Thời gian trôi qua nhanh chóng, vết thương của Mộ Dung Phong cũng dần khép miệng. Điều này khiến cho Mộ Dung Phong vô cùng khó chịu, vì khi vết thương lành cũng đồng nghĩa với việc hắn sẽ phải rời xa Uyển Nghi. Hơn nữa, thương thế tốt hơn cũng khiến cho thái độ của Uyển Nghi đối với hắn thay đổi hẳn. Lúc hắn bị thương nặng thì đối xử với hắn vô cùng tận tụy, tới khi hắn sắp khỏi thì lại lạnh nhạt, cộc cằn với hắn như trước. Hắn rốt cuộc là đã đắc tội gì với nàng chứ? Chẳng qua chỉ là thỉnh thoảng trêu chọc nàng một chút, thỉnh thoảng lợi dụng ăn đậu hũ của nàng một chút, liếc mắt đưa tình, cợt nhả với nàng một chút. Đâu có gì nghiêm trọng đâu, vậy mà nàng lại lườm hắn, hắn thật là đáng thương mà. Dẫu sao thì thái độ của Uyển Nghi với hắn cũng đã tốt hơn rất nhiều, điều này ít nhiều cũng khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hắn đang nghĩ liệu hắn có nên nhân cơ hội này mà " tấn công " Uyển Nghi luôn không? Nhưng mà, trong lòng Uyển Nghi vẫn còn vấn vương tên Nam Cung Việt chết tiệt kia, hoàn toàn không để một chút cơ hội cho hắn, bảo hắn biết phải làm sao đây? Nửa đêm, khi Mộ Dung Phong đang nằm vắt chân chữ ngũ trên giường, khoái chí tìm cách để khiến Uyển Nghi đồng ý trở thành nương tử của hắn thì cánh cửa phòng nhẹ mở ra, một cái bóng màu trắng nhẹ lướt vào trong phòng, gió đêm lùa vào, khiến Mộ Dung Phong cảm thấy gai người, dựng tóc gáy. " Bà cô của tôi ơi, có muốn vào phòng cũng không cần dọa ma dọa quỷ như vậy chứ? Sẽ hù chết người đó. " Mộ Dung Phong chắp hai tay vái Tử Y, miệng lẩm bẩm khiến cho Tử Y vô cùng khinh thường liếc mắt nhìn hắn, hừ mũi. " Không nghĩ tới ngươi lại nhát gan như vậy. " Mộ Dung Phong dẩu môi tỏ ý bất mãn, hắn vốn không có sợ ma, nhưng cái cách mà Tử Y vào phòng thật khiến người ta kinh hãi. Nhưng hắn cũng chẳng muốn tranh cãi với nàng, nhìn cái bản mặt lạnh như băng của nàng đã đủ khiến hắn tụt hứng. Hắn còn nghĩ, nói không chừng Tử Y và Nam Cung Việt chính là huynh muội thất lạc đã lâu cũng nên. " Đến tìm ta có việc gì không? " Mộ Dung Phong chèn gối vào sau lưng, hai tay thoải mái vòng ra sau. Áo ngủ của hắn vì vậy mà bị lệch sang một bên, để lộ ra khoảng ngực mạnh mẽ, rắn chắc. Hắn tự cho rằng dáng vẻ của mình lúc này vô cùng phong tình, quyến rũ. Dù hiện giờ trong lòng hắn chỉ có mình Uyển Nghi, nhưng thói quen quyến rũ nữ nhân của hắn tới chết cũng không đổi được. Ngờ đâu Tử Y chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, vô cùng khinh thường hừ mũi. " Thấy gớm quá, nằm cho tử tế đi, đừng làm đau mắt ta. " Lòng kiêu hãnh của Mộ Dung Phong bị đè bẹp trong phút chốc, hắn ôm ngực đầy đau khổ, đối với hắn, việc sức quyến rũ của bản thân bị nữ nhân coi thường chính là một sự sỉ nhục