" Buông ta ra, ngươi làm gì thế hả? Đồ điên, đau quá, buông ta ra! " Uyển Nghi bực bội hét ầm ĩ, bàn tay không ngừng đánh vào người Nam Cung Việt, nhưng hắn vẫn như câm điếc, không chịu thả nàng ra, cũng không thèm nói một lời. Đi tới ngự hoa viên, bàn tay Nam Cung Việt hơi nới lỏng, Uyển Nghi liền vội vàng giật tay mình ra. Nàng xoa xoa cổ tay của mình, dấu ngón tay hằn đỏ trên nền da trắng muốt. Nàng hằn học nhìn Nam Cung Việt, gằn giọng. " Rốt cuộc ngươi muốn gì đây? " Nam Cung Việt xoay người lại, khóe môi nhếch lên thành nụ cười nửa miệng quen thuộc, nụ cười âm lãnh đầy mỉa mai, giống hệt như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. " Xem ra ta đã đánh giá thấp khả năng của ngươi, một nữ nhân bị hưu mà vẫn được hai nam nhân có thân phận cao quý để mắt tới. " " Đương nhiên. " Uyển Nghi mỉa mai " Không phải ai cũng có mắt chỉ để trang trí giống ngươi. " Nam Cung Việt trừng mắt nhìn Uyển Nghi, Uyển Nghi cũng trừng mắt nhìn lại. Nàng không còn là một người run rẩy, sợ hãi ngồi trước mặt hắn như ngày nào. Giờ đây, vị thế của hai người đã khác, và nàng cũng đã mạnh mẽ hơn rất nhiều. Mộ Dung Phong và Nam Cung Thiên vừa lúc đuổi tới nơi, Nam Cung Việt lập tức túm lấy tay Uyển Nghi, kéo giật về phía sau, ánh mắt của hắn lóe sáng nhìn Mộ Dung Phong và Nam Cung Thiên, cái nhìn giống như của một con mãnh thú đang rình mồi, chỉ cần chờ con mồi sơ hở là lập tức lao vào tấn công. " Hoàng huynh, huynh làm cái gì vậy, mau buông nàng ấy ra. " Nam Cung Thiên có chút bực mình nhìn Nam Cung Việt, vừa nãy khi Uyển Nghi cười với hắn, trong lòng hắn đã có chút hy vọng. Ngờ đâu đúng vào thời khắc quan trọng nhất lại bị Nam Cung Việt phá đám. " Ha, gì đây? Hoàng đệ ôn nhu luôn biết nghe lời của ta, ngày hôm nay lại dám dùng ánh mắt đó để nhìn ta sao? " Nam Cung Việt cười khẩy. " Hoàng huynh, từ sau khi đại hoàng tử qua đời, huynh là người mà đệ tôn kính nhất, cũng là người đệ hết mực yêu thương. Nhưng những hành vi gần đây của huynh khiến đệ cảm thấy thật thất vọng. Đệ không giống huynh, đệ sẽ không làm người mình yêu bị tổn thương. Dù đệ có làm gì thất thố thì nguyên nhân cũng là do huynh, không thể trách đệ được." " Các người xác thực là muốn lấy nàng ấy? " Nam Cung Việt âm lãnh nhìn Mộ Dung Phong và Nam Cung Thiên. Uyển Nghi bị Nam Cung Việt giữ chặt tay, nàng không cách nào vùng ra được, chỉ còn cách nhìn Mộ Dung Phong và Nam Cung Việt với ánh mắt cầu cứu. Mộ Dung Phong nắm tay thật chặt, tiếng khớp xương vang lên răng rắc, hắn gằn giọng đe dọa. " Bớt nói nhảm đi, muốn hay không cũng không tới lượt ngươi xen vào. Buông nàng ấy ra. " " Thì ra các ngươi thích đồ thừa. " Nam Cung Việt cười khẩy. " Ngươi vừa mới nói cái gì? " Uyển