Hai mắt hồ nghi nhìn nàng, nàng cũng nghe qua chuyện của Tàn Nguyệt.
Nghe xong đồn đãi này, lúc này thấy Tàn Nguyệt, chỉ cảm thấy lưng phát lạnh, thân thể run, hận không thể, lập tức đuổi nàng ra ngoài.
"Bệnh nặng một hồi, nhớ nhà, liền nói với cha nương một tiếng, trở về ở vài ngày... Nhị nương, ngươi sẽ không không đồng ý chứ?"
Đại phu nhân, nàng cũng xứng sao? Cho dù là hôm nay nàng ngồi trên vị trí phu nhân, cũng là ở sau khi nương rời khỏi?
Tàn Nguyệt cười yếu ớt nhìn nàng, chỉ thấy trên mặt phấn trắng dày, nhưng làm sao cũng che giấu không được, trên mặt nàng lưu lại vết tích của năm tháng.
"Ngươi... Ta là đại phu nhân trong phủ này..."
Cúc Văn vươn bàn tay to run rẩy, hai mắt phẫn nộ nhìn Tàn Nguyệt. Đến nay, nàng cho tới bây giờ thật không ngờ, nàng từ nhỏ sẽ không thể nào chú ý nữ tử này, lúc này cũng sẽ nói ra đại nghịch bất đạo như thế.
"Phải? A, ta thiếu chút nữa đã quên, lúc nương ta bị người hại chết, cha liền đem ngươi phù chính (thời xưa từ thiếp lên làm vợ). Nhị nương, lên làm tể tướng phu nhân, cảm giác thế nào? Có phải rất thoải mái, rất nhàn nhã không? Hẳn là phải, ta còn nhớ, cha nhiều tiểu thiếp như vậy, nhưng đều cần nhờ ngươi tới điều giáo..."
Thấy cách đó không xa, bóng dáng càng đi càng gần, trong mắt Tàn Nguyệt, hiện lên một tia phức tạp, mà thanh âm của nàng vừa dứt, cũng có thể làm cho Cúc Văn phát điên.
"Ngươi nha đầu ti tiện này, cùng nương ngươi thấp hèn như nhau, cút... Cút ra ngoài cho ta..."
Bàn tay to vung lên, mắt thấy sẽ rơi xuống trên mặt Tàn Nguyệt, làm chủ trong phủ, Cúc Văn lúc nào bị một nha đầu quở trách?
"Dừng tay!"
Một tiếng hừ lạnh, Cúc Văn vươn tay nhưng cũng khống chế không được, Tiểu Mạt nắm Cúc Văn, âm thầm cố sức, Cúc Văn đau nhức, mồ hôi ứa ra.
"Ngươi..."
"Tàn Nguyệt, đã trở về. Nghỉ ngơi trước đi!"
Liếc mắt trừng Cúc Văn, Liễu tướng hiền lành nói.
Tàn Nguyệt thuận theo gật đầu, cười nói:
"Cảm tạ phụ thân!"
Phụ thân?
Hai chữ này nghe không quen, dường như trong trí nhớ, cho tới giờ Tàn Nguyệt chưa từng gọi hắn là phụ thân, cho tới bây giờ không có.
"Tàn Nguyệt, ngươi..."
Nghe xong đồn đãi này, lúc này thấy Tàn Nguyệt, chỉ cảm thấy lưng phát lạnh, thân thể run, hận không thể, lập tức đuổi nàng ra ngoài.
"Bệnh nặng một hồi, nhớ nhà, liền nói với cha nương một tiếng, trở về ở vài ngày... Nhị nương, ngươi sẽ không không đồng ý chứ?"
Đại phu nhân, nàng cũng xứng sao? Cho dù là hôm nay nàng ngồi trên vị trí phu nhân, cũng là ở sau khi nương rời khỏi?
Tàn Nguyệt cười yếu ớt nhìn nàng, chỉ thấy trên mặt phấn trắng dày, nhưng làm sao cũng che giấu không được, trên mặt nàng lưu lại vết tích của năm tháng.
"Ngươi... Ta là đại phu nhân trong phủ này..."
Cúc Văn vươn bàn tay to run rẩy, hai mắt phẫn nộ nhìn Tàn Nguyệt. Đến nay, nàng cho tới bây giờ thật không ngờ, nàng từ nhỏ sẽ không thể nào chú ý nữ tử này, lúc này cũng sẽ nói ra đại nghịch bất đạo như thế.
"Phải? A, ta thiếu chút nữa đã quên, lúc nương ta bị người hại chết, cha liền đem ngươi phù chính (thời xưa từ thiếp lên làm vợ). Nhị nương, lên làm tể tướng phu nhân, cảm giác thế nào? Có phải rất thoải mái, rất nhàn nhã không? Hẳn là phải, ta còn nhớ, cha nhiều tiểu thiếp như vậy, nhưng đều cần nhờ ngươi tới điều giáo..."
Thấy cách đó không xa, bóng dáng càng đi càng gần, trong mắt Tàn Nguyệt, hiện lên một tia phức tạp, mà thanh âm của nàng vừa dứt, cũng có thể làm cho Cúc Văn phát điên.
"Ngươi nha đầu ti tiện này, cùng nương ngươi thấp hèn như nhau, cút... Cút ra ngoài cho ta..."
Bàn tay to vung lên, mắt thấy sẽ rơi xuống trên mặt Tàn Nguyệt, làm chủ trong phủ, Cúc Văn lúc nào bị một nha đầu quở trách?
"Dừng tay!"
Một tiếng hừ lạnh, Cúc Văn vươn tay nhưng cũng khống chế không được, Tiểu Mạt nắm Cúc Văn, âm thầm cố sức, Cúc Văn đau nhức, mồ hôi ứa ra.
"Ngươi..."
"Tàn Nguyệt, đã trở về. Nghỉ ngơi trước đi!"
Liếc mắt trừng Cúc Văn, Liễu tướng hiền lành nói.
Tàn Nguyệt thuận theo gật đầu, cười nói:
"Cảm tạ phụ thân!"
Phụ thân?
Hai chữ này nghe không quen, dường như trong trí nhớ, cho tới giờ Tàn Nguyệt chưa từng gọi hắn là phụ thân, cho tới bây giờ không có.
"Tàn Nguyệt, ngươi..."
/546
|