Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 272: Trục xuất phủ tướng quân (đại tàn bạo) 2
/546
|
Bọn họ cha nương của Địch Mân, cũng là cha của nàng, nương của nàng.
"Tiểu thư. . . . . . Thiếu phu nhân. . . . . ."
Nhìn vết máu xuất hiện trên tơ lụa màu trắng. Tiểu Mạt muốn xông lên, nhưng vài nha đầu kéo tay nàng, cố sức lôi kéo nàng. . . . . .
Nàng biết võ công , nhưng nhìn đến vẻ mặt lãnh ý của tướng quân cùng phu nhân, phu nhân đối với nàng cũng có ân cứu mạng. Nàng cũng không dám dùng võ công, cũng không thể dùng võ công. . . . . .
"Lão phu nhân, nô tỳ nói cho người, nô tỳ nói. . . . . ."
Giọng nói kia mang nước mắt, tiếng khóc, xuyên thấu qua cây trượng hạ xuống rơi vào trong tai vốn ù đi của Tàn Nguyệt. Nàng khó khăn mở mắt ra, quay đầu, vẻ mặt khẩn cầu nhìn Tiểu Mạt. . . . . .
Môi đỏ mọng sớm bị cắn đến khi xuất hiện vết máu loang lổ, hơi hơi rung động, định nói gì nhưng lại từ từ khép lại. . . . . .
Nhưng không có phát ra một chữ. . . . . .
"Ô ô. . . . . . Tiểu thư, thiếu phu nhân. . . . . . Vì sao. . . . . . Vì sao. . . . . ."
Tiểu Mạt đau lòng nhìn Tàn Nguyệt, nhìn nàng mấp máy nói , khó hiểu . . . . . .
Nàng đọc hiểu, nàng minh bạch rồi, nàng nói rất đúng ——
Không nói, không thể nói !
Nhưng, nàng đã muốn nói, đêm qua, nàng lén chạy ra, toàn bộ đều nói cho Địch lão phu nhân . . . . . .
Nàng tưởng, Địch lão phu nhân thương Tàn Nguyệt như vậy, thích Tàn Nguyệt như vậy, nhất định sẽ giúp Tàn Nguyệt chiếu cố, nhất định sẽ nghĩ cách . . . . . .
Nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới, lại biến thành dạng này, làm sao có thể biến thành dạng này. . . . . .
Nàng làm sai sao?
Tàn Nguyệt nói qua, ai cũng không thể nói , bao gồm, tướng quân cùng phu nhân. . . . . .
Nhưng nàng sợ hãi, lo lắng, cho nên liền nói cho phu nhân, chỉ nói cho . . . . . .
Máu tiếp tục chảy ra. Chậm rãi chảy ra, ngay cả thượng đều bị nhiễm màu đỏ.
Ba mươi đại trượng, sẽ không lấy đi mạng người nhưng sẽ lấy đi nửa mạng người .
Đương nhiên, cái này cũng phải xem thân thể người đó như thế nào.
Tàn Nguyệt cắn răng, miệng mặn mặn. Đó là hương vị của máu, là máu của nàng, thật khổ, mặn quá!
Nàng không muốn té xỉu! Nàng phải chịu đựng, đánh xong, cha mẹ cũng hết giận, nàng vẫn ở lại đây, vẫn là thê tử của Địch Mân . . . . . .
"Tiểu thư. . . . . . Thiếu phu nhân. . . . . ."
Nhìn vết máu xuất hiện trên tơ lụa màu trắng. Tiểu Mạt muốn xông lên, nhưng vài nha đầu kéo tay nàng, cố sức lôi kéo nàng. . . . . .
Nàng biết võ công , nhưng nhìn đến vẻ mặt lãnh ý của tướng quân cùng phu nhân, phu nhân đối với nàng cũng có ân cứu mạng. Nàng cũng không dám dùng võ công, cũng không thể dùng võ công. . . . . .
"Lão phu nhân, nô tỳ nói cho người, nô tỳ nói. . . . . ."
Giọng nói kia mang nước mắt, tiếng khóc, xuyên thấu qua cây trượng hạ xuống rơi vào trong tai vốn ù đi của Tàn Nguyệt. Nàng khó khăn mở mắt ra, quay đầu, vẻ mặt khẩn cầu nhìn Tiểu Mạt. . . . . .
Môi đỏ mọng sớm bị cắn đến khi xuất hiện vết máu loang lổ, hơi hơi rung động, định nói gì nhưng lại từ từ khép lại. . . . . .
Nhưng không có phát ra một chữ. . . . . .
"Ô ô. . . . . . Tiểu thư, thiếu phu nhân. . . . . . Vì sao. . . . . . Vì sao. . . . . ."
Tiểu Mạt đau lòng nhìn Tàn Nguyệt, nhìn nàng mấp máy nói , khó hiểu . . . . . .
Nàng đọc hiểu, nàng minh bạch rồi, nàng nói rất đúng ——
Không nói, không thể nói !
Nhưng, nàng đã muốn nói, đêm qua, nàng lén chạy ra, toàn bộ đều nói cho Địch lão phu nhân . . . . . .
Nàng tưởng, Địch lão phu nhân thương Tàn Nguyệt như vậy, thích Tàn Nguyệt như vậy, nhất định sẽ giúp Tàn Nguyệt chiếu cố, nhất định sẽ nghĩ cách . . . . . .
Nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới, lại biến thành dạng này, làm sao có thể biến thành dạng này. . . . . .
Nàng làm sai sao?
Tàn Nguyệt nói qua, ai cũng không thể nói , bao gồm, tướng quân cùng phu nhân. . . . . .
Nhưng nàng sợ hãi, lo lắng, cho nên liền nói cho phu nhân, chỉ nói cho . . . . . .
Máu tiếp tục chảy ra. Chậm rãi chảy ra, ngay cả thượng đều bị nhiễm màu đỏ.
Ba mươi đại trượng, sẽ không lấy đi mạng người nhưng sẽ lấy đi nửa mạng người .
Đương nhiên, cái này cũng phải xem thân thể người đó như thế nào.
Tàn Nguyệt cắn răng, miệng mặn mặn. Đó là hương vị của máu, là máu của nàng, thật khổ, mặn quá!
Nàng không muốn té xỉu! Nàng phải chịu đựng, đánh xong, cha mẹ cũng hết giận, nàng vẫn ở lại đây, vẫn là thê tử của Địch Mân . . . . . .
/546
|