Nghi trân trối nhìn Nam Cung Việt, đôi mắt mở to đầy đau đớn. Hắn mới nói nàng là đồ thừa sao? Đối với hắn, nàng chỉ giống như một đồ vật, dùng chán rồi thì có thể vứt bỏ nàng, rồi sau đó ngạo nghễ tuyên bố rằng, nàng chỉ là đồ phế thải không hơn? Nàng phẫn nộ, nhưng trên hết là sự đau đớn. Nàng muốn tát vào bản mặt kiêu ngạo của hắn, muốn gào lên, muốn mắng chửi thật lớn vào mặt hắn. Nhưng nàng cảm thấy như bản thân mình bị ai đó rút hết sức lực, nàng tưởng chừng như mình có thể ngã quỵ ngay lập tức. " Hoàng huynh, cầu huynh ăn nói thật cẩn trọng, đừng xúc phạm tới nàng ấy. " Nam Cung Thiên thấp giọng nói, cố đè nén sự phẫn nộ trong lòng. Nam Cung Việt hơi cúi đầu, cười nhạt. " Ta nói không đúng sao? Dù các ngươi có cố gắng đến mấy, người nàng ấy yêu vẫn chỉ là ta mà thôi. Cả thân thể và trái tim của nàng ấy đều là của ta, các ngươi rước nàng ấy về cũng chỉ là hưởng đồ thừa của ta mà thôi. " " Khốn khiếp. " Mộ Dung Phong nắm chặt nắm tay, phẫn nộ muốn lao đến, nhưng đột nhiên một tràng cười thật lớn vang lên, khiến hắn sững sờ dừng lại. Uyển Nghi ôm bụng cười ngặt nghẽo, tiếng cười rất lớn, nhưng thê lương, nàng ngước mắt lên nhìn Nam Cung Việt, ánh mắt dại đi. " Vương gia. " Hai từ vương gia xóa tan đi mọi quan hệ giữa nàng và hắn, như một nhát dao chặt vào quá khứ, cắt đứt mọi kỉ niệm giữa nàng và hắn. Lúc này, nàng thậm chí còn không muốn gọi tên hắn. " Nhị vương gia cao quý lấy quyền gì để can dự vào cuộc sống của ta vậy? Ta có thể nghĩ rằng ngài đang ghen hay không? Ngài và ta đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa, vậy thì ai cho ngài cái quyền được xen vào cuộc sống của ta, phá hoại chuyện tốt của ta? Sao ngài không trở về ôm ấp vương phi xinh đẹp của ngài đi, hà tất phải làm loạn. Chẳng lẽ suốt cả một đời này, ta phải ôm ấp một bóng hình chẳng xứng đáng để làm phu quân của ta, rồi sau đó chết đi với một trái tim rướm máu? Điều gì khiến cho ngài có được sự tự tin rằng trái tim ta sẽ mãi thuộc về người vậy? Ngài nhìn đi, có người không cần ta, nhưng ở đây có hai nam nhân yêu ta hết mực, vậy thì sao ta lại phải đánh đổi hai kho báu lấy một thứ chẳng hề đáng giá? " Uyển Nghi lảo đảo xoay người bước đi, nàng cảm thấy đầu mình đau khủng khiếp, nếu nàng không mau chóng rời khỏi, nàng sợ rằng mình sẽ không trụ nổi nữa. Nam Cung Việt mím môi, nắm lấy tay Uyển Nghi kéo lại, khiến cho nàng đối mặt với hắn. " Bốp". Một âm thanh chát chúa vang lên, bàn tay Uyển Nghi vẫn đang giơ giữa không trung, một vệt đỏ in hằn trên má Nam Cung Việt. Nam Cung Việt đưa tay lên chạm vào gò má, cảm giác đau rát dường như lan vào tận trong tim. Hắn lặng người nhìn Uyển Nghi. Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt ầng ậc nước, khóe mắt đỏ hoe. Nàng cảm thấy mắt mình cay xè, chiếc mũi nhỏ nhắn ửng đỏ, cả gương mặt cũng một mảnh phiếm hồng. Trái tim nàng rất đau, giống như thể trái tim bị ai đó khoét một lỗ sâu hoắm, rồi sau đó từng chút, từng chút một băm vằm nó ra thành ngàn mảnh. Nàng lạnh lùng gạt tay Nam Cung Việt, lách mình đi lướt qua hắn. Nàng muốn rời khỏi đây thật nhanh, rời xa nơi có hình bóng của hắn. Trước đây, nàng không hiểu vì sao mình lại yêu hắn, đến giờ nàng cũng không hiểu vì sao vẫn còn vương vấn hắn, ngay cả khi hắn đối xử tồi tệ với nàng như vậy. Cả cuộc đời mình, nàng đã bị bỏ rơi quá nhiều, đến khi nàng nghĩ rằng bản thân mình sẽ có một chỗ dựa, sẽ có người yêu thương nàng cả đời thì hắn lại không chút do dự bỏ rơi nàng. Có lẽ, số mệnh của nàng là bị người ta bỏ rơi. Ngày ấy, hắn nắm tay nàng, nói rằng sẽ không buông tay nàng. Và giờ đây, họ nhìn nhau như hai người xa lạ, nói những lời làm tổn thương nhau. Rốt cuộc nàng đã làm sai điều gì? Có lẽ, sai lầm bắt đầu ngay từ khi nàng được sinh ra, lẽ ra... nàng không nên xuất hiện ở trên cuộc đời này. Nàng khóc, nước mắt rơi xuống mỗi lúc một nhiều, bước chân nàng càng lúc càng nhanh, rồi nàng chạy. Nàng cứ thế chạy mà chẳng cần suy nghĩ mình sẽ chạy đi đâu, cũng chẳng ý thức mình đang làm gì. Nàng chỉ muốn trốn chạy mà thôi. Mộ Dung Phong hấp tấp đuổi theo Uyển Nghi, khi đi ngang qua, hắn không quên ném cho Nam Cung Việt một cái nhìn đầy khinh bỉ. Nam Cung Thiên cũng muốn đuổi theo, nhưng hắn lại không làm vậy. Hắn bước tới gần, nắm đấm giơ cao rồi mạnh mẽ giáng xuống mặt Nam Cung Việt. Nam Cung Việt bị đánh bất ngờ, loạng choạng ngã xuống đất. Hắn đưa tay lên lau vết máu trên khóe môi, thẫn thờ nhìn Nam Cung Thiên. Cho dù có biết trước, hắn cũng sẽ không tránh né, bởi hắn biết hắn đáng bị như vậy. Nam Cung Thiên lại một lần nữa túm chặt lấy cổ áo của Nam Cung Việt, xốc hắn đứng dậy, gầm lên. " Huynh hài lòng chưa? Làm như vậy huynh vui rồi chứ? Huynh muốn hành hạ nàng ấy đến mức nào mới hài lòng đây? Như vậy vẫn chưa đủ hay sao? Hoàng huynh, huynh thật đáng khinh bỉ. " Nam Cung Việt nhắm nghiền mắt lại, đau đớn. Chính bản thân hắn cũng chẳng hề muốn nói những lời như vậy, nhưng hắn không chịu nổi khi nghĩ rằng nàng sẽ trở thành nương tử của một nam nhân khác. Rõ ràng là yêu nhau đến thế, nhưng lại nói những lời làm tổn thương nhau. Hắn biết, nàng sẽ đau khi nghe những gì hắn nói, nhưng hắn lại không thể khống chế chính bản thân mình. Hắn điên mất rồi. Uyển Nghi chạy lạc tới lãnh cung, lúc này, nàng cảm thấy không thể trụ vững được nữa, nàng khuỵu xuống, gục đầu lên đầu gối mà khóc. Nàng khóc òa lên như một đứa trẻ, nàng há miệng, gào lên thật to, như để trút hết