“Nguyệt Nhi, chuyện này, ngươi không cần nhúng tay. . . . . .”
Địch Mân thở dài, hai người tới phòng ngủ, Địch Mân nằm dài trên giường, thở dài:
“Ta mệt mỏi quá, nghỉ một lát trước. . . . . .”
Vốn dĩ, trở về muốn nghỉ ngơi, nhưng vừa thấy Tàn Nguyệt không ở đây, hắn sốt ruột chạy đi ra ngoài, hắn đã năm ngày không chợp mắt.
“Hử. Mân, nơi này không có người ngoài, ngươi hãy tháo mặt nạ xuống?”
Hắn mang theo, ngủ cũng ngủ không tốt, sắc mặt Địch Mân tối sầm lại, nhìn con ngươi thân thiết của Tàn Nguyệt, nói:
“Ngươi nên kéo rèm cửa sổ. . . . . .”
Tàn Nguyệt theo lời đứng dậy, nhẹ nhàng kéo kín rèm cửa, che khuất ánh mặt trời có chút mạnh mẽ, khi trở về, Địch Mân sớm tháo mặt nạ xuống, nhắm mắt ngủ.
Cẩn thận ngồi vào bên giường, cẩn thận quan sát gương mặt Địch Mân, Tàn Nguyệt nhẹ nhàng hôn lên mặt, Địch Mân thuận thế đưa tay lên, Tàn Nguyệt liền ngã sấp xuống ở trên giường.
Nàng cũng có chút mệt mỏi mà? Cởi áo khoác, Tàn Nguyệt cũng chui vào trong chăn, nghe tiếng tim đập trầm ổn kia, một trận ủ rũ đánh úp lại, Tàn Nguyệt cũng ngủ. . . .
Địch Mân đi ra ngoài nửa tháng, mỗi ngày nàng ngủ không sâu, nay tựa vào trong lòng Địch Mân, Tàn Nguyệt ngủ vô cùng ngọt ngào.
Khi tỉnh lại, đã là sáng ngày thứ hai, Địch Mân chưa tỉnh lại, vẫn ngủ say sưa như cũ.
Tàn Nguyệt cười hạnh phúc, thắt lưng bị hắn ôm chặt, muốn rời giường, tất nhiên sẽ làm tỉnh hắn.
Nhìn hắn mỏi mệt như vậy, Tàn Nguyệt nhẹ cười, dựa vào trong ngực hắn, đếm nhịp tim đập của hắn.
Sắp tỉnh, Địch Mân bỗng nhiên xoay người một cái, mặt hướng vào bên trong, bàn tay to bên hông cũng lỏng ra. . . .
Tàn Nguyệt cười cười, vội ngồi dậy, muốn mặc quần áo xuống giường, nhưng nhìn thấy mặt Địch Mân thì đột nhiên sửng sốt. . . . . .
Vết sẹo, một vết sẹo thật lớn!
Từ tóc mai đến đuôi mắt, dài khoảng bốn năm chỉ, nghiêng nghiêng để ngang trên mặt, chiếm cứ nửa khuôn mặt. . . . . .
Địch Mân, trách không được ở trước mặt nàng không tháo mặt nạ xuống, trách không được không muốn để cho nàng nhìn thấy hắn, chẳng lẽ, đây chính là nguyên nhân của hắn sao?
Vết sẹo dài như vậy, hình như cũng không mỏng, lúc trước, khi bị thương, nhất định là rất đau.
Mân. . . . . .
Địch Mân thở dài, hai người tới phòng ngủ, Địch Mân nằm dài trên giường, thở dài:
“Ta mệt mỏi quá, nghỉ một lát trước. . . . . .”
Vốn dĩ, trở về muốn nghỉ ngơi, nhưng vừa thấy Tàn Nguyệt không ở đây, hắn sốt ruột chạy đi ra ngoài, hắn đã năm ngày không chợp mắt.
“Hử. Mân, nơi này không có người ngoài, ngươi hãy tháo mặt nạ xuống?”
Hắn mang theo, ngủ cũng ngủ không tốt, sắc mặt Địch Mân tối sầm lại, nhìn con ngươi thân thiết của Tàn Nguyệt, nói:
“Ngươi nên kéo rèm cửa sổ. . . . . .”
Tàn Nguyệt theo lời đứng dậy, nhẹ nhàng kéo kín rèm cửa, che khuất ánh mặt trời có chút mạnh mẽ, khi trở về, Địch Mân sớm tháo mặt nạ xuống, nhắm mắt ngủ.
Cẩn thận ngồi vào bên giường, cẩn thận quan sát gương mặt Địch Mân, Tàn Nguyệt nhẹ nhàng hôn lên mặt, Địch Mân thuận thế đưa tay lên, Tàn Nguyệt liền ngã sấp xuống ở trên giường.
Nàng cũng có chút mệt mỏi mà? Cởi áo khoác, Tàn Nguyệt cũng chui vào trong chăn, nghe tiếng tim đập trầm ổn kia, một trận ủ rũ đánh úp lại, Tàn Nguyệt cũng ngủ. . . .
Địch Mân đi ra ngoài nửa tháng, mỗi ngày nàng ngủ không sâu, nay tựa vào trong lòng Địch Mân, Tàn Nguyệt ngủ vô cùng ngọt ngào.
Khi tỉnh lại, đã là sáng ngày thứ hai, Địch Mân chưa tỉnh lại, vẫn ngủ say sưa như cũ.
Tàn Nguyệt cười hạnh phúc, thắt lưng bị hắn ôm chặt, muốn rời giường, tất nhiên sẽ làm tỉnh hắn.
Nhìn hắn mỏi mệt như vậy, Tàn Nguyệt nhẹ cười, dựa vào trong ngực hắn, đếm nhịp tim đập của hắn.
Sắp tỉnh, Địch Mân bỗng nhiên xoay người một cái, mặt hướng vào bên trong, bàn tay to bên hông cũng lỏng ra. . . .
Tàn Nguyệt cười cười, vội ngồi dậy, muốn mặc quần áo xuống giường, nhưng nhìn thấy mặt Địch Mân thì đột nhiên sửng sốt. . . . . .
Vết sẹo, một vết sẹo thật lớn!
Từ tóc mai đến đuôi mắt, dài khoảng bốn năm chỉ, nghiêng nghiêng để ngang trên mặt, chiếm cứ nửa khuôn mặt. . . . . .
Địch Mân, trách không được ở trước mặt nàng không tháo mặt nạ xuống, trách không được không muốn để cho nàng nhìn thấy hắn, chẳng lẽ, đây chính là nguyên nhân của hắn sao?
Vết sẹo dài như vậy, hình như cũng không mỏng, lúc trước, khi bị thương, nhất định là rất đau.
Mân. . . . . .
/546
|