"Nương, con không muốn gả cho Địch Mân!"
Giận dữ bước tới, đây là hôn ước lâu nay nàng luôn phản đối, cha cũng đồng ý là sẽ hủy bỏ. Vậy sao hôm nay, Địch lão tướng quân vừa đến, mới nói chuyện một chút cha liền dễ dàng đáp ứng ngay? Gả cho nam nhân biến thái kia, càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy ủy khuất!
"Hạo Nguyệt, cha con cũng đã quyết như vậy rồi, nương còn có thể làm gì khác?"
Thở dài một tiếng, mặc dù bây giờ là phu nhân của tướng phủ, bề ngoài giống như có quyền có thế, nhưng cũng chỉ đối với đám nữ nhân trong phủ, còn đại sự vẫn do Liễu Tương định đoạt, bà ở trước mặt ông ta, cái gì cũng không dám nói.
"Nương, đây là hạnh phúc cả đời của con, nếu như con bị ép gả đi như vậy, con sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa... Nương, Hạo Nguyệt không cần, không muốn..."
Túm lấy tay áo Liễu phu nhân, Hạo Nguyệt làm cong miệng làm nũng, Liễu phu nhân thở dài:
"Hạo Nguyệt, con cho rằng nương muốn như vậy sao? Chỉ là... con cũng biết tính khí của cha con, lời của nương, ông ấy có lúc nào nghe qua..."
Khổ sở nhăn mày lại, bà chỉ có một nữ nhi này, bà cũng muốn nữ nhi có thể gả vào nơi tốt, cả đời an nhàn. Hơn nữa, nếu gả cho thái tử, bà chính là nhạc mẫu của thái tử, địa vị trong phủ có thể nói ngày càng vững chắc.
Vì Hạo Nguyệt vốn là nữ nhi của mình, còn Tàn Nguyệt thì không phải, nha đầu này, bình thường đối với bà cũng không được tốt lắm, nàng đối với bà không hề thân thiện, nếu nàng được gả cho thái tử, với bà mà nói đó không phải là điều tốt.
"Nương, để con tới nói chuyện với Tàn Nguyệt, muội ấy từng nói sẽ không tranh giành với con, chỉ cần muội ấy đồng ý đi gặp thái tử nói rõ, nhất định là được."
Trong đầu chợt lóe ra ý nghĩ này, những lời này nói ra Hạo Nguyệt cảm thấy vô cùng khả thi. Đúng rồi, nếu để Tàn Nguyệt nói chuyện rõ ràng với thái tử, thái tử sẽ không còn nhất quyết đòi lấy Tàn Nguyệt nữa. Hôn kỳ đã định sẵn, dù sao cũng đã công bố rộng rãi, đến lúc ấy thái tử nhất định sẽ lấy mình.
Hơn nữa, vẻ đẹp của nàng không hề thua kém Tàn Nguyệt, thực tế nàng còn xinh đẹp hơn Tàn Nguyệt, động lòng người hơn Tàn Nguyệt, thái tử nếu nghiêm túc nhìn kỹ lại, nhất định sẽ thấy rõ, nàng mới là lựa chọn tốt nhất!
"Hạo Nguyệt, chuyện này như vậy liệu có được không?"
Tàn Nguyệt, Thái tử? Tàn Nguyệt mặc dù được thái tử nhìn trúng, nhưng liệu lời Tàn Nguyệt nói, thái tử thực sự sẽ nghe sao? Thái tử từ nhỏ xuất thân trong hoàng thất, một người kiêu ngạo như thái tử, làm sao có thể nghe lọt lời cự tuyệt của một nữ tử đối với hắn? Nói không chừng, khiến hắn không vui, xui xẻo không chỉ có một mình Tàn Nguyệt gánh chịu, mà cả tướng phủ cũng sẽ gặp nạn theo.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Quy túc: nơi quy tụ, ý nói nơi xuất giá, sống cả đời
Giận dữ bước tới, đây là hôn ước lâu nay nàng luôn phản đối, cha cũng đồng ý là sẽ hủy bỏ. Vậy sao hôm nay, Địch lão tướng quân vừa đến, mới nói chuyện một chút cha liền dễ dàng đáp ứng ngay? Gả cho nam nhân biến thái kia, càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy ủy khuất!
