Có lẽ trong ba người các nàng, chỉ có Minh Nguyệt hạnh phúc nhất. Minh Nguyệt là đại tỷ của nàng, nàng đối với nàng ấy không có nhiều ấn tượng, chỉ nhớ rõ đó là luôn thích trốn ở trong phòng, nữ tử yếu đuối.
Đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, bởi vì nơi này là sài phòng, có thể nhìn thấy gì đó cũng không nhiều, chỉ có một chút xanh lá mạ kia. Nhưng cái này cũng đủ rồi, tối thiểu, có thể nhìn thấy lục sắc, một loại màu sắc rất có sức sống, không đúng sao?
Tay không ý thức vuốt ve trên bụng, hài tử, ngươi nhất định phải kiên cường, nhớ kỹ, nhất định phải kiên cường biết không?
"Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Bụng không thoải mái sao?"
Một tiếng thét kinh hãi, cắt đứt trầm tư của Tàn Nguyệt, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Lam Nhi, cười nhạt nói:
"Không có việc gì, ta đói bụng. . . . . ."
Nhìn thời gian, cũng sắp đến lúc niệm kinh. Nói là niệm kinh, kỳ thật chính là ngẫm lại, nàng cũng không có làm chuyện gì xấu, bất quá là làm bộ thôi.
****
"Thế nào, Tàn Nguyệt, ngươi còn chịu được không?"
Thực lo lắng, Tàn Nguyệt sẽ giảm sự kiên trì, Địch lão phu nhân bất an nhìn Tàn Nguyệt, ân cần hỏi.
"Nương, không có việc gì, ta vẫn tốt!"
Tàn Nguyệt ôn nhu cười, cả người đều mềm mại, giống như con mèo nhỏ nghe lời.
"Tàn Nguyệt, nàng thế nào, có cái gì dị thường không?"
Nương, nàng khuyên ta hồi phủ, còn nói Hạo Nguyệt ở phủ Thái Tử không tốt, cái khác cũng không nói, bây giờ không nhìn ra có mục đích gì. Đúng rồi, bên ngoài thế nào? Lời đồn còn nhiều sao?"
Tàn Nguyệt nhăn lại đôi mi thanh tú, trong lòng cảm thấy loạn, nhất thời nửa khắc, nàng không nghĩ nổi có chỗ nào không đúng.
"Bên ngoài thật ra không có chuyện gì, chuyện kia cũng trôi qua. Kỳ lạ là, đột nhiên không có mấy người nói. . . . . ."
Địch lão phu nhân cũng thật là khó hiểu, làm nhiều công khóa như vậy, cũng chỉ là vì để Tàn Nguyệt vào sài phòng (phòng củi) sao?
"Không đúng, nương, càng bình yên, càng không thích hợp. Ta hoài nghi, chỉ là mới bắt đầu một âm mưu khác. Nếu Lam Nhi là người của Thái Tử, nàng hỏi ta như vậy, đơn giản muốn biết tính toán của ta. Ý của nàng nói ra, nếu mục đích là muốn cho ta về Tướng phủ, vậy tất nhiên còn có thể có chiêu lợi hại hơn, chúng ta không đề phòng. . . ."
Đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, bởi vì nơi này là sài phòng, có thể nhìn thấy gì đó cũng không nhiều, chỉ có một chút xanh lá mạ kia. Nhưng cái này cũng đủ rồi, tối thiểu, có thể nhìn thấy lục sắc, một loại màu sắc rất có sức sống, không đúng sao?
Tay không ý thức vuốt ve trên bụng, hài tử, ngươi nhất định phải kiên cường, nhớ kỹ, nhất định phải kiên cường biết không?
"Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Bụng không thoải mái sao?"
Một tiếng thét kinh hãi, cắt đứt trầm tư của Tàn Nguyệt, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Lam Nhi, cười nhạt nói:
"Không có việc gì, ta đói bụng. . . . . ."
Nhìn thời gian, cũng sắp đến lúc niệm kinh. Nói là niệm kinh, kỳ thật chính là ngẫm lại, nàng cũng không có làm chuyện gì xấu, bất quá là làm bộ thôi.
****
"Thế nào, Tàn Nguyệt, ngươi còn chịu được không?"
Thực lo lắng, Tàn Nguyệt sẽ giảm sự kiên trì, Địch lão phu nhân bất an nhìn Tàn Nguyệt, ân cần hỏi.
"Nương, không có việc gì, ta vẫn tốt!"
Tàn Nguyệt ôn nhu cười, cả người đều mềm mại, giống như con mèo nhỏ nghe lời.
"Tàn Nguyệt, nàng thế nào, có cái gì dị thường không?"
Nương, nàng khuyên ta hồi phủ, còn nói Hạo Nguyệt ở phủ Thái Tử không tốt, cái khác cũng không nói, bây giờ không nhìn ra có mục đích gì. Đúng rồi, bên ngoài thế nào? Lời đồn còn nhiều sao?"
Tàn Nguyệt nhăn lại đôi mi thanh tú, trong lòng cảm thấy loạn, nhất thời nửa khắc, nàng không nghĩ nổi có chỗ nào không đúng.
"Bên ngoài thật ra không có chuyện gì, chuyện kia cũng trôi qua. Kỳ lạ là, đột nhiên không có mấy người nói. . . . . ."
Địch lão phu nhân cũng thật là khó hiểu, làm nhiều công khóa như vậy, cũng chỉ là vì để Tàn Nguyệt vào sài phòng (phòng củi) sao?
"Không đúng, nương, càng bình yên, càng không thích hợp. Ta hoài nghi, chỉ là mới bắt đầu một âm mưu khác. Nếu Lam Nhi là người của Thái Tử, nàng hỏi ta như vậy, đơn giản muốn biết tính toán của ta. Ý của nàng nói ra, nếu mục đích là muốn cho ta về Tướng phủ, vậy tất nhiên còn có thể có chiêu lợi hại hơn, chúng ta không đề phòng. . . ."
/546
|