lớn. Mộ Dung Phong dẩu môi, cầm lấy một cái gối, vừa lén lút thụi vào gối, vừa thầm nguyền rủa trong lòng một ngàn lần, một ngàn lần a~ Tử Y lườm Mộ Dung Phong, lạnh lùng nói. " Đừng làm trò ngớ ngẩn nữa, ta có chuyện muốn nói với ngươi đây. " Mộ Dung Phong phụng phịu bĩu môi nói " Có chuyện gì thì nói nhanh đi. " Nói nhanh đi, rồi sau đó đi khỏi đây đi, không cần ở lại đây làm tổn thương tới lòng kiêu hãnh của hắn a~ Tử Y nhìn hắn một lát, nhếch mép cười, trong lòng sinh ra một loại cảm giác muốn trêu chọc hắn. Nàng thong thả cầm chén và ấm trà lên, lại tiếp tục thong thả rót một chén trà, mỗi một động tác đều cố ý làm thật chậm, thật bình thản. " Cứ từ từ, uống miếng nước đã. " Tử Y vừa chậm rãi nhấp từng ngụm trà nhỏ, vừa nhếch mép cười. "#%$#%$... " Trong lòng Mộ Dung Phong lúc này đang có suy nghĩ bồng bột muốn bóp cổ chết ân nhân của mình. Ngồi gặm gối chờ cho tới khi Tử Y chậm rãi uống hết ba ly trà, hắn rốt cuộc không chịu nổi, kêu lên. " Bà cô của tôi ơi, còn muốn uống trà tới bao giờ nữa vậy hả? Có chuyện gì thì nói mau đi. " Nửa đêm nửa hôm còn ngồi trong phòng hắn, để người ngoài biết được thì còn đâu thanh danh của hắn chứ? Lỡ để Uyển Nghi biết được rồi hiểu lầm hắn thì sao? Sự trong sạch của hắn sẽ bị hủy hoại mất. Tử Y đặt chén trà xuống bàn, nghiêm túc nhìn Mộ Dung Phong. " Có người thuê ta lấy mạng ngươi. " " Ai? " Mộ Dung Phong khôi phục lại vẻ nghiêm túc hiếm có, hắn ngồi khoanh hai chân trên giường, tay đặt trên đầu gối, thẳng lưng nhìn Tử Y. Việc hắn bị truy sát không có gì là lạ, nhưng hắn lại đặc biệt quan tâm xem ai muốn lấy mạng hắn. " Người này là một người rất quen thuộc với ngươi. " Tử Y úp mở, không vội nói tên người đã thuê nàng. " Không lẽ...? " Mộ Dung Phong ngập ngừng, bản thân hắn không dám chắc về cái tên mà hắn đang nghĩ tới, nhưng dựa theo lời nói của Tử Y thì hắn chỉ có thể nghĩ tới một người. " Đúng vậy, là Mộ Dung Khiêm, hoàng thúc của ngươi. " " Không thể nào!!! " Mộ Dung Phong kêu lên, dù đã nghĩ tới, nhưng hắn vẫn không dám tin rằng hoàng thúc lại muốn lấy mạng hắn. Từ khi lên ngôi, hắn có chút lơ là việc triều chính, những lúc hắn ngao du thiên hạ, mọi việc trong triều đều giao lại cho hoàng thúc của hắn giải quyết. Phụ hoàng và mẫu hậu của hắn đều không còn, vì vậy hắn chỉ còn có hoàng thúc là người thân duy nhất. Từ nhỏ đến lớn, hoàng thúc của hắn luôn đối xử với hắn rất tốt, rất khoan dung. Nếu nói hoàng thúc của hắn muốn lấy mạng hắn, hắn nhất định sẽ không tin, sẽ nổi điên, rồi không chút do dự lấy mạng kẻ đã vu khống hoàng thúc của hắn. Nhưng không hiểu sao khi Tử Y nói, hắn lại tin. Một phần cũng vì hắn hiểu rõ, Tử Y sẽ không bao giờ vu oan giá họa cho bất cứ ai. " Tại sao hoàng thúc của ta lại