"Lam Nhi, tại sao phải làm như vậy? Tại sao ngươi phải làm như vậy? Ngươi cũng biết, ta vẫn đang an ủi chính mình, ngươi sẽ không phản bội ta, sẽ không hại ta..."
Lẩm bẩm, dường như đang hỏi Lam Nhi, cũng là đang hỏi chính mình. Hai mắt Tàn Nguyệt ngơ ngác, lòng của nàng, thật sự bị Lam Nhi làm bị thương, rất đau rất đau.
"Ta... Tiểu thư, không phải ta... Ta không có..."
Thái tử nói, không thể thừa nhận, thật sự không thể thừa nhận...
Nàng chỉ có thể đi theo tiểu thư, bằng không, liền...
"Ngươi đi đi, về đi ! Ta sẽ không vạch trần ngươi, sẽ không nói cho bọn họ. Chỉ là, từ nay về sau, ngươi là ngươi, ta là ta, chúng ta hai người, không biết nhau!"
Khoát khoát tay, mặc dù vừa động đến, rất đau rất đau, nhưng Tàn Nguyệt, dường như không hề có cảm giác, trên mặt không lộ ra một chút đau đớn.
"Tiểu thư, đừng, đừng..."
Tiểu thư biết rồi sao? Nàng làm không phải rất...
Hơn nữa, trong phòng này, cũng không phải chỉ có mình nàng, còn có Tiểu Mạt…
Đúng, là Tiểu Mạt, chính là Tiểu Mạt.
"Tiểu thư, không phải ta, thật sự không phải ta... Là Tiểu Mạt, nhất định là nàng, nhất định là do nàng..."
Lam Nhi kích động nắm lấy tay Tàn Nguyệt, vội vàng giải thích.
"Lam Nhi, ta nói rồi, ngươi đi đi, xin ngươi rời khỏi đây, mời ngươi trở về, được không?"
Là cái gì khiến cho Lam Nhi thay đổi nhiều như vậy? Nàng thậm chí, cũng không muốn hỏi nàng nguyên nhân, hỏi nàng tại sao lại phản bội nàng.
"Tiểu thư, thật sự không phải Lam Nhi... Người không phải nói chúng ta như tỷ muội sao? Người không phải nói Lam Nhi là người thân nhất của người sao? Lam Nhi không thể hại tiểu thư, như thế nào có thể hại tiểu thư..."
Tại sao? Tàn Nguyệt quay đầu, nằm trên giường, không hề để ý tới vẻ mặt đầy nước mắt của Lam Nhi. Nàng rất tin tưởng, đồ vật kia là Lam Nhi sắp đặt, mặc dù không tận mắt thấy, nhưng nàng có thể khẳng định!
"Tiểu thư, Lam Nhi không có, Lam Nhi thật sự không có..."
Liền quỳ trên mặt đất, Lam Nhi kiên quyết nói:
"Tiểu thư bây giờ gặp nạn, Lam Nhi như thế nào có thể một mình rời đi? Lam Nhi sẽ không đi, vĩnh viễn cũng không rời đi ..."
Lẩm bẩm, dường như đang hỏi Lam Nhi, cũng là đang hỏi chính mình. Hai mắt Tàn Nguyệt ngơ ngác, lòng của nàng, thật sự bị Lam Nhi làm bị thương, rất đau rất đau.
"Ta... Tiểu thư, không phải ta... Ta không có..."
Thái tử nói, không thể thừa nhận, thật sự không thể thừa nhận...
Nàng chỉ có thể đi theo tiểu thư, bằng không, liền...
"Ngươi đi đi, về đi ! Ta sẽ không vạch trần ngươi, sẽ không nói cho bọn họ. Chỉ là, từ nay về sau, ngươi là ngươi, ta là ta, chúng ta hai người, không biết nhau!"
Khoát khoát tay, mặc dù vừa động đến, rất đau rất đau, nhưng Tàn Nguyệt, dường như không hề có cảm giác, trên mặt không lộ ra một chút đau đớn.
"Tiểu thư, đừng, đừng..."
Tiểu thư biết rồi sao? Nàng làm không phải rất...
Hơn nữa, trong phòng này, cũng không phải chỉ có mình nàng, còn có Tiểu Mạt…
Đúng, là Tiểu Mạt, chính là Tiểu Mạt.
"Tiểu thư, không phải ta, thật sự không phải ta... Là Tiểu Mạt, nhất định là nàng, nhất định là do nàng..."
Lam Nhi kích động nắm lấy tay Tàn Nguyệt, vội vàng giải thích.
"Lam Nhi, ta nói rồi, ngươi đi đi, xin ngươi rời khỏi đây, mời ngươi trở về, được không?"
Là cái gì khiến cho Lam Nhi thay đổi nhiều như vậy? Nàng thậm chí, cũng không muốn hỏi nàng nguyên nhân, hỏi nàng tại sao lại phản bội nàng.
"Tiểu thư, thật sự không phải Lam Nhi... Người không phải nói chúng ta như tỷ muội sao? Người không phải nói Lam Nhi là người thân nhất của người sao? Lam Nhi không thể hại tiểu thư, như thế nào có thể hại tiểu thư..."
Tại sao? Tàn Nguyệt quay đầu, nằm trên giường, không hề để ý tới vẻ mặt đầy nước mắt của Lam Nhi. Nàng rất tin tưởng, đồ vật kia là Lam Nhi sắp đặt, mặc dù không tận mắt thấy, nhưng nàng có thể khẳng định!
"Tiểu thư, Lam Nhi không có, Lam Nhi thật sự không có..."
Liền quỳ trên mặt đất, Lam Nhi kiên quyết nói:
"Tiểu thư bây giờ gặp nạn, Lam Nhi như thế nào có thể một mình rời đi? Lam Nhi sẽ không đi, vĩnh viễn cũng không rời đi ..."
/546
|