nỗi đau trong lòng. Nước mắt thấm ướt một mảng lớn trên y phục của nàng. Đôi mắt của nàng phát đau vì khóc nhiều, sống mũi cay xè. Nàng cứ ngồi trên nền đất mà khóc, chẳng hề quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. Mộ Dung Phong đuổi tới nơi, nhìn thấy Uyển Nghi đang ngồi bệt trên nền đất mà khóc thì đau lòng khôn xiết. Hắn quỳ một chân xuống đất, vòng tay rộng lớn giang ra, ôm trọn Uyển Nghi vào lòng. Hắn khẽ vỗ về lưng nàng đầy ôn nhu, lông mày nhíu chặt lại. Nhìn thấy nàng khóc khiến cho lòng hắn đau. Uyển Nghi mạnh mẽ quẹt nước mắt, khẽ đẩy Mộ Dung Phong ra. Nàng đứng dậy, phủi sạch bụi đất trên y phục. Nàng khịt mũi, hơi nheo mắt nhìn Mộ Dung Phong, vì mắt nàng đã hơi sưng lên một chút. Nàng cố gượng cười với hắn. " Ta không sao, đừng lo. " " Ngốc tử. " Mộ Dung Phong đau lòng nhìn Uyển Nghi, hắn đặt tay lên má nàng, lau lau khóe mắt của nàng " Khóc đến sưng cả mắt mà còn nói không sao. Có đáng không? " " Dù đáng hay không, cứ nói không đau lòng là sẽ không đau lòng sao? " " ... " Mộ Dung Phong im lặng, chính hắn cũng không biết phải nói sao. Uyển Nghi hơi cúi đầu, cười nhẹ, chẳng có vẻ gì là vui vẻ. " Mộ Dung Phong, cám ơn ngươi. " " Vì điều gì? " " Tuy rằng ngươi rất hay trêu chọc ta, làm cho ta nổi điên lên, nhưng thật sự thì ngươi lại đối với ta rất tốt. Ngươi luôn xuất hiện lúc ta cần và chưa bao giờ bỏ rơi ta dù ta đối xử với ngươi cộc cằn đến thế nào, cám ơn. " Mộ Dung Phong trầm lặng nhìn Uyển Nghi, ngón tay cái dịu dàng xoa trên gò má của Uyển Nghi. " Sao phải cám ơn vì những điều đương nhiên? Chỉ đơn giản vì ta yêu nàng thôi. " Nước mắt lại một lần nữa rơi xuống, Uyển Nghi nghẹn ngào. " Ta biết...ta biết chứ. Ta hiểu rõ tình cảm của cả ngươi và Nam Cung Thiên, nhưng ta lại luôn cố gắng lờ đi và gạt phắt điều đó ra khỏi đầu. Ta không dám đối diện với tình cảm của hai người, khiến hai người bị tổn thương. Ta...là ta có lỗi. " " Đừng ngốc nghếch như vậy. " Mộ Dung Phong đau lòng nắm lấy hai bả vai của Uyển Nghi, nhìn thẳng vào mắt nàng. " Đó không phải là lỗi của nàng. Nàng đã làm đúng, không đứng núi này trông núi nọ như ai đó. Tuy rằng việc không được đáp lại tình cảm khiến ta cảm thấy buồn bực, nhưng đồng thời khiến ta cảm thấy kính phục nàng hơn. Bản thân ta từ khi yêu nàng cũng không hề muốn dây dưa với bất kì nữ nhân nào khác. Vì vậy, đừng tự trách mình nữa, được không? " " Ừm. " Uyển Nghi mím môi, khẽ gật đầu, bộ dạng ngoan ngoãn như một chú cừu nhỏ. Mộ Dung Phong hài lòng xoa nhẹ đầu Uyển Nghi. Đột nhiên, đôi mắt hắn trợn to hốt hoảng, bàn tay mạnh mẽ nhanh chóng kéo Uyển Nghi ra sau, đứng chắn trước mặt nàng. " Phập ". Một mũi tên xé gió bay tới, cắm phập vào ngực Mộ Dung Phong, hắn kêu