muốn mưu sát ta? " " Ngươi quá ngây thơ rồi. " Tử Y lặng nhìn cảnh vật phía ngoài cửa sổ, ánh trăng đêm dát bạc lên cảnh vật, dịu dàng vương trên những bông hoa đang chúm nụ, gió đêm phiêu lãng lùa vào phòng, khiến tóc nàng nhẹ bay phiêu dật. " Ngươi nghĩ rằng là ruột thịt thì sẽ không làm tổn hại tới nhau sao? Mọi quyền lực ngươi đặt trong tay ông ta, dù cho ông ta thật sự không có dã tâm nhưng khi đã nắm trong tay quyền lực và địa vị, ai lại không nổi lòng tham? Dù ngươi vốn không thiết tha với hoàng vị đi nữa thì ngươi vẫn là hoàng đế của Nguyệt quốc, đương nhiên ông ta phải tìm cách loại bỏ hòn đá ngáng chân mình rồi. " " Vậy sao cô lại nói cho ta biết? " Mộ Dung Phong không hiểu. Trước giờ Tử Y vốn dĩ là sát thủ nổi tiếng, không cần biết đối tượng là ai, chỉ cần đưa ngân lượng là nàng sẽ làm không chút do dự. Tại sao Tử Y lại nói cho hắn biết? Nàng không muốn lấy mạng hắn sao? Hay nàng tự tin rằng dù cho có nói trước thì nàng vẫn có thể giết hắn? Không, nếu là như vậy thì nàng sẽ không cứu mạng hắn rồi. " Hừ. " Tử Y nhìn Mộ Dung Phong đầy khinh thường " Tốt xấu gì ngươi cũng là ân nhân cứu mạng của Uyển Nghi, sao ta có thể ra tay với ngươi được chứ? Hoàng thúc của ngươi trả công cho ta năm vạn lượng, nhưng nếu ta nói với ngươi, chẳng phải tiền hậu tạ của ta sẽ nhiều hơn sao? Còn nữa, ngươi nói xem, một người ngay cả cháu mình cũng muốn giết, vậy thì sau khi xong việc, ông ấy có thể dễ dàng tha cho ta không? Ta không sợ truy sát, nhưng cũng không muốn rước phiền phức vào người. " Mộ Dung Phong im lặng, hắn biết Tử Y còn có lí do khác, nhưng hắn cũng không muốn lật tẩy nàng. Tử Y cũng im lặng không nói gì thêm, một lúc sau, nàng đứng dậy, vuốt lại tà áo. " Thôi, ta về phòng đây, điều gì cần nói ta đều đã nói cả rồi, còn quyết định thế nào là tùy ngươi. " Tử Y đi rồi, Mộ Dung Phong lặng yên với những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng. Sáng hôm sau, khi Uyển Nghi tới phòng của Mộ Dung Phong thì thấy hắn đã tỉnh giấc từ lúc nào, khiến nàng có chút ngạc nhiên. " Hôm nay ngươi dậy sớm ghê nhỉ? " " Nhớ nàng không ngủ được. " Mộ Dung Phong cười cợt nhả, khiến cho Uyển Nghi lườm hắn một cái. " Bớt nói nhảm đi. " Thật tức chết, lần nào cũng trêu chọc nàng. Uyển Nghi cầm một cái khăn, thấm một ít thuốc thoa lên vết thương của Mộ Dung Phong, mùi thuốc thơm bay lên, vấn vít quanh cánh mũi của hắn, khiến hắn cảm thấy tinh thần khoan khoái. Uyển Nghi chăm chú thoa thuốc cho Mộ Dung Phong, vết thương đã lên da non, cũng không còn nghiêm trọng, nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng, dè dặt như sợ làm hắn đau. Nàng chăm chú nhìn vào vết thương trên ngực hắn, nhẹ giọng hỏi. " Sao lúc ấy ngươi lại ngu ngốc vậy chứ? Sao