câu bên trên mục tin tức, nguyên văn chính là:
Trải qua điều tra, cảnh sát đã xác định đây là một sự kiện tử vong ngoài ý muốn...
Đối với hạch tâm của kế hoạch này đó là thạch sùng ngâm giấm chua. Hắn cũng không biết tại sao dấm chua lại trở thành sát thủ mang kịch độc? Cho đến lúc này, hắn cũng không hiểu khoa học giải thích ra sao. Bởi vì hắn cảm thấy không trọng yếu. Trong lúc hắn tìm hiểu đạo lý này, không bằng hoài niệm con bò cạp nhỏ bé đáng yêu kia.
Trời xanh thăm thẳm, mây rất trắng. Ánh mặt trời sáng lạng cùng với cơn gió nhẹ khiến một lần nữa Mộc Tử đột nhiên lại có cảm giác thoát thai hoán cốt.
Cao ốc Lâm Lập của thành phố Ngô Đồng đã ở ngay trước mắt...
"Thuốc lá, rượu, dấm chua! Toàn bộ đều đã mua về. Bây giờ đã ăn cơm được chưa vậy?" Vừa đi tới cửa, lão Tam liền hưng phấn hô to rồi chạy vào trong sân.
Ngay lúc đó, Mộc Tử cũng chạy tới cái lỗ lớn trên bức trường bên phải. Sau khi bịt mũi và nhẫn nhịn mùi rác rưởi hôi tanh truyền đến, hắn đưa ánh mắt xuyên qua cái lỗ nhìn tình hình ở bên trong.
"Mày thèm ăn cứ như gấu!" Mã lục lên tiếng cười nhạo. Sau khi rời khỏi chỗ ngồi rồi nói với Ưng Câu Tị Tử đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên cạnh: "Đại ca, ăn cơm thôi!" Hắn mới chậm rãi tiến vào nhà bếp.
Ưng Câu Tị Tử nhàn nhạt đáp ứng rồi cũng đứng dậy bước đến vòi nước gần đó. Vừa săn tay áo sơ mi trắng lên, hắn cúi người xuống cẩn thận rửa ráy mặt mũi.
"Cứ rửa đi... rửa sạch sẽ rồi thì hãy đến thiên đường tìm cha mẹ ta bồi tội." Mộc Tử nghiến rắng nghĩ thầm.
Cha mẹ?
Trong lúc vô tình, mình lại gọi người đàn ông kia là cha?
Mộc Tử lại bắt đầu cảm thấy kinh ngạc đối với chính mình.
Người đàn ông kia xứng làm cha của hắn sao...?
Ngay tại lúc Mộc tử nghĩ ngợi lung tung thì Ưng Câu Tị Tử đã rửa mặt xong. Lúc này, hắn đang dùng khăn mặt lau sạch bọt nước trên mặt vừa nói với lão Tam đang ngồi ở trước bàn:
"Lão Tam, mày tranh thủ phụ giúp Mã Lục một chút đi chứ! Chẳng lẽ mày vẫn chưa đói?"
"Đói chứ! Đói đến chết rồi!" Lão Tam vội vàng đứng dậy rồi chạy vào trong nhà bếp, miệng lại hô: "Tao đi lấy rượu, còn mày lấy dấm chua!"
Rất nhanh sau đó, Mã Lục rời khỏi nhà bếp cùng một nồi cua nóng hổi trên tay. Mà lão Tam cũng lần lượt mở cho một người một chai bia. Sau khi lấy ra một cái chén lớn, hắn lại nhanh tay rót dấm chua hồng vào bên trong..
"Hê hê, tranh thủ lúc còn nóng mà ăn đi nào!" Lão Tam săn ống tay áo lên, hắn vừa tham lam nhìn vào con cua ở trong nồi vừa chuẩn bị ngồi xuống.
"Mở ra ăn!" Mã Lục cũng cười ha ha, theo thứ tự Ưng Câu Tị Tử ngồi xuống trước, sau đó hắn mới ngồi xuống rồi cầm đũa lên.
Mộc Tử nheo mắt lại, hắn cẩn thận quan sát vị trí ở giữa bàn tròn, bên cạnh nồi cua. Đó chính là nơi đang đặt cái chén màu xanh chứa dấm chua.
Cứ như bậy, ngay tại lúc này!!!