lên một tiếng rồi ôm ngực ngã gục xuống. Một loạt những sự việc diễn ra khiến Uyển Nghi không kịp phản ứng, nàng bàng hoàng nhìn Mộ Dung Phong nằm dưới đất, máu đỏ tuôn ra xối xả. Nàng luống cuống quỳ xuống bên cạnh hắn, gào to hết mức có thể. " Có ai không? Mau đến đây, cứu mạng, có ai không??? " Ngày sinh thần của thái hậu có rất nhiều vị khách quan trọng tới tham dự, không chỉ có những người trong hoàng thất, các vị đại thần trong triều mà những sứ thần của các nước lân bang cũng tới dự. Vì vậy, hầu hết các thị vệ trong hoàng cung đều được điều động đến đại điện để bảo vệ sự an toàn của các vị khách mời, chỉ có những khu vực trọng yếu trong hoàng cung là có nhiều thị vệ canh gác. Nam Cung Thiên lại chưa có phi tần, vì vậy nên ở lãnh cung lúc này đường nhiên không có người. May thay có hai thị vệ đi ngang qua, lập tức chạy tới giúp, Nam Cung Việt và Nam Cung Thiên ở cách đó không xa cũng nhanh chóng chạy tới. Mộ Dung Phong nhanh chóng được đưa tới thái y viện để chẩn mạch. Uyển Nghi ngồi ở đầu giường lau mồ hôi cho Mộ Dung Phong, rơm rớm nước mắt. Nàng cảm thấy áy náy khủng khiếp, vì nàng biết mũi tên đó là nhằm vào nàng, vì nàng nên hắn mới làm như vậy, hắn đã đỡ thay cho nàng một mũi tên. Nếu như...nếu như hắn có mệnh hệ gì, nàng sẽ ân hận cả đời. Bạch Nhan sau khi nghe tin, vội vàng chạy tới, hắn nhìn gương mặt nhợt nhạt của Mộ Dung Phong, lửa giận như bốc tới tận đỉnh đầu. Hắn tuốt kiếm ra, lưỡi kiếm sáng loáng sượt qua trên đỉnh đầu của vị thái y đang ngồi bắt mạch, chĩa thẳng vào mặt Uyển Nghi. Hắn gầm lên. " Nữ nhân chết tiệt, tất cả là tại ngươi. " Một sợi tóc bạc bị chém đứt, bay lơ lửng trước mắt lão thái y khiến ông suýt ngất xỉu vì sợ. Uyển Nghi chẳng hề quan tâm tới mũi kiếm sắc nhọn đang chĩa vào mình, tay nàng nắm chặt lấy tay Mộ Dung Phong, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của hắn, không ngừng thút thít. Nam Cung Việt bắt lấy cánh tay cầm kiếm của Bạch Nhan, gằn giọng đe dọa. " Cẩn thận với hành vi của mình đấy. Đây là hoàn cung của Di quốc, không phải là Nguyệt quốc, đừng làm ảnh hưởng tới chủ nhân của ngươi. " Nam Cung Thiên tới gần bên Uyển Nghi, nhẹ vỗ vào vai nàng an ủi. " Đừng lo lắng quá, vết thương không sâu, lại trúng vào ngực phải, chắc là sẽ không sao đâu. " Uyển Nghi vẫn nắm chặt lấy tay Mộ Dung Phong, nàng có cảm giác như những ngón tay hắn cũng dần trở nên trắng bệch. Tim nàng đập mạnh dữ dội, nàng cảm thấy vô cùng bất an. Vị thái y đã bắt mạch được một lúc lâu nhưng vẫn trầm ngâm không nói gì khiến cho nàng càng lúc càng lo sợ. Bạch Nhan đau lòng nhìn Mộ Dung Phong, cánh tay cầm kiếm buông thõng xuống, hắn tuyệt vọng rên lên. " Tim của hoàng thượng...nằm ở bên phải. "
/116
|