“Bạch công công, ngươi có đúng là muốn xuất cung dưỡng lão hay không?"
Mở mắt ra, hoàng thượng không hờn giận hỏi.
“Hoàng thượng bớt giận, là có liên quan đến thái tử...”
Bạch công công vội vàng đem chuyện vừa nghe được nói một lần, hoàng thượng chau mày, nhìn mưa to bên ngoài, nghe một tiếng sấm vang lên, giống như, ngay cả lão Thiên đều thấy hắn tàn nhẫn hết mức!
Thê tử của Địch Mân, hắn có chút ấn tượng, một người rất tĩnh, cũng là nữ tử rất thanh lịch.
“Tìm một thái y đi xem. Nói trẫm đã ngủ, có chuyện gì ngày mai hãy nói...”
Hoàng thượng nhướng mày, trong giọng nói, mang theo uể oải khó có thể che giấu. Rất nhiều chuyện, hiện tại không thích hợp giải quyết nhanh, thực sự không thích hợp. Lâm quý phi, hôm nay không động tĩnh, dường như phía thái tử, cũng không động tĩnh.
“Vâng, hoàng thượng...”
Bạch công công lui ra, nhìn Địch lão tướng quân cùng Hiên Vương đau khổ chờ đợi, thở dài:
“Hoàng thượng nói, tìm một thái y tới, hiện tại người đã nghỉ ngơi...”
Hiên Vương sốt ruột nói:
“Bạch công công, nhưng...”
“Hiên Vương gia, người cũng biết, tính tình của hoàng thượng, đừng làm nô tài khó xử...”
Hiên Vương oán hận giậm chân, hét vào bên trong:
“Phụ hoàng, Địch Mân là vì quốc gia chúng ta mới chết, hắn mới chết đi không bao lâu, thê tử của hắn, thiếu chút nữa bị người đánh chết, hài tử cũng mất, Tàn Nguyệt sống chết không rõ... Chuyện như vậy, nếu như truyền ra ngoài, người để bách tính thiên hạ nghĩ như thế nào? Để thần tử thuần phục ngài nghĩ như thế nào? Bọn họ ai còn vì quốc gia chúng ta, vì họ Tư Không hoàng thất chúng ta cống hiến? Phụ hoàng, người không thể nuông chiều, ngươi cũng nên cho Tàn Nguyệt, cho Địch lão tướng quân, cho Địch Mân đã chết một cái công đạo ...”
Hoàng thượng ngồi dậy, trên mặt không có lửa giận, chỉ là kinh ngạc nhìn bên ngoài, nghe con hắn, một người cho tới bây giờ không quan tâm chính sự, nhi tử đối với cái gì cũng thờ, khàn cả giọng quở trách hắn...
“Hoàng thượng, Hiên Vương đã dẫn thái y đi, Địch lão tướng quân quỳ ở bên ngoài, kiên quyết không về...”
Qua hồi lâu, Bạch công công đi đến, nhỏ giọng trả lời.
“Trẫm nói, không gặp!”
Mở mắt ra, hoàng thượng không hờn giận hỏi.
“Hoàng thượng bớt giận, là có liên quan đến thái tử...”
Bạch công công vội vàng đem chuyện vừa nghe được nói một lần, hoàng thượng chau mày, nhìn mưa to bên ngoài, nghe một tiếng sấm vang lên, giống như, ngay cả lão Thiên đều thấy hắn tàn nhẫn hết mức!
Thê tử của Địch Mân, hắn có chút ấn tượng, một người rất tĩnh, cũng là nữ tử rất thanh lịch.
“Tìm một thái y đi xem. Nói trẫm đã ngủ, có chuyện gì ngày mai hãy nói...”
Hoàng thượng nhướng mày, trong giọng nói, mang theo uể oải khó có thể che giấu. Rất nhiều chuyện, hiện tại không thích hợp giải quyết nhanh, thực sự không thích hợp. Lâm quý phi, hôm nay không động tĩnh, dường như phía thái tử, cũng không động tĩnh.
“Vâng, hoàng thượng...”
Bạch công công lui ra, nhìn Địch lão tướng quân cùng Hiên Vương đau khổ chờ đợi, thở dài:
“Hoàng thượng nói, tìm một thái y tới, hiện tại người đã nghỉ ngơi...”
Hiên Vương sốt ruột nói:
“Bạch công công, nhưng...”
“Hiên Vương gia, người cũng biết, tính tình của hoàng thượng, đừng làm nô tài khó xử...”
Hiên Vương oán hận giậm chân, hét vào bên trong:
“Phụ hoàng, Địch Mân là vì quốc gia chúng ta mới chết, hắn mới chết đi không bao lâu, thê tử của hắn, thiếu chút nữa bị người đánh chết, hài tử cũng mất, Tàn Nguyệt sống chết không rõ... Chuyện như vậy, nếu như truyền ra ngoài, người để bách tính thiên hạ nghĩ như thế nào? Để thần tử thuần phục ngài nghĩ như thế nào? Bọn họ ai còn vì quốc gia chúng ta, vì họ Tư Không hoàng thất chúng ta cống hiến? Phụ hoàng, người không thể nuông chiều, ngươi cũng nên cho Tàn Nguyệt, cho Địch lão tướng quân, cho Địch Mân đã chết một cái công đạo ...”
Hoàng thượng ngồi dậy, trên mặt không có lửa giận, chỉ là kinh ngạc nhìn bên ngoài, nghe con hắn, một người cho tới bây giờ không quan tâm chính sự, nhi tử đối với cái gì cũng thờ, khàn cả giọng quở trách hắn...
“Hoàng thượng, Hiên Vương đã dẫn thái y đi, Địch lão tướng quân quỳ ở bên ngoài, kiên quyết không về...”
Qua hồi lâu, Bạch công công đi đến, nhỏ giọng trả lời.
“Trẫm nói, không gặp!”
/546
|