Chanh Sát bỗng nhiên đi đến, cắt đứt lời Tần tỷ nói…, cũng hung hăng trừng mắt nhìn Tần tỷ một cái, Tần tỷ đã giúp sửa sang lại rau xanh, Tàn Nguyệt thở dài, miễn cưỡng cười nói:
“Không, không có gì. . . . . .”
Không có gì mới là lạ?
Chanh Sát bĩu môi, hai mắt đánh giá Tàn Nguyệt vẻ mặt vẻ khẩn trương, nàng bỗng nhiên tiến đến bên tai Tàn Nguyệt, nhỏ giọng nói:
“Ngươi còn chưa có đi ra ngoài dạo qua? Nếu không ta mang ngươi đi ra ngoài. . . .”
Vừa nói, còn vừa nháy mắt mấy cái đối với Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt bất an muốn chối từ, nhưng nghĩ lại, Chanh Sát nhìn qua tuy rằng không dễ nói chuyện, vừa rồi lời nói của nàng và Tần tỷ cũng không biết nàng nghe qua bao nhiêu, nay hẹn mình như vậy, cũng hẳn là có lời gì muốn nói?
Gật gật đầu, Tàn Nguyệt theo sát sau nàng đi ra.
Mặc Sát môn chiếm diện tích rất rộng, từ địa hình mà xem, hẳn là ở trên một ngọn núi, nơi này cơ bản nhìn không tới mấy cây hoa, nhiều nhất vẫn là cây cối.
Mặt không bẩn, xem ra là thường xuyên có người quét tước, nhưng kỳ quái là, chung quanh lại nhìn không tới vài người. . . .
Chuẩn xác mà nói, là cùng nhau đi tới, Tàn Nguyệt căn bản cũng chưa từng gặp người.
“Kỳ quái sao? Ở nơi này, cơ bản đều là nam, căn bản cũng không có mấy người phụ nữ, cho nên, chung quanh đều là dương cương vô cùng, căn bản không cảm giác ra hơi thở nữ tính.”
Chanh Sát thản nhiên nở nụ cười, nàng cười đẹp lắm, Tàn Nguyệt vẫn là lần đầu tiên thấy nàng cười như vậy.
“Chanh phó sứ. . . . . .”
“Không, ngươi vẫn kêu ta là Chanh Sát đi. Bọn họ không biết thân phận của ngươi, nhưng ta biết. Hắn là thiếu chủ của chúng ta, nếu bàn về quy củ, ta nên kêu ngươi thiếu chủ phu nhân . . .”
Đánh gãy lời Tàn Nguyệt…, Chanh Sát nói thật là ôn hòa, nghe được thiếu chủ, Tàn Nguyệt liền vội vàng hỏi:
“Hắn là thiếu chủ?”
“Đúng vậy, hắn là thiếu chủ, là thiếu chủ lão môn chủ tự mình thông báo. . .”
Chanh Sát vẫn cười nhạt như cũ, hôm nay tính tình của nàng tốt lắm, hiện tại nàng mới phát hiện, nguyên lai nàng nói chuyện cũng có thể ôn nhu như vậy.
“Môn chủ nhất định phải mang mặt nạ sao? Địch. . . . Môn chủ vì sao hắn vẫn đều mang theo mặt nạ, như vậy không khó chịu sao?”
“Không, không có gì. . . . . .”
Không có gì mới là lạ?
Chanh Sát bĩu môi, hai mắt đánh giá Tàn Nguyệt vẻ mặt vẻ khẩn trương, nàng bỗng nhiên tiến đến bên tai Tàn Nguyệt, nhỏ giọng nói:
“Ngươi còn chưa có đi ra ngoài dạo qua? Nếu không ta mang ngươi đi ra ngoài. . . .”
Vừa nói, còn vừa nháy mắt mấy cái đối với Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt bất an muốn chối từ, nhưng nghĩ lại, Chanh Sát nhìn qua tuy rằng không dễ nói chuyện, vừa rồi lời nói của nàng và Tần tỷ cũng không biết nàng nghe qua bao nhiêu, nay hẹn mình như vậy, cũng hẳn là có lời gì muốn nói?
Gật gật đầu, Tàn Nguyệt theo sát sau nàng đi ra.
Mặc Sát môn chiếm diện tích rất rộng, từ địa hình mà xem, hẳn là ở trên một ngọn núi, nơi này cơ bản nhìn không tới mấy cây hoa, nhiều nhất vẫn là cây cối.
Mặt không bẩn, xem ra là thường xuyên có người quét tước, nhưng kỳ quái là, chung quanh lại nhìn không tới vài người. . . .
Chuẩn xác mà nói, là cùng nhau đi tới, Tàn Nguyệt căn bản cũng chưa từng gặp người.
“Kỳ quái sao? Ở nơi này, cơ bản đều là nam, căn bản cũng không có mấy người phụ nữ, cho nên, chung quanh đều là dương cương vô cùng, căn bản không cảm giác ra hơi thở nữ tính.”
Chanh Sát thản nhiên nở nụ cười, nàng cười đẹp lắm, Tàn Nguyệt vẫn là lần đầu tiên thấy nàng cười như vậy.
“Chanh phó sứ. . . . . .”
“Không, ngươi vẫn kêu ta là Chanh Sát đi. Bọn họ không biết thân phận của ngươi, nhưng ta biết. Hắn là thiếu chủ của chúng ta, nếu bàn về quy củ, ta nên kêu ngươi thiếu chủ phu nhân . . .”
Đánh gãy lời Tàn Nguyệt…, Chanh Sát nói thật là ôn hòa, nghe được thiếu chủ, Tàn Nguyệt liền vội vàng hỏi:
“Hắn là thiếu chủ?”
“Đúng vậy, hắn là thiếu chủ, là thiếu chủ lão môn chủ tự mình thông báo. . .”
Chanh Sát vẫn cười nhạt như cũ, hôm nay tính tình của nàng tốt lắm, hiện tại nàng mới phát hiện, nguyên lai nàng nói chuyện cũng có thể ôn nhu như vậy.
“Môn chủ nhất định phải mang mặt nạ sao? Địch. . . . Môn chủ vì sao hắn vẫn đều mang theo mặt nạ, như vậy không khó chịu sao?”
/546
|