Ngô Thanh quả quyết lắc đầu, vẻ mặt xin lỗi nhìn Tàn Nguyệt:
"Thực xin lỗi, công chúa, thời gian gấp, không thể đi qua"
Không thể đi qua, ngay cả đi qua nhìn xem cũng không thể.
Địch Mân, có phải hay không tới đó, ta có thể cảm giác được sự tồn tại của ngươi?
Thương cảm, khó có thể che dấu!
Nhìn vẻ mặt ưu thương của công chúa, trong mắt Ngô Thanh hiện lên một tia nghi hoặc.
Vì sao rõ ràng cái gì cũng không hiểu, không nhìn ra được một công chúa lại làm cho người ta có một cảm giác rằng đã trải qua rất nhiều lần đau thương?
Vẻ mặt như vậy xuất hiện trên mặt một cô công chúa trong chốn thâm cung khiến người ta có cảm giác quái dị không nói nên lời
"Công chúa, đến vách núi, quay lại cũng mất nửa ngày, đi qua thật sự rất không tiện"
Ngô Thanh không đành lòng nhìn Tàn Nguyệt thương cảm, nhẹ nhàng khuyên nhủ
"Nửa ngày, chỉ cần nửa ngày sao?"
Ánh mắt của Tàn Nguyệt sáng ngời, khát cầu nhìn Ngô Thanh:
"Ngô Tướng quân, ta nghĩ đi qua nhìn xem, chỉ cần nhìn qua, nhìn qua là được rồi"
Nàng có cảm giác Ngô Thanh không phải một người lãnh huyết vô tình, chỉ có nửa ngày, trên đường nhanh đi vài bước cũng được
Ngô Thanh khó xử nhăn mặt nhíu mày, vừa muốn tiếp tục cự tuyệt, nhưng nhìn đến khát cầu trong mắt Tàn Nguyệt, nhịn không được liền mềm lòng một chút
"Được rồi!"
Ngô Thanh thở dài, Tàn Nguyệt cảm kích cười:
"Cám ơn, cám ơn ngươi"
Địch Mân, ta muốn tới vách núi nơi ngươi rơi xuống, sẽ đến nơi đó nhìn, sẽ
Trong mắt lệ quang lòe lòe, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, nàng sẽ đích thân đến nơi kia
"Công chúa"
Nhìn nước mắt trên mắt Tàn Nguyệt, nghi hoặc trên mặt Ngô Thanh càng lớn. Nàng làm sao có thể có biểu tình như thế? Sao lại làm cho người ta có cảm giác kích động như vậy?
"A! Ngô Tướng quân, ta không sao. Chỉ là, lúc ở trong cung, nghe được bọn họ nói qua về vách núi"
"Ngô Thanh!"
Nhìn hướng xe rời đi, một chiếc xe phía sau bỗng nhiên ngừng lại, trên xe một nam tử cắn răng quát một tiếng, sợ tới mức người bên cạnh một cử động cũng không dám!
"Thực xin lỗi, công chúa, thời gian gấp, không thể đi qua"
Không thể đi qua, ngay cả đi qua nhìn xem cũng không thể.
Địch Mân, có phải hay không tới đó, ta có thể cảm giác được sự tồn tại của ngươi?
Thương cảm, khó có thể che dấu!
Nhìn vẻ mặt ưu thương của công chúa, trong mắt Ngô Thanh hiện lên một tia nghi hoặc.
Vì sao rõ ràng cái gì cũng không hiểu, không nhìn ra được một công chúa lại làm cho người ta có một cảm giác rằng đã trải qua rất nhiều lần đau thương?
Vẻ mặt như vậy xuất hiện trên mặt một cô công chúa trong chốn thâm cung khiến người ta có cảm giác quái dị không nói nên lời
"Công chúa, đến vách núi, quay lại cũng mất nửa ngày, đi qua thật sự rất không tiện"
Ngô Thanh không đành lòng nhìn Tàn Nguyệt thương cảm, nhẹ nhàng khuyên nhủ
"Nửa ngày, chỉ cần nửa ngày sao?"
Ánh mắt của Tàn Nguyệt sáng ngời, khát cầu nhìn Ngô Thanh:
"Ngô Tướng quân, ta nghĩ đi qua nhìn xem, chỉ cần nhìn qua, nhìn qua là được rồi"
Nàng có cảm giác Ngô Thanh không phải một người lãnh huyết vô tình, chỉ có nửa ngày, trên đường nhanh đi vài bước cũng được
Ngô Thanh khó xử nhăn mặt nhíu mày, vừa muốn tiếp tục cự tuyệt, nhưng nhìn đến khát cầu trong mắt Tàn Nguyệt, nhịn không được liền mềm lòng một chút
"Được rồi!"
Ngô Thanh thở dài, Tàn Nguyệt cảm kích cười:
"Cám ơn, cám ơn ngươi"
Địch Mân, ta muốn tới vách núi nơi ngươi rơi xuống, sẽ đến nơi đó nhìn, sẽ
Trong mắt lệ quang lòe lòe, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, nàng sẽ đích thân đến nơi kia
"Công chúa"
Nhìn nước mắt trên mắt Tàn Nguyệt, nghi hoặc trên mặt Ngô Thanh càng lớn. Nàng làm sao có thể có biểu tình như thế? Sao lại làm cho người ta có cảm giác kích động như vậy?
"A! Ngô Tướng quân, ta không sao. Chỉ là, lúc ở trong cung, nghe được bọn họ nói qua về vách núi"
"Ngô Thanh!"
Nhìn hướng xe rời đi, một chiếc xe phía sau bỗng nhiên ngừng lại, trên xe một nam tử cắn răng quát một tiếng, sợ tới mức người bên cạnh một cử động cũng không dám!
/546
|