“Thái tử, kỳ thực, hiện tại cũng không phải quá đau...”
Hắn qua? Hay là thôi đi. Cô nam quả nữ, thái tử vẫn không hết hy vọng với Tàn Nguyệt, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì?
Đi ra cửa, Tàn Nguyệt nhàn nhạt cười, Hạo Nguyệt, ngươi thực sự là càng ngày càng không biết nam nhân. Ngươi hôm nay hữu dụng với hắn, hắn đối với ngươi, tự nhiên cũng nhẫn nại tất cả, một khi vô dụng, nàng thậm chí có thể dự liệu, Hạo Nguyệt thê thảm.
“ Tiểu thư, vừa rồi người không sao chứ?”
Đi ra cửa, Tiểu Mạt quan tâm Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt đạm cười nói:
"Không có việc gì! Ta hiện tại đã không phải nữ nhân ngốc ban đầu, ta sẽ bảo vệ tốt bản thân!''
“ Thế nhưng tiểu thư. Thái tử bọn họ lại ở chỗ này ngủ lại sao?”
Tiểu thư nói, phải... Mà nếu thái tử bọn họ ngủ lại, vậy tiểu thư động thủ thế nào.
“Yên tâm, lát nữa, hắn sẽ tới đây tìm ta!”
Đối với thái tử, nàng thực sự là càng ngày càng không hiểu. Tàn Nguyệt cho rằng, thái tử sẽ hận nàng, giống như nàng hận thái tử, dù sao, nàng tổn hại hắn không nhẹ, ai có thể nghĩ đến, thời điểm gặp lại, thái tử lại...
Thậm chí, thời điểm vừa rồi hắn kéo mình, nàng còn cảm giác được, trong giọng nói của hắn, ý quan tâm rõ ràng?
“Tiểu thư, việc này không thích hợp ?”
Tiểu Mạt le lưỡi, hiện tại tiểu thư chính là quả phụ, làm sao có thể tùy tiện gặp nam tử khác chứ?
“ Danh tiếng của ta, đã sớm truyền ra ngoài, thì sợ gì?”
Tàn Nguyệt không thèm để ý cười, hai người cũng về tới tiểu viện xa xôi, một bóng dáng quen thuộc, lẳng lặng đứng ở cửa viện, thấy Tàn Nguyệt tới, nàng rất nhanh.
“Tiểu thư...”
Là Lam Nhi!
Thấy nàng, tuy rằng chỉ là một cái bóng lưng, nhưng Tàn Nguyệt lại biết là nàng. Đưa lưng về phía nàng, đã không muốn gặp mình, vì sao tới nơi này chờ nàng?
Trực tiếp bước qua, không nhìn bả vai hơi co rúm lại, Lam Nhi lại nhịn không được gọi.
“...”
Tàn Nguyệt bỗng nhiên dừng lại, không xoay người, trên mặt lạnh lùng, chờ Lam Nhi nói.
“Ngươi tới làm cái gì?”
Tiểu Mạt không nhìn Lam Nhi, xoay người, khi thấy khuôn mặt của Lam Nhi, cũng giật nảy mình.
“Mặt của ngươi...”
Hắn qua? Hay là thôi đi. Cô nam quả nữ, thái tử vẫn không hết hy vọng với Tàn Nguyệt, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì?
Đi ra cửa, Tàn Nguyệt nhàn nhạt cười, Hạo Nguyệt, ngươi thực sự là càng ngày càng không biết nam nhân. Ngươi hôm nay hữu dụng với hắn, hắn đối với ngươi, tự nhiên cũng nhẫn nại tất cả, một khi vô dụng, nàng thậm chí có thể dự liệu, Hạo Nguyệt thê thảm.
“ Tiểu thư, vừa rồi người không sao chứ?”
Đi ra cửa, Tiểu Mạt quan tâm Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt đạm cười nói:
"Không có việc gì! Ta hiện tại đã không phải nữ nhân ngốc ban đầu, ta sẽ bảo vệ tốt bản thân!''
“ Thế nhưng tiểu thư. Thái tử bọn họ lại ở chỗ này ngủ lại sao?”
Tiểu thư nói, phải... Mà nếu thái tử bọn họ ngủ lại, vậy tiểu thư động thủ thế nào.
“Yên tâm, lát nữa, hắn sẽ tới đây tìm ta!”
Đối với thái tử, nàng thực sự là càng ngày càng không hiểu. Tàn Nguyệt cho rằng, thái tử sẽ hận nàng, giống như nàng hận thái tử, dù sao, nàng tổn hại hắn không nhẹ, ai có thể nghĩ đến, thời điểm gặp lại, thái tử lại...
Thậm chí, thời điểm vừa rồi hắn kéo mình, nàng còn cảm giác được, trong giọng nói của hắn, ý quan tâm rõ ràng?
“Tiểu thư, việc này không thích hợp ?”
Tiểu Mạt le lưỡi, hiện tại tiểu thư chính là quả phụ, làm sao có thể tùy tiện gặp nam tử khác chứ?
“ Danh tiếng của ta, đã sớm truyền ra ngoài, thì sợ gì?”
Tàn Nguyệt không thèm để ý cười, hai người cũng về tới tiểu viện xa xôi, một bóng dáng quen thuộc, lẳng lặng đứng ở cửa viện, thấy Tàn Nguyệt tới, nàng rất nhanh.
“Tiểu thư...”
Là Lam Nhi!
Thấy nàng, tuy rằng chỉ là một cái bóng lưng, nhưng Tàn Nguyệt lại biết là nàng. Đưa lưng về phía nàng, đã không muốn gặp mình, vì sao tới nơi này chờ nàng?
Trực tiếp bước qua, không nhìn bả vai hơi co rúm lại, Lam Nhi lại nhịn không được gọi.
“...”
Tàn Nguyệt bỗng nhiên dừng lại, không xoay người, trên mặt lạnh lùng, chờ Lam Nhi nói.
“Ngươi tới làm cái gì?”
Tiểu Mạt không nhìn Lam Nhi, xoay người, khi thấy khuôn mặt của Lam Nhi, cũng giật nảy mình.
“Mặt của ngươi...”
/546
|