Nàng hiện tại rất muốn đối phó với Tàn Nguyệt - người đã thương tổn sâu sắc đến Thái tử. Cũng là người chiếm được trái tim của Thái tử.
Thật không biết thái tử quý trọng cái gì ở nàng ta. Vô luận nữ nhân này thương tổn hắn thế nào, hắn đều có thể nhắm 1 mắt mở 1 mắt tha thứ cho nàng ta.
Cái loại cảm giác này thực xa lạ, nhưng nàng cũng biết, rất nguy hiểm! Giống như nhiều năm trước, khi Hàn phi…
Tàn Nguyệt người này, đừng nói là vô tình với thái tử, mặc dù là hữu tình, cũng tuyệt đối không thể giữ.
Một quả phụ, một quả phụ tuổi còn trẻ, một quả phụ rất nguy hiểm.
******
"Tàn Nguyệt, ngươi thật sự ở nơi này?"
Vội vàng cấp tốc chạy tới, trên mặt Hiên Vương, đều là đầy mồ hôi
"Hiên Vương, làm sao ngươi biết ta ở nơi này?"
Tàn Nguyệt trong lòng cả kinh, nếu như ngay cả Hiên Vương cũng tìm được nàng, vậy
Vậy có phải hay không rất nhiều người biết nàng ở nơi này? Thái tử, Lâm Quý Phi?
"Đi, Tàn Nguyệt, nhanh theo ta đi, không đi sẽ không kịp."
Hiên Vương giữ chặt tay Tàn Nguyệt, Tiểu Mạt kích động vươn tay muốn đẩy Hiên Vương ra, Hiên Vương nói:
"Nhanh chút, bằng không thật sự không kịp"
Thanh âm vội vàng của Hiên Vương làm cho Tàn Nguyệt cũng đoán được tính nghiêm trọng. Không chừng điều nàng lo lắng nhất đã xảy ra
"Tiểu Mạt, nhanh thu thập mọi thứ, chúng ta bây giờ lập tức rời đi"
"Không cần thu thập, lập tức đi!"
Quan hệ Hiên Vương cùng Địch Mân rất tốt, Tàn Nguyệt tin tưởng hắn. Nhìn gương mặt vội vàng kia, tuy rằng không biết hắn muốn đưa mình đi đâu, nhưng Tàn Nguyệt biết hắn sẽ không hại mình.
"Tiểu thư"
Trong mắt Tiểu Mạt cảm thấy không yên, Tàn Nguyệt thở dài:
"Đi thôi! Không cần thu thập"
Tiểu Mạt làm khó một chút, thấy Tàn Nguyệt đã quyết định, nàng cũng không nói cái gì, theo sát phía sau Tàn Nguyệt ra ngoài.
Một chiếc xe ngựa không lớn đứng ở trong viện. Vì để che giấu tai mắt người khác, Tàn Nguyệt mang theo khăn lụa, mà ở trong sân có 2 nha đầu gục xuống.
"Các nàng không có chuyện gì chứ?"
Nói thật, hai người nha đầu này đối với mình rất tốt, thời điểm nhìn thấy các nàng nằm trên mặt đất, Tàn Nguyệt trong lòng hiện lên một tia không vui
Thật không biết thái tử quý trọng cái gì ở nàng ta. Vô luận nữ nhân này thương tổn hắn thế nào, hắn đều có thể nhắm 1 mắt mở 1 mắt tha thứ cho nàng ta.
Cái loại cảm giác này thực xa lạ, nhưng nàng cũng biết, rất nguy hiểm! Giống như nhiều năm trước, khi Hàn phi…
Tàn Nguyệt người này, đừng nói là vô tình với thái tử, mặc dù là hữu tình, cũng tuyệt đối không thể giữ.
Một quả phụ, một quả phụ tuổi còn trẻ, một quả phụ rất nguy hiểm.
******
"Tàn Nguyệt, ngươi thật sự ở nơi này?"
Vội vàng cấp tốc chạy tới, trên mặt Hiên Vương, đều là đầy mồ hôi
"Hiên Vương, làm sao ngươi biết ta ở nơi này?"
Tàn Nguyệt trong lòng cả kinh, nếu như ngay cả Hiên Vương cũng tìm được nàng, vậy
Vậy có phải hay không rất nhiều người biết nàng ở nơi này? Thái tử, Lâm Quý Phi?
"Đi, Tàn Nguyệt, nhanh theo ta đi, không đi sẽ không kịp."
Hiên Vương giữ chặt tay Tàn Nguyệt, Tiểu Mạt kích động vươn tay muốn đẩy Hiên Vương ra, Hiên Vương nói:
"Nhanh chút, bằng không thật sự không kịp"
Thanh âm vội vàng của Hiên Vương làm cho Tàn Nguyệt cũng đoán được tính nghiêm trọng. Không chừng điều nàng lo lắng nhất đã xảy ra
"Tiểu Mạt, nhanh thu thập mọi thứ, chúng ta bây giờ lập tức rời đi"
"Không cần thu thập, lập tức đi!"
Quan hệ Hiên Vương cùng Địch Mân rất tốt, Tàn Nguyệt tin tưởng hắn. Nhìn gương mặt vội vàng kia, tuy rằng không biết hắn muốn đưa mình đi đâu, nhưng Tàn Nguyệt biết hắn sẽ không hại mình.
"Tiểu thư"
Trong mắt Tiểu Mạt cảm thấy không yên, Tàn Nguyệt thở dài:
"Đi thôi! Không cần thu thập"
Tiểu Mạt làm khó một chút, thấy Tàn Nguyệt đã quyết định, nàng cũng không nói cái gì, theo sát phía sau Tàn Nguyệt ra ngoài.
Một chiếc xe ngựa không lớn đứng ở trong viện. Vì để che giấu tai mắt người khác, Tàn Nguyệt mang theo khăn lụa, mà ở trong sân có 2 nha đầu gục xuống.
"Các nàng không có chuyện gì chứ?"
Nói thật, hai người nha đầu này đối với mình rất tốt, thời điểm nhìn thấy các nàng nằm trên mặt đất, Tàn Nguyệt trong lòng hiện lên một tia không vui
/546
|