Nàng thẹn thùng cúi đầu, chỉ cho là săn sóc, ân cần của mình làm cho hoàng thượng cảm thấy hưng phấn, không biết, nàng trong sự hưng phấn, căn bản không thấy trong mắt hoàng thượng, chợt lóe vẻ hung ác rồi biến mất.
“Ái phi, trẫm còn có việc. . . . . .”
Tay đột nhiên buông ra, rời khỏi nữ nhân đã sớm nhũn thành nước kia, hoàng thượng lạnh lùng nói.
“Hoàng thượng, nô tì rời đi, nô tì về trước chờ hoàng thượng. . . .”
Mắt mang tia không cam lòng, nhưng đã được hoàng thượng hứa hẹn, Vu phi cũng chỉ có thể rời đi. Đi tới trước cửa, trong lúc bối rối nhìn đến màu máu chưa rửa sạch trên mặt đất, một cỗ cảm giác ghê tởm đánh úp lại, Vu phi hết sức ngăn chận xúc động muốn ói, rất nhanh chạy ra ngoài. . .
A. . . .
Đi khỏi cửa lớn, cũng nhịn không được khom người xuống. Lỗ tai hoàng thượng rất thính chỉ là nhíulông mày, khóe miệng kéo ra một nụ cười mị hoặc chúng sinh.
Hừ, buổi tối, hắn sẽ không nhàm chán. Làm nữ nhân của hắn, làm sao có thể không quen máu tanh đây? Hắn thật khát máu, vẫn luôn là. . . .
Bóng đêm buông xuống, theo tiếng đồng hồ cát, đêm càng ngày càng sâu, hương hun nồng đậm khiến người ta buồn ngủ, hai cung nữ áo xanh khẩn trương bận rộn dọn dẹp, một hồi trang điểm, một hồi chỉnh tóc, một hồi tháo trang sức.
Lắc qua lắc lại nửa ngày, nữ tử một thân áo lụa màu trắng rốt cục vừa lòng cười, nhìn gương mặt không chê vào đâu được trong kính, đắc ý hỏi:
“Lục Thuỷ, Xuân Yến, Bổn cung trang điểm như vậy thế nào?”
“Nương nương quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, hoàng thượng nhìn nhất định sẽ thần hồn điên đảo . . . . . .”
Xuân Yến lấy lòng cười, Lục Thuỷ nhẹ nói :
“Nương nương, người xem Xuân Yến lanh mồm lanh miệng, đoạt hết lời nô tỳ muốn nói. . . .”
Vu phi cười, hai nha đầu này, một người so với một người đều khéo miệng, bất quá các nàng nói không tồi, người dựa vào quần áo ngựa dựa vào yên, tỉ mỉ trang điểm, chính nàng cũng cảm thấy đẹp lên không ít.
Nhẹ nhàng đứng lên, nhìn mình hoàn mỹ trong gương, duy nhất không được hoàn mỹ, chỉnh là cái bụng nổi lên rõ ràng này.
Bất quá, trong bụng, đang mang là thái tử tương lai, trưởng tử của hoàng thượng, mà cho tới nay, bụng luôn là kiêu ngạo của nàng, tự hào của nàng.
“Ái phi, trẫm còn có việc. . . . . .”
Tay đột nhiên buông ra, rời khỏi nữ nhân đã sớm nhũn thành nước kia, hoàng thượng lạnh lùng nói.
“Hoàng thượng, nô tì rời đi, nô tì về trước chờ hoàng thượng. . . .”
Mắt mang tia không cam lòng, nhưng đã được hoàng thượng hứa hẹn, Vu phi cũng chỉ có thể rời đi. Đi tới trước cửa, trong lúc bối rối nhìn đến màu máu chưa rửa sạch trên mặt đất, một cỗ cảm giác ghê tởm đánh úp lại, Vu phi hết sức ngăn chận xúc động muốn ói, rất nhanh chạy ra ngoài. . .
A. . . .
Đi khỏi cửa lớn, cũng nhịn không được khom người xuống. Lỗ tai hoàng thượng rất thính chỉ là nhíulông mày, khóe miệng kéo ra một nụ cười mị hoặc chúng sinh.
Hừ, buổi tối, hắn sẽ không nhàm chán. Làm nữ nhân của hắn, làm sao có thể không quen máu tanh đây? Hắn thật khát máu, vẫn luôn là. . . .
Bóng đêm buông xuống, theo tiếng đồng hồ cát, đêm càng ngày càng sâu, hương hun nồng đậm khiến người ta buồn ngủ, hai cung nữ áo xanh khẩn trương bận rộn dọn dẹp, một hồi trang điểm, một hồi chỉnh tóc, một hồi tháo trang sức.
Lắc qua lắc lại nửa ngày, nữ tử một thân áo lụa màu trắng rốt cục vừa lòng cười, nhìn gương mặt không chê vào đâu được trong kính, đắc ý hỏi:
“Lục Thuỷ, Xuân Yến, Bổn cung trang điểm như vậy thế nào?”
“Nương nương quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, hoàng thượng nhìn nhất định sẽ thần hồn điên đảo . . . . . .”
Xuân Yến lấy lòng cười, Lục Thuỷ nhẹ nói :
“Nương nương, người xem Xuân Yến lanh mồm lanh miệng, đoạt hết lời nô tỳ muốn nói. . . .”
Vu phi cười, hai nha đầu này, một người so với một người đều khéo miệng, bất quá các nàng nói không tồi, người dựa vào quần áo ngựa dựa vào yên, tỉ mỉ trang điểm, chính nàng cũng cảm thấy đẹp lên không ít.
Nhẹ nhàng đứng lên, nhìn mình hoàn mỹ trong gương, duy nhất không được hoàn mỹ, chỉnh là cái bụng nổi lên rõ ràng này.
Bất quá, trong bụng, đang mang là thái tử tương lai, trưởng tử của hoàng thượng, mà cho tới nay, bụng luôn là kiêu ngạo của nàng, tự hào của nàng.
/546
|