Thái Tử khó khăn nói: "Ngươi còn yêu hắn sao? Hắn đã chết rồi mà ngươi còn trẻ. . . . . ."
"Thái Tử có ý gì, ta nên tái giá sao?" Khóe miệng tràn ra một tia cười lạnh, Tàn Nguyệt tiếp tục nói: "Nên phải gả cho ngươi, làm thị thiếp của ngươi sao?"
"Tàn Nguyệt, ngươi cũng biết, ta không để ngươi chịu thiệt. . . . . . Có lẽ hiện tại ta làm không được, nhưng chờ về sau, ta cam đoan, hoàng hậu chỉ có thể là của ngươi. . . . . ."
Thái Tử cuống quít giải thích, vừa rồi Tàn Nguyệt có ý gì, nàng đáp ứng rồi sao?
"Tàn Nguyệt cám ơn ý tốt của Thái Tử . . . . . ."
Trên mặt, ánh lên một ánh mắt tươi cười, nhìn sắc mặt vui mừng của Thái Tử, Tàn Nguyệt thở dài:
"Chờ ngươi có thể làm chủ được rồi nói sau. . . . . ."
"Thái Tử, Thái Tử. . . . . ."
Hai người đang nói chuyện thì có người liền la hét chạy vào. Thời khắc mấu chốt bị người quấy rầy, Thái Tử không khỏi hờn giận nhăn mặt nhíu mày:
"Cút!"
"Thái Tử. . . . . . Nhưng. . . . . ."
Nha đầu lui ra phía sau từng bước, ngập ngừng không dám nói lời nào, nhưng không dám như vậy rời đi.
"Chuyện gì?"
Thấy nàng quen mặt, hẳn là vừa mới cùng Hạo Nguyệt rời khỏi, Tàn Nguyệt trong lòng hiểu rõ. Hạo Nguyệt làm sao có thể yên tâm để Thái Tử cùng mình ở một chỗ? Hiện tại vội vã chạy lại đây như vậy, hẳn là Hạo Nguyệt lại có cái quỷ kế gì?
"Dạ . . . . . Là nương nương. . . . . . Nương nương đau bụng, có thể là. . . . . ."
"Cái gì?"
Thái Tử cả kinh, đối với đứa bé này, hắn vẫn khá coi trọng . Nghe được sự việc có liên quan đến đứa nhỏ, Thái Tử sốt ruột bỏ chạy ra ngoài. Chạy đến cửa, nhìn đến vẻ mặt cười nhạo của Tàn Nguyệt, hắn cuống quít giải thích nói:
"Tàn Nguyệt, ta qua nhìn xem, chỉ là vì đứa nhỏ. . . . . ."
Có cần phải giải thích như vậy sao? Biểu hiện của hắn đã đủ rõ ràng. Tàn Nguyệt gật gật đầu, nhìn bóng hai người biến mất, Tàn Nguyệt lạnh lùng nở nụ cười.
"Tiểu thư, con của nàng. . . . . ."
"Lần này, hẳn là giả!"
Tàn Nguyệt cười nhạt, nhìn một lần nữa bình tĩnh thở dài:
"Nhưng, nhiều khi không cần lôi đứa nhỏ ra để nói giỡn như vậy. Bởi vì nhiều thời điểm nói giỡn nhiều quá cuối cùng thành sự thật."
"Thái Tử có ý gì, ta nên tái giá sao?" Khóe miệng tràn ra một tia cười lạnh, Tàn Nguyệt tiếp tục nói: "Nên phải gả cho ngươi, làm thị thiếp của ngươi sao?"
"Tàn Nguyệt, ngươi cũng biết, ta không để ngươi chịu thiệt. . . . . . Có lẽ hiện tại ta làm không được, nhưng chờ về sau, ta cam đoan, hoàng hậu chỉ có thể là của ngươi. . . . . ."
Thái Tử cuống quít giải thích, vừa rồi Tàn Nguyệt có ý gì, nàng đáp ứng rồi sao?
"Tàn Nguyệt cám ơn ý tốt của Thái Tử . . . . . ."
Trên mặt, ánh lên một ánh mắt tươi cười, nhìn sắc mặt vui mừng của Thái Tử, Tàn Nguyệt thở dài:
"Chờ ngươi có thể làm chủ được rồi nói sau. . . . . ."
"Thái Tử, Thái Tử. . . . . ."
Hai người đang nói chuyện thì có người liền la hét chạy vào. Thời khắc mấu chốt bị người quấy rầy, Thái Tử không khỏi hờn giận nhăn mặt nhíu mày:
"Cút!"
"Thái Tử. . . . . . Nhưng. . . . . ."
Nha đầu lui ra phía sau từng bước, ngập ngừng không dám nói lời nào, nhưng không dám như vậy rời đi.
"Chuyện gì?"
Thấy nàng quen mặt, hẳn là vừa mới cùng Hạo Nguyệt rời khỏi, Tàn Nguyệt trong lòng hiểu rõ. Hạo Nguyệt làm sao có thể yên tâm để Thái Tử cùng mình ở một chỗ? Hiện tại vội vã chạy lại đây như vậy, hẳn là Hạo Nguyệt lại có cái quỷ kế gì?
"Dạ . . . . . Là nương nương. . . . . . Nương nương đau bụng, có thể là. . . . . ."
"Cái gì?"
Thái Tử cả kinh, đối với đứa bé này, hắn vẫn khá coi trọng . Nghe được sự việc có liên quan đến đứa nhỏ, Thái Tử sốt ruột bỏ chạy ra ngoài. Chạy đến cửa, nhìn đến vẻ mặt cười nhạo của Tàn Nguyệt, hắn cuống quít giải thích nói:
"Tàn Nguyệt, ta qua nhìn xem, chỉ là vì đứa nhỏ. . . . . ."
Có cần phải giải thích như vậy sao? Biểu hiện của hắn đã đủ rõ ràng. Tàn Nguyệt gật gật đầu, nhìn bóng hai người biến mất, Tàn Nguyệt lạnh lùng nở nụ cười.
"Tiểu thư, con của nàng. . . . . ."
"Lần này, hẳn là giả!"
Tàn Nguyệt cười nhạt, nhìn một lần nữa bình tĩnh thở dài:
"Nhưng, nhiều khi không cần lôi đứa nhỏ ra để nói giỡn như vậy. Bởi vì nhiều thời điểm nói giỡn nhiều quá cuối cùng thành sự thật."
/546
|