Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 270: Hết đường chối cãi (tàn bạo) 2
/546
|
Nếu nàng không nói, bọn họ còn có thể cho rằng không biết rõ tình hình. Chuyện ngày đó, cũng là một mình nàng làm, cùng phủ Tướng quân không có quan hệ.
Nhưng là nói qua? Bọn họ có thể làm sao? Chỉ sợ, cũng chỉ có thể làm người của Ngũ hoàng tử , vì Ngũ hoàng tử tận lực .
Địch lão tướng quân một đời thanh minh, vẫn không đứng về phe ai. Nàng sao có thể để hắn mặc dù đã lớn tuổi mà vì nàng vẫn phải làm những việc mình không muốn.
"Bởi vì sao? Ngươi nói đi. . . . . ."
Địch lão phu nhân hét lớn một tiếng. Đây cũng là lần đầu tiên Tàn Nguyệt bị lão phu nhân nặng lời. Tàn Nguyệt cắn môi, mạnh miệng không nói câu nào.
"Không nói, hay là không phản đối? Người tới chuẩn bị phạt theo gia pháp!"
"Tiểu thư, tiểu thư. . . . . . Người nói, người nói ra , nói đi. . . . . ."
Cái gọi là gia pháp, bình thường cũng không thấy tướng quân dùng đến. Nhưng bọn hắn lại nghe nói gia pháp vừa dùng, sẽ không cần phân biệt lớn nhỏ đều mất mạng.
"Tiểu thư, ngươi nói đi. . . . . ."
Tiểu Mạt sốt ruột quỳ ở một bên Tàn Nguyệt, dùng sức lắc tay Tàn Nguyệt, hi vọng Tàn Nguyệt có thể nói ra chân tướng để miễn phải chịu phạt.
"Hừ, tiểu thư? Địch Mân đã chết nhưng ngươi cũng là người của Địch Mân . . . . . Tàn Nguyệt, Địch Mân mới đã chết vài ngày, ngươi cứ như vậy khẩn cấp cùng với Địch Mân phủi sạch quan hệ sao?"
Địch lão phu nhân tức giận trừng mắt nhìn Tàn Nguyệt, nhìn ngoài cửa có người mang tới gì đó, phẫn nộ vẫy tay.
"Nương, không phải. . . . . . Không phải. . . . . ."
Bọn họ có thể hoài nghi tất cả, nhưng không thể hoài nghi tình cảm nàng đối với Địch Mân. Tàn Nguyệt kích động muốn giải thích, nhưng quýnh lên, cái gì cũng nói không được. . . . . .
"Như thế nào? Sợ sao?"
"Phu nhân, thiếu phu nhân không phải có ý này, thiếu phu nhân oan uổng , Ngũ hoàng tử. . . . . ."
Tiểu Mạt hoảng, theo Địch lão phu nhân nhiều năm như vậy, nàng biết lần này Địch lão phu nhân thật sự tức giận, Tàn Nguyệt không thể mạnh miệng, bằng không, nàng sẽ chịu không nổi . . . . . .
"Tiểu Mạt, không được nói bậy. . . . . ."
Tàn Nguyệt hít một hơi, hết đường chối cãi. Bây giờ nàng có thể lấy cớ này rời đi. Không thể nói, nàng không thể liên lụy phủ tướng quân . . . . . .
Nhưng là nói qua? Bọn họ có thể làm sao? Chỉ sợ, cũng chỉ có thể làm người của Ngũ hoàng tử , vì Ngũ hoàng tử tận lực .
Địch lão tướng quân một đời thanh minh, vẫn không đứng về phe ai. Nàng sao có thể để hắn mặc dù đã lớn tuổi mà vì nàng vẫn phải làm những việc mình không muốn.
"Bởi vì sao? Ngươi nói đi. . . . . ."
Địch lão phu nhân hét lớn một tiếng. Đây cũng là lần đầu tiên Tàn Nguyệt bị lão phu nhân nặng lời. Tàn Nguyệt cắn môi, mạnh miệng không nói câu nào.
"Không nói, hay là không phản đối? Người tới chuẩn bị phạt theo gia pháp!"
"Tiểu thư, tiểu thư. . . . . . Người nói, người nói ra , nói đi. . . . . ."
Cái gọi là gia pháp, bình thường cũng không thấy tướng quân dùng đến. Nhưng bọn hắn lại nghe nói gia pháp vừa dùng, sẽ không cần phân biệt lớn nhỏ đều mất mạng.
"Tiểu thư, ngươi nói đi. . . . . ."
Tiểu Mạt sốt ruột quỳ ở một bên Tàn Nguyệt, dùng sức lắc tay Tàn Nguyệt, hi vọng Tàn Nguyệt có thể nói ra chân tướng để miễn phải chịu phạt.
"Hừ, tiểu thư? Địch Mân đã chết nhưng ngươi cũng là người của Địch Mân . . . . . Tàn Nguyệt, Địch Mân mới đã chết vài ngày, ngươi cứ như vậy khẩn cấp cùng với Địch Mân phủi sạch quan hệ sao?"
Địch lão phu nhân tức giận trừng mắt nhìn Tàn Nguyệt, nhìn ngoài cửa có người mang tới gì đó, phẫn nộ vẫy tay.
"Nương, không phải. . . . . . Không phải. . . . . ."
Bọn họ có thể hoài nghi tất cả, nhưng không thể hoài nghi tình cảm nàng đối với Địch Mân. Tàn Nguyệt kích động muốn giải thích, nhưng quýnh lên, cái gì cũng nói không được. . . . . .
"Như thế nào? Sợ sao?"
"Phu nhân, thiếu phu nhân không phải có ý này, thiếu phu nhân oan uổng , Ngũ hoàng tử. . . . . ."
Tiểu Mạt hoảng, theo Địch lão phu nhân nhiều năm như vậy, nàng biết lần này Địch lão phu nhân thật sự tức giận, Tàn Nguyệt không thể mạnh miệng, bằng không, nàng sẽ chịu không nổi . . . . . .
"Tiểu Mạt, không được nói bậy. . . . . ."
Tàn Nguyệt hít một hơi, hết đường chối cãi. Bây giờ nàng có thể lấy cớ này rời đi. Không thể nói, nàng không thể liên lụy phủ tướng quân . . . . . .
/546
|