“Được, lão tướng quân, chúng ta cùng đi! Tin rằng lần này, phụ hoàng nhất định sẽ có phán đoán sáng suốt!”
Hoàng thượng sẽ xử lý công bằng sao?
Địch lão tướng quân thầm than một tiếng, có thể Hiên Vương vẫn không chưa õ, hoàng thượng cho dù biết rõ sự thực, cũng không nhất định có thể nghiêm phạt thẳng tay. Bởi vì triều đình bây giờ, cũng không như lúc đầu, thế lực hai phái, càng thêm thủy hỏa bất dung...
*****
“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi...”
Vài tiếng kinh hô, hắn chỉ thấy, cả người Tàn Nguyệt đều là máu nằm trên mặt đất, trên mặt, trên người, trên mặt đất, chỗ nào cũng đều là máu, màu đỏ...
“Ngươi tỉnh? Cuối cùng ngươi đã tỉnh...”
Thanh âm kích động, lúc ẩn lúc hiện, hắn biết là một nữ tử, một nữ tử xa lạ.
“Ngươi là ai? Vì sao trong phòng tối như thế? Đốt đèn lên, đốt đèn lên...”
Địch Mân mò mẫm ngồi dậy, bốn phía đều rất tối rất tối...
Không đúng, sao lại tối như thế? Vừa rồi rõ ràng hắn thấy —— thấy Tàn Nguyệt, còn có rất nhiều rất nhiều máu, rất nhiều rất nhiều máu...
Hơn nữa, máu kia, là của Tàn Nguyệt, nàng gọi tên của hắn, muốn hắn cứu nàng!
“Tối? Không thể nào? Giờ là ban ngày, mặt trời còn đang mọc mà? Ngươi thử xem? Có đúng trên tay rất ấm không? Đó là mặt trời chiếu vào tay ngươi...”
Nữ tử dịu dàng nói, Địch Mân vểnh tai, cố sức nghe thanh âm của nữ tử:
“Mặt trời? Ta đây có phải thành người mù không? Không, ta không muốn làm người mù...
Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt ở đâu, nàng đang nguy hiểm, nàng đang nguy hiểm...”
“Ngươi đừng kích động! Tàn Nguyệt là ai? Bạn của ngươi sao? Sao ngươi biết nàng đang nguy hiểm?”
“Nàng là thê tử của ta! Khi nãy ta nhìn thấy nàng cả người đều là máu gọi ta, nàng muốn ta đi cứu nàng, muốn ta đi cứu nàng...”
Địch Mân hoang mang muốn xuống giường, nhưng vừa khẽ động, người liền lăn lông lốc rơi xuống giường. Hắn bất chấp đau nhức trên người, muốn đứng lên, nhưng thế nào cũng làm không được.
“Ngươi ngủ trên giường hơn một tháng, làm sao có thể đứng lên?”
Một giọng nam nhẹ nhàng khoan khoái càng ngày càng gần, Địch Mân vểnh tai, vội hỏi:
“Cái gì? Ngươi nói cái gì? Ta ngủ hơn một tháng? Làm sao ta có thể ngủ hơn một tháng?”
Hoàng thượng sẽ xử lý công bằng sao?
Địch lão tướng quân thầm than một tiếng, có thể Hiên Vương vẫn không chưa õ, hoàng thượng cho dù biết rõ sự thực, cũng không nhất định có thể nghiêm phạt thẳng tay. Bởi vì triều đình bây giờ, cũng không như lúc đầu, thế lực hai phái, càng thêm thủy hỏa bất dung...
*****
“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi...”
Vài tiếng kinh hô, hắn chỉ thấy, cả người Tàn Nguyệt đều là máu nằm trên mặt đất, trên mặt, trên người, trên mặt đất, chỗ nào cũng đều là máu, màu đỏ...
“Ngươi tỉnh? Cuối cùng ngươi đã tỉnh...”
Thanh âm kích động, lúc ẩn lúc hiện, hắn biết là một nữ tử, một nữ tử xa lạ.
“Ngươi là ai? Vì sao trong phòng tối như thế? Đốt đèn lên, đốt đèn lên...”
Địch Mân mò mẫm ngồi dậy, bốn phía đều rất tối rất tối...
Không đúng, sao lại tối như thế? Vừa rồi rõ ràng hắn thấy —— thấy Tàn Nguyệt, còn có rất nhiều rất nhiều máu, rất nhiều rất nhiều máu...
Hơn nữa, máu kia, là của Tàn Nguyệt, nàng gọi tên của hắn, muốn hắn cứu nàng!
“Tối? Không thể nào? Giờ là ban ngày, mặt trời còn đang mọc mà? Ngươi thử xem? Có đúng trên tay rất ấm không? Đó là mặt trời chiếu vào tay ngươi...”
Nữ tử dịu dàng nói, Địch Mân vểnh tai, cố sức nghe thanh âm của nữ tử:
“Mặt trời? Ta đây có phải thành người mù không? Không, ta không muốn làm người mù...
Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt ở đâu, nàng đang nguy hiểm, nàng đang nguy hiểm...”
“Ngươi đừng kích động! Tàn Nguyệt là ai? Bạn của ngươi sao? Sao ngươi biết nàng đang nguy hiểm?”
“Nàng là thê tử của ta! Khi nãy ta nhìn thấy nàng cả người đều là máu gọi ta, nàng muốn ta đi cứu nàng, muốn ta đi cứu nàng...”
Địch Mân hoang mang muốn xuống giường, nhưng vừa khẽ động, người liền lăn lông lốc rơi xuống giường. Hắn bất chấp đau nhức trên người, muốn đứng lên, nhưng thế nào cũng làm không được.
“Ngươi ngủ trên giường hơn một tháng, làm sao có thể đứng lên?”
Một giọng nam nhẹ nhàng khoan khoái càng ngày càng gần, Địch Mân vểnh tai, vội hỏi:
“Cái gì? Ngươi nói cái gì? Ta ngủ hơn một tháng? Làm sao ta có thể ngủ hơn một tháng?”
/546
|