Nhìn vết thương chồng chất của Lam Nhi, cố ý cho Tiểu Xuân giám sát nàng đến phòng bếp bưng thuốc bổ tới, nhe răng nhếch miệng nhìn nàng, trong lòng Hạo Nguyệt vạn phần sảng khoái. Nhưng vừa uống vài ngụm chỉ chốc lát sau, đã cảm thấy không thích hợp .
"Nương nương, ta chỉ là từ phòng bếp mang lại đây, căn bản là cái gì cũng không làm .. . . . ."
Lam Nhi hoảng sợ khoát tay, Hạo Nguyệt cả giận nói:
"Còn nói không có? Không làm cái gì thì ta làm sao có thể khó chịu như vậy?"
Tiểu Xuân quýnh lên, nhìn mặt Hạo Nguyệt tái nhợt, tìm người đi kêu đại phu, mà Thái Tử trong thư phòng, cũng nghe nha đầu đến báo.
"Cái gì, không thoải mái? Tại sao nàng lại không thoải mái?"
Thái Tử hờn giận, nhăn mặt nhíu mày. Hạo Nguyệt này mang đứa nhỏ có gì đặc biệt hơn người, cách mấy ngày lại kêu không thoải mái, nàng không thấy phiền nhưng trong lòng hắn rất không thoải mái?
"Thái Tử, Vương Phi. . . . . . Lần này là thật sự không thoải mái, mặt đều tái nhợt. . . . . ."
Nha đầu ngập ngừng , chỉ sợ Thái Tử không qua, Thái Tử không tin, nhíu mày:
"Ngươi về trước đi. Bổn vương lát nữa sẽ qua!"
Hạo Nguyệt, những việc từ trước đến giờ, chờ đứa nhỏ sinh ra, bổn vương mới thu thập ngươi!
Suy nghĩ 1 hồi, Ngô Cầu chạy tiến vào, sốt ruột nói :
"Thái Tử, lần này chỉ sợ là nàng thật sự có chuyện. . . . . ."
"Cái gì?"
Nổi giận gầm lên một tiếng, trong thư phòng không thấy bóng dáng Thái Tử? Ngô Cầu hít một hơi, Thái Tử, không nghĩ tới vẫn là nên. . . . . .
"Đại phu, ta thật là khó chịu. . . . . ."
Cũng không phải chỉ là đau, Hạo Nguyệt cảm thấy, trước mắt mơ mơ hồ hồ một mảnh, bóng người lúc ẩn lúc hiện , nàng thật sự rất đau đầu.
Mà trong bụng, còn loáng thoáng đau , từng trận từng trận , rất không thoải mái.
"Thế nào?"
Thái Tử hấp tấp tới, đại phu sợ tới mức vội vàng cúi đầu: ?
" Thái Tử, lão phu. . . . . ."
"Ít nói nhảm, đứa nhỏ thế nào?"
Thái Tử hờn giận, chặn lời đại phu mà nói..., ánh mắt nhìn vẻ mặt thống khổ của Hạo Nguyệt, nghe tiếng khóc của nàng, lòng nóng như lửa đốt.
"Trúng độc. . . . . ."
Là trúng độc, mấu chốt không biết đây là độc gì. . . . . . Đại phu run rẩy, nhìn hai mắt Thái Tử bốc hỏa , ừng ực một tiếng sợ tới mức hôn mê bất tỉnh . . . .
"Nương nương, ta chỉ là từ phòng bếp mang lại đây, căn bản là cái gì cũng không làm .. . . . ."
Lam Nhi hoảng sợ khoát tay, Hạo Nguyệt cả giận nói:
"Còn nói không có? Không làm cái gì thì ta làm sao có thể khó chịu như vậy?"
Tiểu Xuân quýnh lên, nhìn mặt Hạo Nguyệt tái nhợt, tìm người đi kêu đại phu, mà Thái Tử trong thư phòng, cũng nghe nha đầu đến báo.
"Cái gì, không thoải mái? Tại sao nàng lại không thoải mái?"
Thái Tử hờn giận, nhăn mặt nhíu mày. Hạo Nguyệt này mang đứa nhỏ có gì đặc biệt hơn người, cách mấy ngày lại kêu không thoải mái, nàng không thấy phiền nhưng trong lòng hắn rất không thoải mái?
"Thái Tử, Vương Phi. . . . . . Lần này là thật sự không thoải mái, mặt đều tái nhợt. . . . . ."
Nha đầu ngập ngừng , chỉ sợ Thái Tử không qua, Thái Tử không tin, nhíu mày:
"Ngươi về trước đi. Bổn vương lát nữa sẽ qua!"
Hạo Nguyệt, những việc từ trước đến giờ, chờ đứa nhỏ sinh ra, bổn vương mới thu thập ngươi!
Suy nghĩ 1 hồi, Ngô Cầu chạy tiến vào, sốt ruột nói :
"Thái Tử, lần này chỉ sợ là nàng thật sự có chuyện. . . . . ."
"Cái gì?"
Nổi giận gầm lên một tiếng, trong thư phòng không thấy bóng dáng Thái Tử? Ngô Cầu hít một hơi, Thái Tử, không nghĩ tới vẫn là nên. . . . . .
"Đại phu, ta thật là khó chịu. . . . . ."
Cũng không phải chỉ là đau, Hạo Nguyệt cảm thấy, trước mắt mơ mơ hồ hồ một mảnh, bóng người lúc ẩn lúc hiện , nàng thật sự rất đau đầu.
Mà trong bụng, còn loáng thoáng đau , từng trận từng trận , rất không thoải mái.
"Thế nào?"
Thái Tử hấp tấp tới, đại phu sợ tới mức vội vàng cúi đầu: ?
" Thái Tử, lão phu. . . . . ."
"Ít nói nhảm, đứa nhỏ thế nào?"
Thái Tử hờn giận, chặn lời đại phu mà nói..., ánh mắt nhìn vẻ mặt thống khổ của Hạo Nguyệt, nghe tiếng khóc của nàng, lòng nóng như lửa đốt.
"Trúng độc. . . . . ."
Là trúng độc, mấu chốt không biết đây là độc gì. . . . . . Đại phu run rẩy, nhìn hai mắt Thái Tử bốc hỏa , ừng ực một tiếng sợ tới mức hôn mê bất tỉnh . . . .
/546
|