Cho tới bây giờ, chưa từng thấy hắn vội vã như vậy, Địch Mân, rốt cuộc tối hôm qua ngươi làm sao vậy. . . . . .
Tay không ý thức vuốt ve, quyến luyến bóng dáng trong trí nhớ, Tàn Nguyệt không chú ý tới, cặp con ngươi đen đột nhiên mở ra.
“Mân, vì sao?”
Tàn Nguyệt lẩm bẩm một. Nghe đau thương nói không nên lời, trong lòng Địch Mân đau xót, đột nhiên cắn tay nhỏ bé của Tàn Nguyệt, thân mình Tàn Nguyệt cứng đờ, hoảng sợ ngẩng đầu.
“Nguyệt Nhi, làm sao vậy?”
Không muốn nhìn thấy Tàn Nguyệt thương cảm, Địch Mân nhẹ giọng hỏi.
“Mân, ngươi đã tỉnh. . . . . .”
Trên mặt, bị bắt gặp xấu hổ, Tàn Nguyệt đỏ mặt, thẹn thùng nói không nên lời.
“Tối hôm qua, mệt ngươi, Nguyệt Nhi. . . . . .”
Trong mắt, hiện lên thương tiếc quen thuộc, thanh âm ám muội, giống như thuốc nhuộm tốt nhất, ửng đỏ hai gò má giai nhân.
“Mân, ngươi. . . . . .”
Cúi đầu, nàng thậm chí quên hỏi hắn, vì sao không muốn tháo mặt nạ xuống.
Địch Mân nhẹ nở nụ cười, nhìn bên ngoài hẳn là đã qua buổi trưa, mà hắn. . . . . .
Tay vươn đến trên mặt, chạm vào da thịt mịn màng kia, sắc mặt Địch Mân trầm xuống, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, nhìn mặt nạ vứt trên đất, hắn khẩn trương hỏi:
“Nguyệt Nhi. . . . . .”
Tàn Nguyệt ngẩng đầu, thấy trên mặt của hắn, đã không có ý cười vừa rồi, trên mặt nguội lạnh, mang theo khẩn trương nàng không hiểu, nàng kinh ngạc hỏi:
“Mân, làm sao vậy?”
“Ngươi không. . . . . .”
Nhìn Tàn Nguyệt vô tội, câu nói kia, Địch Mân thế nào cũng không hỏi ra. Tay phủ trên mặt, khẩn trương vuốt ve chốc lát, đột nhiên phát giác, thì ra. . . . . .
Ha ha, trách không được như vậy, thì ra, hắn nằm nghiêng, mà vết sẹo, bị đè phía dưới.
Nhẹ nhàng thở ra thật dài, thanh âm của Địch Mân mang theo nhẹ nhàng nói không nên lời:
“Nguyệt Nhi, nên dậy rồi. . . . . .”
Nhớ lại tối hôm qua, trên mặt hơi hơi đỏ, rốt cục hiểu được Chanh Sát tại sao phải đưa mình lại đây.
Nàng cố ý, xuân dược nho nhỏ kia, cũng không nhất định phải dùng nữ nhân tới giải quyết.
Nhưng, thực vui mừng vì sự cố ý của nàng, nếu không phải tối hôm qua, hắn và Tàn Nguyệt không biết khi nào thì mới có thể phá tan phòng tuyến cuối cùng kia. . .
Tay không ý thức vuốt ve, quyến luyến bóng dáng trong trí nhớ, Tàn Nguyệt không chú ý tới, cặp con ngươi đen đột nhiên mở ra.
“Mân, vì sao?”
Tàn Nguyệt lẩm bẩm một. Nghe đau thương nói không nên lời, trong lòng Địch Mân đau xót, đột nhiên cắn tay nhỏ bé của Tàn Nguyệt, thân mình Tàn Nguyệt cứng đờ, hoảng sợ ngẩng đầu.
“Nguyệt Nhi, làm sao vậy?”
Không muốn nhìn thấy Tàn Nguyệt thương cảm, Địch Mân nhẹ giọng hỏi.
“Mân, ngươi đã tỉnh. . . . . .”
Trên mặt, bị bắt gặp xấu hổ, Tàn Nguyệt đỏ mặt, thẹn thùng nói không nên lời.
“Tối hôm qua, mệt ngươi, Nguyệt Nhi. . . . . .”
Trong mắt, hiện lên thương tiếc quen thuộc, thanh âm ám muội, giống như thuốc nhuộm tốt nhất, ửng đỏ hai gò má giai nhân.
“Mân, ngươi. . . . . .”
Cúi đầu, nàng thậm chí quên hỏi hắn, vì sao không muốn tháo mặt nạ xuống.
Địch Mân nhẹ nở nụ cười, nhìn bên ngoài hẳn là đã qua buổi trưa, mà hắn. . . . . .
Tay vươn đến trên mặt, chạm vào da thịt mịn màng kia, sắc mặt Địch Mân trầm xuống, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, nhìn mặt nạ vứt trên đất, hắn khẩn trương hỏi:
“Nguyệt Nhi. . . . . .”
Tàn Nguyệt ngẩng đầu, thấy trên mặt của hắn, đã không có ý cười vừa rồi, trên mặt nguội lạnh, mang theo khẩn trương nàng không hiểu, nàng kinh ngạc hỏi:
“Mân, làm sao vậy?”
“Ngươi không. . . . . .”
Nhìn Tàn Nguyệt vô tội, câu nói kia, Địch Mân thế nào cũng không hỏi ra. Tay phủ trên mặt, khẩn trương vuốt ve chốc lát, đột nhiên phát giác, thì ra. . . . . .
Ha ha, trách không được như vậy, thì ra, hắn nằm nghiêng, mà vết sẹo, bị đè phía dưới.
Nhẹ nhàng thở ra thật dài, thanh âm của Địch Mân mang theo nhẹ nhàng nói không nên lời:
“Nguyệt Nhi, nên dậy rồi. . . . . .”
Nhớ lại tối hôm qua, trên mặt hơi hơi đỏ, rốt cục hiểu được Chanh Sát tại sao phải đưa mình lại đây.
Nàng cố ý, xuân dược nho nhỏ kia, cũng không nhất định phải dùng nữ nhân tới giải quyết.
Nhưng, thực vui mừng vì sự cố ý của nàng, nếu không phải tối hôm qua, hắn và Tàn Nguyệt không biết khi nào thì mới có thể phá tan phòng tuyến cuối cùng kia. . .
/546
|