"Hạo Nguyệt, cha con cũng đã quyết như vậy rồi, nương còn có thể làm gì khác?"
Thở dài một tiếng, mặc dù bây giờ là phu nhân của tướng phủ, bề ngoài giống như có quyền có thế, nhưng cũng chỉ đối với đám nữ nhân trong phủ, còn đại sự vẫn do Liễu Tương định đoạt, bà ở trước mặt ông ta, cái gì cũng không dám nói.
"Nương, đây là hạnh phúc cả đời của con, nếu như con bị ép gả đi như vậy, con sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa... Nương, Hạo Nguyệt không cần, không muốn..."
Túm lấy tay áo Liễu phu nhân, Hạo Nguyệt làm cong miệng làm nũng, Liễu phu nhân thở dài:
"Hạo Nguyệt, con cho rằng nương muốn như vậy sao? Chỉ là... con cũng biết tính khí của cha con, lời của nương, ông ấy có lúc nào nghe qua..."
Khổ sở nhăn mày lại, bà chỉ có một nữ nhi này, bà cũng muốn nữ nhi có thể gả vào nơi tốt, cả đời an nhàn. Hơn nữa, nếu gả cho thái tử, bà chính là nhạc mẫu của thái tử, địa vị trong phủ có thể nói ngày càng vững chắc.
Vì Hạo Nguyệt vốn là nữ nhi của mình, còn Tàn Nguyệt thì không phải, nha đầu này, bình thường đối với bà cũng không được tốt lắm, nàng đối với bà không hề thân thiện, nếu nàng được gả cho thái tử, với bà mà nói đó không phải là điều tốt.
"Nương, để con tới nói chuyện với Tàn Nguyệt, muội ấy từng nói sẽ không tranh giành với con, chỉ cần muội ấy đồng ý đi gặp thái tử nói rõ, nhất định là được."
Trong đầu chợt lóe ra ý nghĩ này, những lời này nói ra Hạo Nguyệt cảm thấy vô cùng khả thi. Đúng rồi, nếu để Tàn Nguyệt nói chuyện rõ ràng với thái tử, thái tử sẽ không còn nhất quyết đòi lấy Tàn Nguyệt nữa. Hôn kỳ đã định sẵn, dù sao cũng đã công bố rộng rãi, đến lúc ấy thái tử nhất định sẽ lấy mình.
Hơn nữa, vẻ đẹp của nàng không hề thua kém Tàn Nguyệt, thực tế nàng còn xinh đẹp hơn Tàn Nguyệt, động lòng người hơn Tàn Nguyệt, thái tử nếu nghiêm túc nhìn kỹ lại, nhất định sẽ thấy rõ, nàng mới là lựa chọn tốt nhất!
"Hạo Nguyệt, chuyện này như vậy liệu có được không?"
Tàn Nguyệt, Thái tử? Tàn Nguyệt mặc dù được thái tử nhìn trúng, nhưng liệu lời Tàn Nguyệt nói, thái tử thực sự sẽ nghe sao? Thái tử từ nhỏ xuất thân trong hoàng thất, một người kiêu ngạo như thái tử, làm sao có thể nghe lọt lời cự tuyệt của một nữ tử đối với hắn? Nói không chừng, khiến hắn không vui, xui xẻo không chỉ có một mình Tàn Nguyệt gánh chịu, mà cả tướng phủ cũng sẽ gặp nạn theo.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Quy túc: nơi quy tụ, ý nói nơi xuất giá, sống cả đời
/546
|