lại đỡ tên cho ta? Lúc ấy, ngươi cũng có thể đẩy ta ra mà. " Mộ Dung Phong khẽ ngả người ra sau, cười nhẹ. " Lúc thấy mũi tên bay tới, ta đâu kịp nghĩ gì nhiều. Lúc ấy, ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là phải bảo vệ nàng, đến khi ý thức được thì bản thân đã chắn trước mặt nàng rồi. " Uyển Nghi nghe Mộ Dung Phong nói, trong lòng cảm động, sống mũi cũng cảm thấy cay cay. Mộ Dung Phong nhìn nàng đầy ôn nhu, bất chợt nhẹ giọng. " Uyển Nghi, ta sẽ trở về Nguyệt quốc. " Bàn tay Uyển Nghi dừng lại, nàng ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu nhìn Mộ Dung Phong. " Sao tự dưng lại muốn trở về? " " Có một số chuyện cần giải quyết. " Mộ Dung Phong nắm lấy tay Uyển Nghi, nhẹ xoa mu bàn tay của nàng đầy âu yếm. " Uyển Nghi, sau khi ta trở về, ta sẽ đem lễ vật tới cầu thân, lúc ấy, nàng sẽ đồng ý trở thành hoàng hậu của ta nhé. " Lời nói nghiêm túc đột ngột của Mộ Dung Phong khiến cho Uyển Nghi thấy bất ngờ, nàng đỏ mặt rụt tay lại, mặt nóng ran. " Ta...ta đi thay nước đây. " Mộ Dung Phong mỉm cười nhìn Uyển Nghi lúng túng bê chậu nước ra khỏi phòng. Hắn tự nhủ bản thân, nhất định sẽ trở về thật sớm, sau đó cầu thân Uyển Nghi. Hắn sẽ nhớ nàng, rất nhớ nàng. " Bạch Nhan. " Mộ Dung Phong vừa cất tiếng gọi, Bạch Nhan đã lập tức xuất hiện ở trong phòng. Cung kính đứng trước mặt hắn. " Bí mật điều động binh mã, chúng ta trở về Nguyệt quốc. " " Vâng. " Bạch Nhan cúi đầu tuân lệnh, dù rất vui mừng vì Mộ Dung Phong đã quyết định sẽ trở về, nhưng hắn cũng cảm thấy kì lạ khi nhận được lệnh phải bí mật điều động binh mã. Dẫu sao hắn luôn tin tưởng rằng Mộ Dung Phong dù làm bất cứ điều gì cũng có lí do, vì vậy nên hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ cần biết tuân theo lệnh của Mộ Dung Phong. Sau vài ngày, Mộ Dung Phong cùng Bạch Nhan lên đường trở về Nguyệt quốc. Uyển Nghi cùng mọi người tới tiễn hắn. Ngồi trên yên ngựa, Mộ Dung Phong mỉm cười với Uyển Nghi, sau đó, hắn cúi thấp người, bàn tay đặt sau gáy nàng, đặt lên trán nàng một nụ hôn. " Bảo bối, ta sẽ sớm trở về đón nàng. " Nói xong, Mộ Dung Phong liền quay ra nhìn Nam Cung Việt, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy khiêu khích. Máu nóng trong người Nam Cung Việt nổi lên, nắm tay hắn nắm lại thật chặt, gườm gườm nhìn Mộ Dung Phong. Uyển Nghi vì nụ hôn bất ngờ của Mộ Dung Phong làm cho lúng túng, cứ đưa tay lên xoa trán, vành tai đỏ ửng, hoàn toàn không để ý tới có hai ánh mắt đang không ngừng phóng ra tia lửa điện phía trên đầu mình. Mộ Dung Phong nhìn Uyển Nghi lần cuối, cười lớn rồi thúc ngựa đi, trong không gian còn vẳng lại tiếng cười giòn giã. Hắn đến cũng nhanh, mà đi cũng vội vàng, giống một cơn gió, thoáng đến rồi thoáng đi...
/116
|