I Dưới bầu trời ngập tràn mây đen ấy, những làn mưa vẫn cứ da diết buông rơi. Huệ Nha bước về phía con sư tử tuyết, nó còn sống hay không? "Đừng lại gần nó, nguy hiểm lắm, Huệ Nha!" - Xuyên Sơn ngăn nàng lại. Nhưng nàng vẫn bước tới, rồi nàng quỳ xuống bên con sư tử trắng muốt đang nằm trong vũng máu. Nàng đưa tay ra và... chạm vào mũi nó. "Huệ Nha, không được..." - Xuyên Sơn thót tim, sợ rằng con sư tử sẽ bất chợt tỉnh dậy ngoạm lấy bàn tay nàng! Nhưng không... Con sư tử chỉ hơi khịt khịt mũi, hương thơm của nàng thật dễ chịu, nó yếu ớt mở mắt ra. Huệ Nha khẽ chớp mắt, bàn tay nhỏ bé của nàng nhè nhẹ vuốt trên bộ lông bờm con sư tử. Máu vẫn loang ra theo những làn mưa, con sư tử tuyết thanh thản trút hơi thở cuối cùng... Bàn tay của Huệ Nha dừng lại, ánh mắt nàng bất động, và... một giọt nước mắt... rơi xuống... trong veo... giữa ngàn giọt mưa... Nàng biết mình đang khóc, đang thực sự khóc, là cảm xúc, là điều mà nàng đã luôn muốn có. Vĩnh biệt, sư tử tuyết... "Đứng lên nào, Huệ Nha. Nó chết rồi." - Xuyên Sơn đỡ nàng dậy. Irivy, Hiên Hạ và Hainiido đang bước đến, họ nhìn xuống xác con sư tử mà ánh mắt vẫn chưa hết ngạc nhiên. "Lạ thật, vùng này đâu có sư tử tuyết? Nó ở đâu ra vậy nhỉ?" - Irivy thắc mắc. "Tên trùm ghê thật, hắn giết con sư tử dễ như không." - Hiên Hạ nói. Vậy mà vẫn thua Xuyên Sơn - Cô định nói thêm. "Chúng ta mau rời khỏi đây thôi." - Hainiido nói - "Không khéo còn nhiều thứ kinh dị hơn xuất hiện từ khu rừng!" "Mà này..." - Irivy lườm Hainiido - "Tại sao anh có thể để cho cô bé kia một mình lang thang tới tận đây hả? Đồ vô tâm, vô trách nhiệm!" "Ơ, sao cô không trách Xuyên Sơn mà lại trách tôi?!" - Hainiido thấy vô cùng oan ức, anh đâu có liên quan gì tới Huệ Nha chứ, Xuyên Sơn mới là người trông nom cô bé mà. Irivy quay nhìn Xuyên Sơn, nhẹ nhàng nói: "Hay là để Huệ Nha tới nhà em? Dù sao để cô bé sống cùng với hai người đàn ông cũng có nhiều điều bất tiện." "Đúng đấy, em cũng nghĩ thế." - Hiên Hạ tán thành ngay. Irivy mỉm cười nhìn Huệ Nha: "Huệ Nha, em có muốn đến nhà chị không? Chị sẽ chăm sóc cho em." Huệ Nha không nhìn Irivy, nàng đang quay nhìn về phía khu rừng. "Sao cô bé cứ nhất quyết đi vào rừng thế nhỉ?" - Irivy nhíu mày, cô nắm lấy cánh tay Huệ Nha, cương quyết nói: "Không được vào đó. Nào, đi về nhà chị." Huệ Nha liền... choàng tay ôm lấy Xuyên Sơn. "Cô bé chỉ nghe lời Xuyên Sơn thôi." - Hainiido nói. "Anh im đi!" - Irivy quát. "Sao tôi không được nói chứ?" - Hainiido cãi. "Vì tôi cấm anh!" "Cô có quyền gì mà cấm tôi?!" Xuyên Sơn đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc Huệ Nha, dịu dàng nói: "Về nhà cùng anh nhé, Huệ Nha?" "..." - Nàng dường như lại đang lưỡng lự, nàng không biết mình phải làm sao nữa. Xuyên Sơn mỉm cười với nàng: "Đừng đi vào rừng, nguy hiểm lắm. Về nhà cùng anh, được không?" "..." - Nàng chầm chậm ngước lên nhìn Xuyên Sơn, nụ cười anh phản chiếu trong đáy mắt trong veo của nàng, cùng những làn mưa. Và rồi... nàng lại chợt... vòng tay ôm lấy anh, bờ má nàng ép vào vòm ngực anh, môi nàng mấp máy... như đang nói một câu gì đó. Hiên Hạ chau mày nhìn Huệ Nha, cô vừa nhìn thấy cử động môi của cô bé, dù không thành tiếng nhưng qua khẩu hình thì dường như đó là hai từ: 'Cái... chết!' Không, có thể là Hiên Hạ đã nhầm, cô chỉ cảm thấy như vậy thôi, vì thực ra cô đâu biết đọc khẩu hình. Nhưng... Hiên Hạ nhớ lại lúc xem chương trình thời sự về thảm họa hố tử thần ở Illen, cô cũng đã thấy Huệ Nha đang lẩm nhẩm điều gì đó, một câu gì đó dài hơn, và cô cảm thấy hơi sờ sợ... Cô bé này thật... bí ẩn?
/93
|