Tàn Nguyệt gật gật đầu, trong mắt cảm động nước mắt lưng tròng:
“Mân, những điều này là cơ mật, ngươi nói với ta không có chuyện gì sao? Có thể hay không. . . .”
Hắn tin tưởng nàng, thậm chí nói cho nàng biết kế hoạch của hắn, điểm ấy làm cho Tàn Nguyệt phá lệ cảm động.
“Không ngại, cẩn thận một chút, không có chuyện gì!”
Địch Mân cười nhẹ, kéo tay Tàn Nguyệt ngồi xuống, nhỏ giọng nói:
“Đương kim hoàng thượng có ba nhi tử, ngươi cũng biết. Ngươi cảm thấy ai làm hoàng thượng thích hợp nhất. . . .”
Thân mình Tàn Nguyệt rung rung, loại vấn đề này, Địch Mân không nên lo lắng, đương kim hoàng thượng không phải còn khoẻ mạnh sao? Không có nghe nói hoàng thượng sinh bệnh, nhưng Địch Mân lại. . . .
Đối hoàng thượng, Tàn Nguyệt biết vô cùng ít, có thể nói có chút thương cảm. Lần đó gặp mặt một lần, sau đó để nàng đi hòa thân, hoàng thượng cũng không tỏ vẻ phản đối.
“Mân, này. . . . . . Hay là. . . . . .”
Tàn Nguyệt run rẩy, bị ý nghĩ trong lòng làm hoảng sợ.
“Nguyệt Nhi, ngươi không nên suy nghĩ nhiều, ta không muốn làm loạn thần tặc tử. Nhưng, ngươi cũng biết thù hận ở giữa ta và thái tử, ta muốn trả thù thái tử, và trừ bỏ Lâm quý phi. Nhưng thái tử chính là thái tử, hắn đi rồi, đối với quốc gia không tốt, cho nên nghĩ đến vấn đề thái tử trước.”
Địch Mân cười nhạt giải thích, hắn sủng nịch ôm lấy Tàn Nguyệt:
“Đáp ứng ngươi, ta không quên, ta muốn, sau khi làm tốt chuyện này, chúng ta liền ẩn cư, qua những ngày vui vẻ. . . . .”
Ẩn cư?
Nghĩ đến từ này, Tàn Nguyệt thản nhiên nở nụ cười:
“Ta cũng nghĩ vậy. Bất quá, tuy thái tử rất xấu, nhưng tội không đáng chết. Tuy hắn từng hại ta, nhưng đã giúp ta rất nhiều lần. Mân, nếu có thể, giữ hắn một mạng đi. Thái tử, nghe nói Ngũ hoàng tử lòng dạ độc ác, theo ta tiếp xúc với hắn để xem, tâm cơ của hắn xác thực thâm trầm, không biết nếu như là hắn vào chỗ, có thể dung được Hiên Vương hay không?”
Địch Mân gật gật đầu, nhỏ giọng nói:
“Ta cũng lo lắng vậy, cho nên ta nghĩ, âm thầm bồi dưỡng Hiên Vương vào chỗ. . . . . .”
Cảm giác có chút kỳ quái!
Nghe lời Địch Mân nói…, giống như hoàng thượng ngày giờ không nhiều, cũng sắp chết. . .
“Mân, những điều này là cơ mật, ngươi nói với ta không có chuyện gì sao? Có thể hay không. . . .”
Hắn tin tưởng nàng, thậm chí nói cho nàng biết kế hoạch của hắn, điểm ấy làm cho Tàn Nguyệt phá lệ cảm động.
“Không ngại, cẩn thận một chút, không có chuyện gì!”
Địch Mân cười nhẹ, kéo tay Tàn Nguyệt ngồi xuống, nhỏ giọng nói:
“Đương kim hoàng thượng có ba nhi tử, ngươi cũng biết. Ngươi cảm thấy ai làm hoàng thượng thích hợp nhất. . . .”
Thân mình Tàn Nguyệt rung rung, loại vấn đề này, Địch Mân không nên lo lắng, đương kim hoàng thượng không phải còn khoẻ mạnh sao? Không có nghe nói hoàng thượng sinh bệnh, nhưng Địch Mân lại. . . .
Đối hoàng thượng, Tàn Nguyệt biết vô cùng ít, có thể nói có chút thương cảm. Lần đó gặp mặt một lần, sau đó để nàng đi hòa thân, hoàng thượng cũng không tỏ vẻ phản đối.
“Mân, này. . . . . . Hay là. . . . . .”
Tàn Nguyệt run rẩy, bị ý nghĩ trong lòng làm hoảng sợ.
“Nguyệt Nhi, ngươi không nên suy nghĩ nhiều, ta không muốn làm loạn thần tặc tử. Nhưng, ngươi cũng biết thù hận ở giữa ta và thái tử, ta muốn trả thù thái tử, và trừ bỏ Lâm quý phi. Nhưng thái tử chính là thái tử, hắn đi rồi, đối với quốc gia không tốt, cho nên nghĩ đến vấn đề thái tử trước.”
Địch Mân cười nhạt giải thích, hắn sủng nịch ôm lấy Tàn Nguyệt:
“Đáp ứng ngươi, ta không quên, ta muốn, sau khi làm tốt chuyện này, chúng ta liền ẩn cư, qua những ngày vui vẻ. . . . .”
Ẩn cư?
Nghĩ đến từ này, Tàn Nguyệt thản nhiên nở nụ cười:
“Ta cũng nghĩ vậy. Bất quá, tuy thái tử rất xấu, nhưng tội không đáng chết. Tuy hắn từng hại ta, nhưng đã giúp ta rất nhiều lần. Mân, nếu có thể, giữ hắn một mạng đi. Thái tử, nghe nói Ngũ hoàng tử lòng dạ độc ác, theo ta tiếp xúc với hắn để xem, tâm cơ của hắn xác thực thâm trầm, không biết nếu như là hắn vào chỗ, có thể dung được Hiên Vương hay không?”
Địch Mân gật gật đầu, nhỏ giọng nói:
“Ta cũng lo lắng vậy, cho nên ta nghĩ, âm thầm bồi dưỡng Hiên Vương vào chỗ. . . . . .”
Cảm giác có chút kỳ quái!
Nghe lời Địch Mân nói…, giống như hoàng thượng ngày giờ không nhiều, cũng sắp chết. . .
/546
|