Sau khi ổn định hơi thở, Mộc Tử chậm rãi thay đổi chỗ đứng. Từ phía bên phải, hắn di chuyển đến phía trước cửa. Vừa rồi hắn đã nhìn thấy thời điểm tốt nên liền xoay người nhặt viên gạch lở ở nơi lúc trước đã đặt sẵn.
Trong tay phải là tấm gạch nặng trịch, một lần nữa Mộc Tử lại nhìn con thạch sùng nhỏ ở tay trái.
Chỉ cần ném tấm gạch này đi, cái kế hoạch điên cuồng kia sẽ lập tức bắt đầu. Hơn nữa, hắn đã không còn đường lui...
Thật sự phải động thủ sao...?
Nhưng sự do dự cũng chỉ có thể tồn tại vài giây đồng hồ mà thôi, ánh mắt Mộc Tử rất nhanh đã trở nên kiên định và thâm thúy cực kỳ.
Được rồi, tất cả mọi thứ đều chấm dứt ngay trong đêm nay!!!
Sau sau đó, hắn không chút do dự mà nhắm ngay kính hậu của chiếc xe con rồi hung hăng ném tấm gạch trong tay.
Tấm gạch tựa như một viên đạn xé gió mang theo tất cả hận thù... bấy nhiêu sát khí đã cố định một vòng cung hoàn mỹ rồi rơi xuống chiếc kính bằng thủy tinh của chiếc xe con!
Ngay khi vừa ném viên gạch, Mộc Tử cũng gấp gáp chạy đến cái lỗ ở bức tường bên phải. Lúc chạy đến nửa đường cũng là thời điểm tấm gạch mạnh mẽ nện lên miếng thủy tinh rồi tạo nên một tiếng vang thâm thúy.
Cùng với tiếng vang đó, tiếng còi bảo vệ chói tay của chiếc xe con cũng vang lên.
Khi Mộc Tử chạy đến bên cái lỗ rồi cúi thân hình xuống thì ba người đang ngồi vây quanh cái bàn mới hoàn hồn.
"Con mẹ nó... có người phá xe!" Lão Tam là người đầu tiên đứng dậy. Hắn mang theo cái ghế bên người rồi xông ra ngoài. Cùng lúc đó, Mã Lục cũng gấp gáp ném đũa đuổi theo lão Tam.
Cuối cùng Ưng Câu Tị Tử cũng ném chiếc đũa rồi đứng lên.
Đang trốn ở bên ngoài, nội tâm của Mộc Tử cũng lo lắng hò hét: "Đi ra ngoài mau, vì sau mày không nhanh đi ra ngoài?"
Kế hoạch của hắn là nhân lúc chiếc xe bị ném đá khiến ba người nhao nhao chạy ra ngoài và rời khỏi bàn ăn thì hắn sẽ có thể lợi dụng khoảng thời gian này chui qua cái lỗ rồi tiến vào trong sấn. Sau khi nhanh chóng động tay chân, hắn sẽ rút lui một cách thần không biết quỷ không hay.
Thế nhưng hắn cho tính toán như thế nào thì cũng không nghĩ đến trường hợp Ưng Câu Tị Tử không ra ngoài, cũng không rời khỏi bàn ăn một bước!
Điều này hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của hắn. Thậm chí có thể nói, kế hoạch hắn tiến hành, đến đây đã triệt để thất bại!
Trời không giúp ta!
Đột nhiên Mộc Tử lại có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Ngay lúc Mộc Tử đang ở bên ngoài đấm ngực dậm chân thì Mã Lục lại mang theo cái ghế trở về.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Ưng Câu Tị Tử cau mày hỏi.
"Kính hậu bị ném đá, có thể là do đám nhóc con gây sự. May mà không thấy người nào, nếu không xem chừng em đã bẻ gãy bắp chân của nó rồi!" Mã Lục oán hận nói.
"Còn lão Tam thì như thế nào?" Lão Đại nghi ngờ hỏi.
"Nó đi WC rồi. Có thể là do ăn hết một quả hồng lại ăn cua nên có phản ứng... Hê hê... Chúng ta cứ ăn trước, không cần để ý nó làm gì." Một lần nữa Mã Lục lại ngồi lại chỗ cũ rồi rung đùi đắc ý
"Ừ." Ưng Câu Tị Tử lên tiếng. Sau đó hắn lại ngồi xuống rồi một lần nữa cầm đũa lên.
