Thì ra khi không biết Địch Mân ở nơi nào, nàng dù thế nào cũng không sao cả, dù sao cùng lắm thì chính là chết, nhưng bây giờ nhìn thấy hắn, nàng còn chưa sống đủ, nàng muốn cùng hắn, đến mãi mãi. . . . . .
******
Nhìn tư liệu thuộc hạ đưa lên, hắn lật ra hồi lâu, nhưng một chữ cũng nhing không vào.
Vuốt mặt nạ trên mặt, đột nhiên cảm giác được, hắn lại rất muốn lấy xuống.
Tàn Nguyệt, vốn là nói đi qua xem là được rồi, nhưng hắn vẫn nhịn không được mang nàng trở về. Khi thấy Thần Vương nắm người của nàng, hắn hận không thể đi giết hắn.
Nhưng không thể, hắn vừa mới ra ngoài, thân mình còn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, bây giờ hắn không phải là đối thủ của bọn họ.
Thấy Thần Vương rời đi, Tàn Nguyệt muốn tự sát, hắn cũng nhịn không được nữa mà ngăn trở nàng.
Nghĩ đến lời đồn đãi bên ngoài, nhìn tư liệu thuộc hạ đưa tới, không ai có thể biết, khuôn mặt sau mặt nạ là dạng gì.
Bàn tay to dùng sức vung lên, trong lòng loạn thành một trận. Nhớ đến lúc ấy thấy nàng muốn tự sát, trong lòng của hắn còn âm thầm cao hứng.
Tàn Nguyệt, có phải cho tới bây giờ ngươi vẫn không quên ta không?
Vì sao chỉ một mắt, ngươi có thể đoán ra là ta?
Đi vào trước gương, nhìn người vạn phần xa lạ trong gương, mặt nạ bằng đồng to lớn, khi nàng nhìn, cũng không sợ hãi sao? Tuy rằng, thời gian mang theo mặt nạ này cũng không ngắn, hiện tại bản thân hắn có khi cũng không thích ứng được.
Nàng có thể nhận ra hắn, trong lòng hắn vẫn rất cao hứng. Tuy rằng, nàng đã làm nhiều công tích vĩ đại như vậy.
“Tàn Nguyệt, ta nên đối với ngươi như thế nào? Ta phải đối với ngươi như thế nào?”
Thái tử, Ngũ hoàng tử, đều là cố nhân trước kia của hắn, nhưng sau khi hắn chết, bọn họ một đám lại. . . .
“Môn chủ. . . . . .”
Thanh âm thanh thuý vang lên, Địch Mân ngẩng đầu, nhìn về phía cửa, thu suy nghĩ có chút lung tung, thanh âm lạnh lùng nói:
“Vào!”
“Môn chủ, việc Địch tướng quân rơi vách núi đã điều tra rõ, đây là toàn bộ tư liệu thuộc hạ sửa sang lại xong.”
Một cô gái áo đen bước vào, nàng làm việc gọn gàng, cũng là ít tuổi nhất trong thất sát, năm nay vừa qua tuổi ba mươi - Chanh Sát!
******
Nhìn tư liệu thuộc hạ đưa lên, hắn lật ra hồi lâu, nhưng một chữ cũng nhing không vào.
Vuốt mặt nạ trên mặt, đột nhiên cảm giác được, hắn lại rất muốn lấy xuống.
Tàn Nguyệt, vốn là nói đi qua xem là được rồi, nhưng hắn vẫn nhịn không được mang nàng trở về. Khi thấy Thần Vương nắm người của nàng, hắn hận không thể đi giết hắn.
Nhưng không thể, hắn vừa mới ra ngoài, thân mình còn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, bây giờ hắn không phải là đối thủ của bọn họ.
Thấy Thần Vương rời đi, Tàn Nguyệt muốn tự sát, hắn cũng nhịn không được nữa mà ngăn trở nàng.
Nghĩ đến lời đồn đãi bên ngoài, nhìn tư liệu thuộc hạ đưa tới, không ai có thể biết, khuôn mặt sau mặt nạ là dạng gì.
Bàn tay to dùng sức vung lên, trong lòng loạn thành một trận. Nhớ đến lúc ấy thấy nàng muốn tự sát, trong lòng của hắn còn âm thầm cao hứng.
Tàn Nguyệt, có phải cho tới bây giờ ngươi vẫn không quên ta không?
Vì sao chỉ một mắt, ngươi có thể đoán ra là ta?
Đi vào trước gương, nhìn người vạn phần xa lạ trong gương, mặt nạ bằng đồng to lớn, khi nàng nhìn, cũng không sợ hãi sao? Tuy rằng, thời gian mang theo mặt nạ này cũng không ngắn, hiện tại bản thân hắn có khi cũng không thích ứng được.
Nàng có thể nhận ra hắn, trong lòng hắn vẫn rất cao hứng. Tuy rằng, nàng đã làm nhiều công tích vĩ đại như vậy.
“Tàn Nguyệt, ta nên đối với ngươi như thế nào? Ta phải đối với ngươi như thế nào?”
Thái tử, Ngũ hoàng tử, đều là cố nhân trước kia của hắn, nhưng sau khi hắn chết, bọn họ một đám lại. . . .
“Môn chủ. . . . . .”
Thanh âm thanh thuý vang lên, Địch Mân ngẩng đầu, nhìn về phía cửa, thu suy nghĩ có chút lung tung, thanh âm lạnh lùng nói:
“Vào!”
“Môn chủ, việc Địch tướng quân rơi vách núi đã điều tra rõ, đây là toàn bộ tư liệu thuộc hạ sửa sang lại xong.”
Một cô gái áo đen bước vào, nàng làm việc gọn gàng, cũng là ít tuổi nhất trong thất sát, năm nay vừa qua tuổi ba mươi - Chanh Sát!
/546
|