“Không tin! Ngươi nên hận ta!”
Liễu tướng thở dài một tiếng, nếu không phải hắn cố chấp, nếu Như Yên có thể cúi người cầu hắn, Tàn Nguyệt chắc chắn là nữ nhi hắn yêu nhất.
“Đúng vậy, ta nên hận người. Sinh mệnh mười sáu năm của ta, người quan tâm sao? Người quan tâm qua ta sao? Không có. Phụ thân, người cho tới bây giờ không hề quan tâm ta, cho nên ta hận người, rất hận người! Nhưng, tuy rằng ta hận người, rất hận người, nhưng, ta cũng để ý người, cũng để ý sự tồn vong của Liễu phủ. Ngày nào đó, biết sai lầm, ta thật lo lắng, lo lắng Liễu phủ sẽ biến mất, sẽ phải chịu tai hoạ ngập đầu. . .
Phụ thân, ngươì hiểu được tâm tình của ta sao? Người không rõ.”
Quay đầu, nhìn trăng khuyết trên bầu trời, cong cong như lưỡi câu, đầy tinh tế, mang theo thê lương nói không nên lời. Tàn Nguyệt thở dài:
“Nhưng mẹ ta đâu? Mẹ ta, nàng vô tội? Bao nhiêu lần, nhìn nàng đối trăng hao tổn tinh thần, âm thầm rơi lệ. . .
Cha, người cũng biết, nàng cuối cùng là trải qua như thế nào sao? Mặc kệ người đối với nàng thế nào, nàng không có hận người, cho tới bây giờ cũng không có hận người. . . .”
Nước mắt, lã chã rơi xuống, không biết là vì mình, hay là vì, nương kêu oan mà đi kia.
“Tàn Nguyệt, rất nhiều chuyện, ngươi không hiểu. . . Cha, cũng có chỗ cha khó xử. . .”
Liễu tướng cúi đầu, trên mặt lộ ra một chút thống khổ. Như Yên, hắn cũng không muốn như vậy, nhưng. . .
Nhưng, Như Yên phản bội hắn!
“Cha, ta muốn hỏi người một câu, cái gì là yêu? Người có yêu sao?”
Tàn Nguyệt trào phúng cười, hai mắt thê lương nhìn Liễu tướng, chỉ thấy Liễu tướng há miệng thở dốc, lại há hốc, muốn giải thích cái gì, cũng không nói gì được.
“Ta. . . Tàn Nguyệt, người duy nhất ta yêu, chính là nương ngươi. . . .”
Do dự hồi lâu, hắn vẫn nói ra, nhớ tới từng ly từng tý cùng một chỗ với Như Yên trước kia, nếu như lúc trước mình có thể xem nhẹ quyền lợi một chút, nói không chừng. . . .
“Không, người không có tình yêu. Yêu là cái gì? Có lẽ, ta không nói rõ, nhưng ta biết, yêu cơ bản nhất, tối thiểu là tín nhiệm! Nếu người yêu nàng, người nên tín nhiệm nàng, cũng không hoài nghi nàng. Cha, người không thương mẹ ta, người yêu là quyền lợi, là quyền trong tay người . . . .”
Liễu tướng thở dài một tiếng, nếu không phải hắn cố chấp, nếu Như Yên có thể cúi người cầu hắn, Tàn Nguyệt chắc chắn là nữ nhi hắn yêu nhất.
“Đúng vậy, ta nên hận người. Sinh mệnh mười sáu năm của ta, người quan tâm sao? Người quan tâm qua ta sao? Không có. Phụ thân, người cho tới bây giờ không hề quan tâm ta, cho nên ta hận người, rất hận người! Nhưng, tuy rằng ta hận người, rất hận người, nhưng, ta cũng để ý người, cũng để ý sự tồn vong của Liễu phủ. Ngày nào đó, biết sai lầm, ta thật lo lắng, lo lắng Liễu phủ sẽ biến mất, sẽ phải chịu tai hoạ ngập đầu. . .
Phụ thân, ngươì hiểu được tâm tình của ta sao? Người không rõ.”
Quay đầu, nhìn trăng khuyết trên bầu trời, cong cong như lưỡi câu, đầy tinh tế, mang theo thê lương nói không nên lời. Tàn Nguyệt thở dài:
“Nhưng mẹ ta đâu? Mẹ ta, nàng vô tội? Bao nhiêu lần, nhìn nàng đối trăng hao tổn tinh thần, âm thầm rơi lệ. . .
Cha, người cũng biết, nàng cuối cùng là trải qua như thế nào sao? Mặc kệ người đối với nàng thế nào, nàng không có hận người, cho tới bây giờ cũng không có hận người. . . .”
Nước mắt, lã chã rơi xuống, không biết là vì mình, hay là vì, nương kêu oan mà đi kia.
“Tàn Nguyệt, rất nhiều chuyện, ngươi không hiểu. . . Cha, cũng có chỗ cha khó xử. . .”
Liễu tướng cúi đầu, trên mặt lộ ra một chút thống khổ. Như Yên, hắn cũng không muốn như vậy, nhưng. . .
Nhưng, Như Yên phản bội hắn!
“Cha, ta muốn hỏi người một câu, cái gì là yêu? Người có yêu sao?”
Tàn Nguyệt trào phúng cười, hai mắt thê lương nhìn Liễu tướng, chỉ thấy Liễu tướng há miệng thở dốc, lại há hốc, muốn giải thích cái gì, cũng không nói gì được.
“Ta. . . Tàn Nguyệt, người duy nhất ta yêu, chính là nương ngươi. . . .”
Do dự hồi lâu, hắn vẫn nói ra, nhớ tới từng ly từng tý cùng một chỗ với Như Yên trước kia, nếu như lúc trước mình có thể xem nhẹ quyền lợi một chút, nói không chừng. . . .
“Không, người không có tình yêu. Yêu là cái gì? Có lẽ, ta không nói rõ, nhưng ta biết, yêu cơ bản nhất, tối thiểu là tín nhiệm! Nếu người yêu nàng, người nên tín nhiệm nàng, cũng không hoài nghi nàng. Cha, người không thương mẹ ta, người yêu là quyền lợi, là quyền trong tay người . . . .”
/546
|