"Á! Bò cạp!" Bọn hắn vừa cầm đũa lên thì trong nhà vệ sinh đã truyền tới âm thanh sợ hãi của lão Tam. Ưng Câu Tị Tử liếc nhìn Mã Lục, sắc mặt đại biến rồi chạy ra ngoài cửa, mặc kệ cái ghế ngã lăn trên đất.
Cơ hội tốt!
Mộc Tử đang đứng ở ngoài cái lỗ lập tức chấn động!
Tất cả quyết định ngay ở lúc này! Cố gắng lên! Cố gắng lên! Nhất định phải thành công!
Nội tâm của Mộc Tử điên cuồng gầm rú. Hắn nhanh chóng chui qua lỗ hỗng rồi tiến vào sân. Sau khi vọt tới trước cái bàn tròn, hắn đem thân thể con thạch sùng trên tay nhúng vào dấm chua hồng bên trong cái chén nhỏ màu xanh! Lúc tiến vào chén dấm chua, con thạch sùng liều mạng giãy giụa dữ dội nhưng Mộc Tử cũng gắt gao đè nó xuống.
Một, hai, ba!
Sau ba giây, Mộc Tử mới đem con thạch sùng ra khỏi chén giấm chua rồi lập tức quay về cái lỗ rồi chui ra ngoài.
Thân thể của Mộc Tử vừa chui ra ngoài thì trong sân liền truyền đến âm thanh chửi mắng của Mã Lục và lão Tam.
"Nó không có cắn mày, có cần sợ hãi đến vậy không?" Mã Lục tức giận quở trách.
"Con mẹ nó, nếu mày đi WC bỗng nhiên có một con bò cạp rơi xuống, thiếu chút nữa thì rơi lên lão Nhị thì thế nào? (Tiểu đệ đệ, hay tiểu kê kê... Không hiểu nữa thì chịu - No_dance8x) Mày cứ thứ xem? Tao tin mày chắc chắn còn hét lớn hơn tao nữa kìa!" Lão Tam không phục nên phản bác một câu.
"Được rồi, nếu đã không có việc gì thì tiếp tục ăn cơm đi." Ưng Câu Tị Tử khuyên giải.
"Ăn cơm, ăn cơm..." Lão Tam tự biết mình đuối lý nên vội vàng cất bước, cũng không hề cãi nhau với Mã Lục mà lặng lẽ ngồi trên ghế một cách đàng hoàng.
Lúc này, ba người lại cúi người xuống rồi cầm đũa lên.
Ở bên ngoài cái lỗ, Mộc Tử cẩn thận theo dõi cho đến khi nhìn thấy ba người đều chấm cua vào dấm chua rồi nuốt xuống thì mới yên tâm đứng lên.
Trước khi rời khỏi, hắn không nhịn được mà liếc nhìn ba con người còn đang ăn uống.
Đây là lần cuối cùng nhìn thấy bọn chúng... Tuyệt đối là như vậy.
Sau đó, hắn quỷ mị biến mất trong bóng đêm dày đặc.
Lúc Mộc Tử biết tin kế hoạch của mình đã thành công mỹ mãn thì hắn đã rời khỏi thành phố Phượng Hoàng và ở trên một con đường của một thành phố lớn khác - Thành phố Ngô Đồng. Cũng từ lúc nhìn thấy tờ báo, hắn với biết rõ tên thật của Ưng Câu Tị Tử và lão Tam.
Nhưng hắn cũng không nhìn kỹ hai cái tên này mà trực tiếp ném tờ báo đi.
Trên thực tế, Mộc Tử chỉ cảm thấy hứng thú với một câu bên trên mục tin tức, nguyên văn chính là:
Trải qua điều tra, cảnh sát đã xác định đây là một sự kiện tử vong ngoài ý muốn...
Đối với hạch tâm của kế hoạch này đó là thạch sùng ngâm giấm chua. Hắn cũng không biết tại sao dấm chua lại trở thành sát thủ mang kịch độc? Cho đến lúc này, hắn cũng không hiểu khoa học giải thích ra sao. Bởi vì hắn cảm thấy không trọng yếu. Trong lúc hắn tìm hiểu đạo lý này, không bằng hoài niệm con bò cạp nhỏ bé đáng yêu kia.
Trời xanh thăm thẳm, mây rất trắng. Ánh mặt trời sáng lạng cùng với cơn gió nhẹ khiến một lần nữa Mộc Tử đột nhiên lại có cảm giác thoát thai hoán cốt.
Cao ốc Lâm Lập của thành phố Ngô Đồng đã ở ngay trước mắt...
/129
|