Chanh, vàng, lục, xanh, lam, tím, trong mắt sáu người hiện lên một tia lo lắng, bọn họ cùng kêu lên nói :
"Môn chủ?"
"Ta sẽ trở về. Các ngươi cũng biết, lúc trước tại sao phải thành lập Mặc Sát Môn, nay hắn đến đây, cũng nên để hắn tiếp nhận "
Môn chủ đứng lên, đi xuống dưới đài, bảy người bước lên nhanh
Bọn họ cùng ở đây mỗi ngày, vì cái gì người kia!
"Nhưng, môn chủ người cũng không cần rời đi "
Tử Sát không buông nhìn môn chủ, môn chủ thở dài:
"Ta có cái khó xử của ta, nhưng khi cần, ta sẽ trở lại"
******
Khí trời trong hơi nóng, một nam tử trần truồng ngồi, mồ hôi hòa với nhiệt khí, không ngừng chảy ra, nam tử trước mặt, sắc mặt đỏ bừng, môi đều biến sắc
"Địch Mân, chịu đựng, dồn khí đan điền, chịu đựng"
Thanh ca đứng ở bên ngoài, khí nóng bên trong làm trên mặt của hắn cũng đầy mồ hôi, hắn lớn tiếng nhắc nhở
Địch Mân khẽ cắn môi, ngày thứ năm rồi, trước mắt vẫn một mảnh đen thui, trên người đã sớm thoát mấy tầng da
"Địch Mân, nhất định phải chịu đựng!"
Mở cái bát ở bên cạnh ra, Thanh ca đem dược thủy nóng bỏng lại một lần nữa thêm vào trong ao, rục rịch trong hơi nóng, thân mình Địch Mân run lên một cái, nhưng chỉ một lát , hắn cắn chặt răng, gân xanh trên trán nổi lên, như muốn thoát khỏi tầng da mỏng bay ra ngoài.
"Địch Mân, ta biết ngươi rất khổ, ta cũng biết ngươi rất khó chịu, nhưng nếu ngươi muốn nhìn thấy người nhà của ngươi, Nguyệt Nhi của ngươi. Thuốc này một khi dùng, ít nhất phải kiên trì dùng mười ngày, bằng không, thì là độc, cả đời cũng giải không được"
Không thể té xỉu, nếu thời gian không đủ, Địch Mân sẽ té xỉu. Như thế uổng phí mấy ngày trước đó
"Thanh thúc…Ta không việc gì"
Biết hắn lo lắng cho mình, Địch Mân từ từ nhắm hai mắt, trong đầu cố gắng nghĩ đến Tàn Nguyệt
Thanh thúc, hắn không có ý xấu với mình, chính loại giải độc này phương pháp rất quái lạ, vô cùng kỳ quái
Địch Mân cảm thấy không đúng, nhưng lại nói không nên lời
"Môn chủ?"
"Ta sẽ trở về. Các ngươi cũng biết, lúc trước tại sao phải thành lập Mặc Sát Môn, nay hắn đến đây, cũng nên để hắn tiếp nhận "
Môn chủ đứng lên, đi xuống dưới đài, bảy người bước lên nhanh
Bọn họ cùng ở đây mỗi ngày, vì cái gì người kia!
"Nhưng, môn chủ người cũng không cần rời đi "
Tử Sát không buông nhìn môn chủ, môn chủ thở dài:
"Ta có cái khó xử của ta, nhưng khi cần, ta sẽ trở lại"
******
Khí trời trong hơi nóng, một nam tử trần truồng ngồi, mồ hôi hòa với nhiệt khí, không ngừng chảy ra, nam tử trước mặt, sắc mặt đỏ bừng, môi đều biến sắc
"Địch Mân, chịu đựng, dồn khí đan điền, chịu đựng"
Thanh ca đứng ở bên ngoài, khí nóng bên trong làm trên mặt của hắn cũng đầy mồ hôi, hắn lớn tiếng nhắc nhở
Địch Mân khẽ cắn môi, ngày thứ năm rồi, trước mắt vẫn một mảnh đen thui, trên người đã sớm thoát mấy tầng da
"Địch Mân, nhất định phải chịu đựng!"
Mở cái bát ở bên cạnh ra, Thanh ca đem dược thủy nóng bỏng lại một lần nữa thêm vào trong ao, rục rịch trong hơi nóng, thân mình Địch Mân run lên một cái, nhưng chỉ một lát , hắn cắn chặt răng, gân xanh trên trán nổi lên, như muốn thoát khỏi tầng da mỏng bay ra ngoài.
"Địch Mân, ta biết ngươi rất khổ, ta cũng biết ngươi rất khó chịu, nhưng nếu ngươi muốn nhìn thấy người nhà của ngươi, Nguyệt Nhi của ngươi. Thuốc này một khi dùng, ít nhất phải kiên trì dùng mười ngày, bằng không, thì là độc, cả đời cũng giải không được"
Không thể té xỉu, nếu thời gian không đủ, Địch Mân sẽ té xỉu. Như thế uổng phí mấy ngày trước đó
"Thanh thúc…Ta không việc gì"
Biết hắn lo lắng cho mình, Địch Mân từ từ nhắm hai mắt, trong đầu cố gắng nghĩ đến Tàn Nguyệt
Thanh thúc, hắn không có ý xấu với mình, chính loại giải độc này phương pháp rất quái lạ, vô cùng kỳ quái
Địch Mân cảm thấy không đúng, nhưng lại nói không nên lời
/546
|