Nâng lên khuôn mặt nhỏ gầy, nửa bên mặt của nàng cũng sưng lên. Trong mắt lệ quang nhạt nhòa, nàng vậy mà cố chấp không cho rơi xuống.
"Ta rất muốn tin tưởng ngươi, nhưng, đây là cái gì? Hắn là ai? Cái này lại là cái gì?"
Trên mặt đất, chính là y phục tán loạn của nam nhân rơi ra từ tầng dưới cùng trong tủ, quỳ bên cạnh chính là một nam nhân xa lạ, mà trên bàn, dường như là thư Như Yên tự tay viết --
Tình ý liên miên, nếu không phải viết cho hắn...
"Ngươi đã nhận định ta có tội, ta nói thì có ích lợi gì đây? Liễu lang, ngươi thay đổi, trái tim ngươi thay đổi rồi, ngươi không phải Liễu lang trước kia của ta..."
Gục đầu xuống, nàng không nhìn hắn nữa, trong mắt vô thần, tràn đầy tuyệt vọng.
"Không có lời để nói sao? Tiện nhân, làm ra chuyện như vậy, ngươi còn có thể giả bộ vô tội, thật không biết, thì ra mắt ta bị mù, mới có thể coi trọng người phụ nữ như ngươi!"
Phẫn nộ vung tay lên, Như Yên bị ném trên mặt đất. Sắc mặt của nàng tái nhợt, giương lên hai mắt vô thần, nhìn chằm chằm vào Liễu Tương, nhưng một câu cũng không nói.
Sau đó, nàng tìm đến cái chết, nhưng được nha đầu cứu trở về. Lúc nghe được tin tức này, hắn rất muốn đi xem nàng một chút, an ủi dỗ dành nàng, nhưng hắn nhịn xuống, cũng nghe được tin tức nàng có mang.
Mang thai, sau đó dĩ nhiên nàng mang thai rồi. Hài tử là của ai? Có phải của gian phu bị loạn côn đánh chết kia không? Kỳ thật, tính theo thời gian đại phu nói, phải là của mình mới đúng, nhưng không bài trừ, có thể là của nam nhân kia.
Một chén thuốc phá thai đậm đặc, cứ như vậy được đưa đến trong viện của nàng. Nàng không uống, mà khóc chạy tới ngoài thư phòng, quỳ cả một ngày.
"Hắn khiến ngươi nặng tình như vậy sao?"
Một hài tử, đã từng, hắn hy vọng cỡ nào, bọn họ sẽ có một hài tử nữa, đó là Như Yên của hắn sinh ra. Nhưng bây giờ không phải lúc, hài tử này tới thật không phải lúc.
"Mặc kệ ngươi tin hay không tin, hắn là cốt nhục của ngươi, ta không làm chuyện có lỗi với ngươi. Ngươi cũng nên biết, cho tới bây giờ ta chưa từng lừa gạt ngươi!"
Mặc dù, nàng vốn quỳ rạp trên mặt đất, nhưng nàng lại quật cường ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn hắn.
"Ngươi có cách gì chứng minh? Như Yên, chuyện đó, là chính mắt ta thấy, tận mắt ta thấy, ngươi nói, ta phải tin ngươi như thế nào?"
Ngồi xổm người xuống, hắn nâng cằm Như Yên lên, chỉ là vài ngày không gặp, nàng tiều tụy rất nhiều, cũng gầy gò rất nhiều.
"Ta rất muốn tin tưởng ngươi, nhưng, đây là cái gì? Hắn là ai? Cái này lại là cái gì?"
Trên mặt đất, chính là y phục tán loạn của nam nhân rơi ra từ tầng dưới cùng trong tủ, quỳ bên cạnh chính là một nam nhân xa lạ, mà trên bàn, dường như là thư Như Yên tự tay viết --
Tình ý liên miên, nếu không phải viết cho hắn...
"Ngươi đã nhận định ta có tội, ta nói thì có ích lợi gì đây? Liễu lang, ngươi thay đổi, trái tim ngươi thay đổi rồi, ngươi không phải Liễu lang trước kia của ta..."
Gục đầu xuống, nàng không nhìn hắn nữa, trong mắt vô thần, tràn đầy tuyệt vọng.
"Không có lời để nói sao? Tiện nhân, làm ra chuyện như vậy, ngươi còn có thể giả bộ vô tội, thật không biết, thì ra mắt ta bị mù, mới có thể coi trọng người phụ nữ như ngươi!"
Phẫn nộ vung tay lên, Như Yên bị ném trên mặt đất. Sắc mặt của nàng tái nhợt, giương lên hai mắt vô thần, nhìn chằm chằm vào Liễu Tương, nhưng một câu cũng không nói.
Sau đó, nàng tìm đến cái chết, nhưng được nha đầu cứu trở về. Lúc nghe được tin tức này, hắn rất muốn đi xem nàng một chút, an ủi dỗ dành nàng, nhưng hắn nhịn xuống, cũng nghe được tin tức nàng có mang.
Mang thai, sau đó dĩ nhiên nàng mang thai rồi. Hài tử là của ai? Có phải của gian phu bị loạn côn đánh chết kia không? Kỳ thật, tính theo thời gian đại phu nói, phải là của mình mới đúng, nhưng không bài trừ, có thể là của nam nhân kia.
Một chén thuốc phá thai đậm đặc, cứ như vậy được đưa đến trong viện của nàng. Nàng không uống, mà khóc chạy tới ngoài thư phòng, quỳ cả một ngày.
"Hắn khiến ngươi nặng tình như vậy sao?"
Một hài tử, đã từng, hắn hy vọng cỡ nào, bọn họ sẽ có một hài tử nữa, đó là Như Yên của hắn sinh ra. Nhưng bây giờ không phải lúc, hài tử này tới thật không phải lúc.
"Mặc kệ ngươi tin hay không tin, hắn là cốt nhục của ngươi, ta không làm chuyện có lỗi với ngươi. Ngươi cũng nên biết, cho tới bây giờ ta chưa từng lừa gạt ngươi!"
Mặc dù, nàng vốn quỳ rạp trên mặt đất, nhưng nàng lại quật cường ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn hắn.
"Ngươi có cách gì chứng minh? Như Yên, chuyện đó, là chính mắt ta thấy, tận mắt ta thấy, ngươi nói, ta phải tin ngươi như thế nào?"
Ngồi xổm người xuống, hắn nâng cằm Như Yên lên, chỉ là vài ngày không gặp, nàng tiều tụy rất nhiều, cũng gầy gò rất nhiều.
/546
|