“Song thai đi, dù sao cũng không ai nhìn thấy. . . . . .”
Trầm tư thật lâu sau, cuối cùng không bỏ xuống được, cốt nhục duy nhất này. . .
Mặc dù thân thể hắn không tốt, mặc dù thật sự nuôi không lớn, nhưng cũng không thể cứ như vậy buông tha!
Lâm quý phi nhăn mày, nhưng cũng không có cách khác, chỉ có thể thở dài một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Ngũ hoàng tử, Tàn Nguyệt, khoản nợ này ta sẽ tính với các ngươi. Hừ, dám tính kế đứa nhỏ, đều nói ta ngoan độc, kỳ thật các ngươi cũng không khá hơn chút nào.
Trở lại Vi Vũ cung, Tú Nhi đi qua tìm người, sau một lúc lâu, hốt ha hốt hoảng bỏ chạy trở về.
“Cái gì, ngươi nói đứa nhỏ bị người đoạt đi rồi?”
Tú Nhi vội vàng gật đầu, hai mắt Lâm quý phi nhíu lại, trong lòng có chút sợ hãi:
“Tại sao có thể như vậy? Chuyện này không phải bí mật tiến hành đấy sao? Làm sao có thể sơ hở?”
Tú Nhi sợ tới mức run rẩy, nàng vội vàng nói:
“Nương nương, nay phải làm sao bây giờ? Muốn tiếp tục tìm đứa nhỏ sao?”
“Trước không cần! Chuyện này, chỉ sợ đã bị lộ ra ngoài, nếu chúng ta vội vội vàng vàng tìm đứa nhỏ, rất có thể sẽ rơi vào âm mưu của bọn họ. Trước phái người tra, là ai cướp đi đứa nhỏ ? Tốt nhất là Ngũ hoàng tử, nếu không phải hắn, vậy thật sự phiền toái. . . . . .”
Trừ bỏ Ngũ hoàng tử, cũng chỉ có hoàng thượng. Nếu như là hoàng thượng làm, vì sao nàng không cảm giác được một chút dị thường?
Hiện tại, hy vọng duy nhất, tất cả đều là Ngũ hoàng tử gây nên.
******
Mặc Sát môn
“Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt. . . . . .”
Trong mộng, sắc mặt Tàn Nguyệt xanh mét, không có một tia hô hấp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, cặp con ngươi mê người kia, rốt cuộc không mở ra.
“Hạo Nhi, Hạo Nhi, lại đây, lại đây, ta là nương . . . .”
Một nữ tử đứng ở cách đó không xa, dịu dàng gọi hắn. Thanh âm kia, mang theo cảm giác xa lạ mà quen thuộc.
Đây không phải là thanh âm của Địch phu nhân, hắn dám xác định, hắn muốn đi, nhưng đi không nổi, một bước cũng không đi nổi.
“Môn chủ, môn chủ. . . . . .”
Thanh âm này quen thuộc, nỗ lực hồi lâu, Địch Mân rốt cục mở mắt ra, nhìn gương mặt lo lắng của Chanh Sát, liền vội vàng hỏi:
“Tàn Nguyệt. . . . . . Tàn Nguyệt đâu?”
Trầm tư thật lâu sau, cuối cùng không bỏ xuống được, cốt nhục duy nhất này. . .
Mặc dù thân thể hắn không tốt, mặc dù thật sự nuôi không lớn, nhưng cũng không thể cứ như vậy buông tha!
Lâm quý phi nhăn mày, nhưng cũng không có cách khác, chỉ có thể thở dài một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Ngũ hoàng tử, Tàn Nguyệt, khoản nợ này ta sẽ tính với các ngươi. Hừ, dám tính kế đứa nhỏ, đều nói ta ngoan độc, kỳ thật các ngươi cũng không khá hơn chút nào.
Trở lại Vi Vũ cung, Tú Nhi đi qua tìm người, sau một lúc lâu, hốt ha hốt hoảng bỏ chạy trở về.
“Cái gì, ngươi nói đứa nhỏ bị người đoạt đi rồi?”
Tú Nhi vội vàng gật đầu, hai mắt Lâm quý phi nhíu lại, trong lòng có chút sợ hãi:
“Tại sao có thể như vậy? Chuyện này không phải bí mật tiến hành đấy sao? Làm sao có thể sơ hở?”
Tú Nhi sợ tới mức run rẩy, nàng vội vàng nói:
“Nương nương, nay phải làm sao bây giờ? Muốn tiếp tục tìm đứa nhỏ sao?”
“Trước không cần! Chuyện này, chỉ sợ đã bị lộ ra ngoài, nếu chúng ta vội vội vàng vàng tìm đứa nhỏ, rất có thể sẽ rơi vào âm mưu của bọn họ. Trước phái người tra, là ai cướp đi đứa nhỏ ? Tốt nhất là Ngũ hoàng tử, nếu không phải hắn, vậy thật sự phiền toái. . . . . .”
Trừ bỏ Ngũ hoàng tử, cũng chỉ có hoàng thượng. Nếu như là hoàng thượng làm, vì sao nàng không cảm giác được một chút dị thường?
Hiện tại, hy vọng duy nhất, tất cả đều là Ngũ hoàng tử gây nên.
******
Mặc Sát môn
“Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt. . . . . .”
Trong mộng, sắc mặt Tàn Nguyệt xanh mét, không có một tia hô hấp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, cặp con ngươi mê người kia, rốt cuộc không mở ra.
“Hạo Nhi, Hạo Nhi, lại đây, lại đây, ta là nương . . . .”
Một nữ tử đứng ở cách đó không xa, dịu dàng gọi hắn. Thanh âm kia, mang theo cảm giác xa lạ mà quen thuộc.
Đây không phải là thanh âm của Địch phu nhân, hắn dám xác định, hắn muốn đi, nhưng đi không nổi, một bước cũng không đi nổi.
“Môn chủ, môn chủ. . . . . .”
Thanh âm này quen thuộc, nỗ lực hồi lâu, Địch Mân rốt cục mở mắt ra, nhìn gương mặt lo lắng của Chanh Sát, liền vội vàng hỏi:
“Tàn Nguyệt. . . . . . Tàn Nguyệt đâu?”
/546
|