Đây là một chuyện tốt, một chuyện tốt, tối thiểu, Tàn Nguyệt không phải là thê tử của Địch Mân, nàng bây giờ bị bỏ, tự do...
"Không có... Thật sự không có..."
Nghĩ đến báo cáo của thuộc hạ, Thanh Nguyên trong lòng thầm nghĩ hỏng bét, nên phái người đi tìm nàng, nhìn Ngũ hoàng tử, đối với nàng vẫn còn rất coi trọng.
"Không có?"
Khiêu mi, ánh mắt quét về phía Thanh Nguyên, nhìn mồ hôi lạnh trên trán hắn, trong lòng Ngũ hoàng tử căng thẳng, cả giận nói:
"Chuyện gì xảy ra?"
"Hồi Vương gia, tối hôm qua Liễu cô nương bị đánh ba mươi đại bản, sau đó lại bị những bọn nha đầu kia đánh cho một trận..."
Mồ hôi lạnh rơi càng nhanh, ngứa, nhưng Thanh Nguyên không dám động, một cử động cũng không dám.
"Cái gì? Nàng bị đánh?"
Nghĩ đến nàng thân thể nhu nhược yếu ớt, làm sao có thể trải qua trận đánh ấy? Hai mắt lạnh lẽo, Ngũ hoàng tử vội hỏi:
"Bây giờ đang ở nơi nào?"
"Không... Không rõ lắm, nàng ngất đi, không biết bị ném..."
"Khốn kiếp!"
Ba một tiếng, ly rượu bị ném trên mặt đất, vỡ thành từng mảnh từng mảnh, còn có rượu chưa uống xong kia, hất trên mặt đất, tản ra mùi thơm nhàn nhạt.
"Vương gia, bên ngoài mưa lớn..."
Thanh âm, biến mất ở trong mưa, nhưng nhìn thấy bóng dáng của Vương gia ở đâu?
Liễu cô nương, Liễu Tàn Nguyệt...
Thanh Nguyên hung hăng dậm chân một cái, vội vàng tìm người cùng đi ra, mưa quá lớn, Vương gia ngay cả ô cũng không mang theo, nếu như bị bệnh, hắn thật có thể mất chức.
" Tàn Nguyệt..."
"Tàn Nguyệt..."
Trên đường yên lặng, không có một người...
Cũng đúng, mưa lớn như thế, người nào sẽ ngu ngốc đi ra ngoài?
Nhưng Tàn Nguyệt, nàng bị đánh, bị thương, phía ngoài lại mưa rơi, nàng ở nơi đâu?
Vết thương trên người nàng có xử lý tốt không?
Có phải rất đau không, có thể bị cảm không, có thể hay không...
Nhất định rất đau!
Nước mưa đổ ập xuống, rất lớn rất lớn, làm mờ tầm mắt của hắn, làm ánh mắt của hắn ươn ướt...
Y phục cũng ướt nhẹp dán ở trên người...
Hắn dùng lực mở to mắt, Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt đâu?
"Không có... Thật sự không có..."
Nghĩ đến báo cáo của thuộc hạ, Thanh Nguyên trong lòng thầm nghĩ hỏng bét, nên phái người đi tìm nàng, nhìn Ngũ hoàng tử, đối với nàng vẫn còn rất coi trọng.
"Không có?"
Khiêu mi, ánh mắt quét về phía Thanh Nguyên, nhìn mồ hôi lạnh trên trán hắn, trong lòng Ngũ hoàng tử căng thẳng, cả giận nói:
"Chuyện gì xảy ra?"
"Hồi Vương gia, tối hôm qua Liễu cô nương bị đánh ba mươi đại bản, sau đó lại bị những bọn nha đầu kia đánh cho một trận..."
Mồ hôi lạnh rơi càng nhanh, ngứa, nhưng Thanh Nguyên không dám động, một cử động cũng không dám.
"Cái gì? Nàng bị đánh?"
Nghĩ đến nàng thân thể nhu nhược yếu ớt, làm sao có thể trải qua trận đánh ấy? Hai mắt lạnh lẽo, Ngũ hoàng tử vội hỏi:
"Bây giờ đang ở nơi nào?"
"Không... Không rõ lắm, nàng ngất đi, không biết bị ném..."
"Khốn kiếp!"
Ba một tiếng, ly rượu bị ném trên mặt đất, vỡ thành từng mảnh từng mảnh, còn có rượu chưa uống xong kia, hất trên mặt đất, tản ra mùi thơm nhàn nhạt.
"Vương gia, bên ngoài mưa lớn..."
Thanh âm, biến mất ở trong mưa, nhưng nhìn thấy bóng dáng của Vương gia ở đâu?
Liễu cô nương, Liễu Tàn Nguyệt...
Thanh Nguyên hung hăng dậm chân một cái, vội vàng tìm người cùng đi ra, mưa quá lớn, Vương gia ngay cả ô cũng không mang theo, nếu như bị bệnh, hắn thật có thể mất chức.
" Tàn Nguyệt..."
"Tàn Nguyệt..."
Trên đường yên lặng, không có một người...
Cũng đúng, mưa lớn như thế, người nào sẽ ngu ngốc đi ra ngoài?
Nhưng Tàn Nguyệt, nàng bị đánh, bị thương, phía ngoài lại mưa rơi, nàng ở nơi đâu?
Vết thương trên người nàng có xử lý tốt không?
Có phải rất đau không, có thể bị cảm không, có thể hay không...
Nhất định rất đau!
Nước mưa đổ ập xuống, rất lớn rất lớn, làm mờ tầm mắt của hắn, làm ánh mắt của hắn ươn ướt...
Y phục cũng ướt nhẹp dán ở trên người...
Hắn dùng lực mở to mắt, Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt đâu?
/546
|