Câu nói kế tiếp, Địch Mân cũng không nói đến, nhưng Tàn Nguyệt đã sớm hiểu, nàng đau lòng nhìn Địch Mân, ôn nhu nói:
"Thân thể của ngươi còn chưa hồi phục như cũ sao? Vậy ngươi làm sao dám đến hoàng cung? Nếu ngươi bị thương, cả đời ta cũng sẽ không tha thứ cho mình..."
“Nếu ngươi bị thương, cả đời ta cũng không tha thứ cho mình..."
Địch Mân khẽ cười, nhìn khóe mắt khẽ cong lên kia, Tàn Nguyệt cũng biết, là hắn cười.
“Tốt, vì đối phương, chúng ta đều phải tốt sống, được không?"
"Được!"
Không do dự, hắn đáp ứng hết sức sảng khoái. Mặc dù, trong lòng Tàn Nguyệt còn có rất nhiều nghi vấn, nhưng còn nhiều thời gian, bọn họ có rất nhiều thời gian, có rất nhiều cơ hội...
Hai người,lẳng lặng yên ôm nhau, ngoài cửa Chanh Sát bưng thuốc bắc đã nấu xong, vừa muốn bước vào, lại thấy bóng dáng ôm chặt nhau, nàng vội vàng cuống quít lui ra ngoài, đến phòng bếp, trong miệng còn đang nhỏ giọng thầm thì :
Vừa rồi không phải là còn chưa hoà thuận sao? Làm sao mới chỉ trong chốc lát, hai người liền thân mật như vậy? Làm hại nàng, ngay cả bổn sự cũng chưa dùng đến.
Bất quá, chỉ cần kết quả hài lòng, người nào lại đi quan tâm quá trình trong đó? Lão Đại bây giờ còn không biết, nếu lão đại biết, nhất định cũng sẽ vui vẻ.
Thiếu chủ, hắn và thê tử đoàn tụ, có lẽ nên gọi bọn họ trở lại một chuyến, cùng nhau vì Thiếu chủ ăn mừng một chút.
Ngày hôm sau, Tàn Nguyệt yếu ớt tỉnh lại, không còn là gian phòng thanh lịch lúc đầu, lúc này ở phòng ốc, hắc bạch phân minh, bên gối, còn có thể ngửi thấy mùi vị của hắn.
"Địch Mân..."
Tối hôm qua, quá mức cao hứng, nàng vậy mà ở trong ngực của hắn ngủ, không biết là như thế nào tới trên giường, Tàn Nguyệt biết, nơi này hẳn là gian phòng của Địch Mân.
Kêu một tiếng, bên trong phòng vẫn không có nửa nhân ảnh. Tàn Nguyệt kỳ quái ngồi dậy, lại thấy bên ngoài, thấy được Xích Sát luyện kiếm trong viện.
"A..."
Kiếm sáng choang bỗng nhiên tới trên cổ của mình, Tàn Nguyệt sợ tới mức la một tiếng. Xích Sát hài lòng cười, thu hồi kiếm:
“Cuối cùng cũng chạy ra đây?"
Nhìn đến trêu đùa trong mắt, Tàn Nguyệt đỏ mặt lên, nhỏ giọng nói:
"Ta...
"Thân thể của ngươi còn chưa hồi phục như cũ sao? Vậy ngươi làm sao dám đến hoàng cung? Nếu ngươi bị thương, cả đời ta cũng sẽ không tha thứ cho mình..."
“Nếu ngươi bị thương, cả đời ta cũng không tha thứ cho mình..."
Địch Mân khẽ cười, nhìn khóe mắt khẽ cong lên kia, Tàn Nguyệt cũng biết, là hắn cười.
“Tốt, vì đối phương, chúng ta đều phải tốt sống, được không?"
"Được!"
Không do dự, hắn đáp ứng hết sức sảng khoái. Mặc dù, trong lòng Tàn Nguyệt còn có rất nhiều nghi vấn, nhưng còn nhiều thời gian, bọn họ có rất nhiều thời gian, có rất nhiều cơ hội...
Hai người,lẳng lặng yên ôm nhau, ngoài cửa Chanh Sát bưng thuốc bắc đã nấu xong, vừa muốn bước vào, lại thấy bóng dáng ôm chặt nhau, nàng vội vàng cuống quít lui ra ngoài, đến phòng bếp, trong miệng còn đang nhỏ giọng thầm thì :
Vừa rồi không phải là còn chưa hoà thuận sao? Làm sao mới chỉ trong chốc lát, hai người liền thân mật như vậy? Làm hại nàng, ngay cả bổn sự cũng chưa dùng đến.
Bất quá, chỉ cần kết quả hài lòng, người nào lại đi quan tâm quá trình trong đó? Lão Đại bây giờ còn không biết, nếu lão đại biết, nhất định cũng sẽ vui vẻ.
Thiếu chủ, hắn và thê tử đoàn tụ, có lẽ nên gọi bọn họ trở lại một chuyến, cùng nhau vì Thiếu chủ ăn mừng một chút.
Ngày hôm sau, Tàn Nguyệt yếu ớt tỉnh lại, không còn là gian phòng thanh lịch lúc đầu, lúc này ở phòng ốc, hắc bạch phân minh, bên gối, còn có thể ngửi thấy mùi vị của hắn.
"Địch Mân..."
Tối hôm qua, quá mức cao hứng, nàng vậy mà ở trong ngực của hắn ngủ, không biết là như thế nào tới trên giường, Tàn Nguyệt biết, nơi này hẳn là gian phòng của Địch Mân.
Kêu một tiếng, bên trong phòng vẫn không có nửa nhân ảnh. Tàn Nguyệt kỳ quái ngồi dậy, lại thấy bên ngoài, thấy được Xích Sát luyện kiếm trong viện.
"A..."
Kiếm sáng choang bỗng nhiên tới trên cổ của mình, Tàn Nguyệt sợ tới mức la một tiếng. Xích Sát hài lòng cười, thu hồi kiếm:
“Cuối cùng cũng chạy ra đây?"
Nhìn đến trêu đùa trong mắt, Tàn Nguyệt đỏ mặt lên, nhỏ giọng nói:
"Ta...
/546
|