Thong thả từng bước đi tới, mỗi một bước, giống như nặng trăm ngàn cân...
Tàn Nguyệt, hắn hối hận!
Rất hối hận!
Không làm ra việc vui đùa kia, không thể để cho Tàn Nguyệt chịu đựng điều này!
Thân thể khom xuống, cẩn thận ôm lấy nàng, nàng đau đớn a một tiếng...
Thanh âm kia, rất nhỏ, rất nhẹ, nhưng lại truyền rõ tới trong tai của hắn, gõ vào trong lòng của hắn.
"Lạnh..."
Nhỏ giọng nỉ non, thanh âm Tàn Nguyệt rất thấp, rất nhỏ, khàn khàn lướt qua tai của hắn, truyền tới trong đầu của hắn.
"Tàn Nguyệt, lát nữa là tốt rồi, lát nữa là tốt rồi..."
Thân thể gầy yếu, bất an run rẩy, Tàn Nguyệt nhắm chặt hai mắt, lông mi thật dài, giống như sợi tơ hắc tuyến tinh mịn, hỗn độn trải trên mặt, tô điểm, tái nhợt không có chút huyết sắc nào...
**
"Rót thuốc!"
"Tiếp tục!"
"Nhất thiết phải cứu sống nàng, bằng không, các ngươi liền chôn cùng nàng!''
...
Từng tiếng rống giận, không ngừng vang lên ở bên tai, Tàn Nguyệt không vui mặt nhăn cau mày ——
Là ai?
Là ai bá đạo như vậy?
Là ai vô lý như vậy?
Là ai khẩn trương như vậy?
Nàng mệt chết đi, nàng chỉ muốn ngủ một giấc, ngủ một giấc thật tốt mà thôi. Nhưng vì cái gì, một nguyện vọng nhỏ như vậy, cũng không người nào có thể thành toàn cho nàng?
"Liễu Tàn Nguyệt, ngươi nghe cho ta! Nếu như ngươi không tỉnh lại, nếu như ngươi còn dám tiếp tục nằm ngủ, ta nhất định sẽ san bằng phủ tướng quân, còn có Liễu tướng phủ..."
Thanh âm thật bá đạo, Tàn Nguyệt há miệng, muốn nói chuyện, muốn mở mắt ra, nhưng không có một chút khí lực, một chút cũng không có...
"Vương gia, được rồi. Liễu cô nương sẽ mau tỉnh, ngài xem tay nàng đã động..."
Đại phu nhìn lông mi không ngừng rung động của Tàn Nguyệt, thở dài ra một hơi, lo lắng đề phòng qua bảy tám ngày, đầu rốt cục cũng được bảo vệ. Hắn thật hoài nghi, cô nương này nếu chưa tỉnh lại, đầu của hắn cũng phải dọn nhà lắm.
Run rẩy nhìn một chút vẻ mặt lo lắng của Ngũ hoàng tử, đại phu nhỏ giọng nói:
"Vương gia, trước có thể cho cô nương uống chút nước..."
Tàn Nguyệt, hắn hối hận!
Rất hối hận!
Không làm ra việc vui đùa kia, không thể để cho Tàn Nguyệt chịu đựng điều này!
Thân thể khom xuống, cẩn thận ôm lấy nàng, nàng đau đớn a một tiếng...
Thanh âm kia, rất nhỏ, rất nhẹ, nhưng lại truyền rõ tới trong tai của hắn, gõ vào trong lòng của hắn.
"Lạnh..."
Nhỏ giọng nỉ non, thanh âm Tàn Nguyệt rất thấp, rất nhỏ, khàn khàn lướt qua tai của hắn, truyền tới trong đầu của hắn.
"Tàn Nguyệt, lát nữa là tốt rồi, lát nữa là tốt rồi..."
Thân thể gầy yếu, bất an run rẩy, Tàn Nguyệt nhắm chặt hai mắt, lông mi thật dài, giống như sợi tơ hắc tuyến tinh mịn, hỗn độn trải trên mặt, tô điểm, tái nhợt không có chút huyết sắc nào...
**
"Rót thuốc!"
"Tiếp tục!"
"Nhất thiết phải cứu sống nàng, bằng không, các ngươi liền chôn cùng nàng!''
...
Từng tiếng rống giận, không ngừng vang lên ở bên tai, Tàn Nguyệt không vui mặt nhăn cau mày ——
Là ai?
Là ai bá đạo như vậy?
Là ai vô lý như vậy?
Là ai khẩn trương như vậy?
Nàng mệt chết đi, nàng chỉ muốn ngủ một giấc, ngủ một giấc thật tốt mà thôi. Nhưng vì cái gì, một nguyện vọng nhỏ như vậy, cũng không người nào có thể thành toàn cho nàng?
"Liễu Tàn Nguyệt, ngươi nghe cho ta! Nếu như ngươi không tỉnh lại, nếu như ngươi còn dám tiếp tục nằm ngủ, ta nhất định sẽ san bằng phủ tướng quân, còn có Liễu tướng phủ..."
Thanh âm thật bá đạo, Tàn Nguyệt há miệng, muốn nói chuyện, muốn mở mắt ra, nhưng không có một chút khí lực, một chút cũng không có...
"Vương gia, được rồi. Liễu cô nương sẽ mau tỉnh, ngài xem tay nàng đã động..."
Đại phu nhìn lông mi không ngừng rung động của Tàn Nguyệt, thở dài ra một hơi, lo lắng đề phòng qua bảy tám ngày, đầu rốt cục cũng được bảo vệ. Hắn thật hoài nghi, cô nương này nếu chưa tỉnh lại, đầu của hắn cũng phải dọn nhà lắm.
Run rẩy nhìn một chút vẻ mặt lo lắng của Ngũ hoàng tử, đại phu nhỏ giọng nói:
"Vương gia, trước có thể cho cô nương uống chút nước..."
/546
|