Ngọc Nhi bỗng nhiên ngẩn ra, trong đầu, tựa hồ có chuyện gì thoáng qua, nàng vẫn nhớ rõ, có một đứa nhỏ, cả ngày đi bên cạnh nàng gọi mẹ. . .
“Đúng vậy, nương nương, ta phải vào cung! Thanh thúc muốn trả thù hoàng thượng, Địch Mân là nhi tử của người, hắn muốn cho Địch Mân giết phụ hoàng hắn. . . .”
Tàn Nguyệt khẩn trương bắt lấy Hàn phi, hiện tại nàng cũng muốn đi, lập tức tiến cung, nhưng vừa vặn, nàng chú ý, tên sát thủ kia biết mình!
Có hắn ở đây, nàng không có khả năng trốn ra ngoài, nhưng hắn nghe lời Hàn phi…, nàng phải rời khỏi nơi này, lợi thế duy nhất chính là Hàn phi.. .
“Không, không phải, ta không phải. . . . . .”
Hàn phi ôm đầu, trong đầu có rất nhiều rất nhiều hình ảnh hiện lên, nhưng nàng phân không rõ cái nào là thật, cũng không nhớ nổi tất cả !
“Nương nương, Hàn phi nương nương, ta nói đều là sự thật, Địch Mân là nhi tử của người, nhi tử ruột của người. Người và Địch Mân từng ở chung, hắn là cốt nhục của người, người nên cảm nhận được! Nương nương, hoàng thượng là phụ hoàng của Địch Mân, là cha của Địch Mân, nếu Địch Mân thật sự hại chết hoàng thượng, người bảo hắn về sau như thế nào sống tiếp? Bây giờ có lẽ người còn chưa nhớ được hoàn toàn, nhưng Địch Mân không có thời gian, bọn họ đã vào cung, nếu như chậm trễ, thật sự không thể cứu được! Van cầu người, người yêu Địch Mân, ta cũng yêu Địch Mân, chúng ta cũng không hi vọng hắn gặp chuyện không may? Cứu hắn, cứu hắn, ta van cầu người. . . .”
Tàn Nguyệt phịch một tiếng quỳ xuống, Hàn phi ngơ ngác, làm như cái gì cũng không có nghe được.
“Nương nương, van cầu người, cứu nhi tử của người, cứu Địch Mân đi?”
Địch Mân?
Địch Mân, hắn chính là Hạo Nhi?
Nước mắt, bỗng nhiên rơi xuống, Hạo Nhi, Hạo Nhi bé nhỏ, đáng thương của nàng. . .
Nàng không muốn cho Hạo Nhi làm thái tử, nhưng vì cái gì, bọn họ vẫn không chịu buông tha Hạo Nhi?
Hạo Nhi, Địch Mân chính là Hạo Nhi của nàng sao?
Ngạo, vì sao không cứu ta? Vì sao không đến cứu ta?
Tâm, đau như đao cắt, Hàn phi đang nhớ lại tất cả, thời khắc đó bị nàng quên mất thật lâu thật lâu.
Kỳ thật, một chút, căn bản nàng cũng không quên, chỉ là luôn trốn tránh, đè nén bọn họ ở đáy lòng, luôn luôn không muốn nhớ tới. . .
“Đúng vậy, nương nương, ta phải vào cung! Thanh thúc muốn trả thù hoàng thượng, Địch Mân là nhi tử của người, hắn muốn cho Địch Mân giết phụ hoàng hắn. . . .”
Tàn Nguyệt khẩn trương bắt lấy Hàn phi, hiện tại nàng cũng muốn đi, lập tức tiến cung, nhưng vừa vặn, nàng chú ý, tên sát thủ kia biết mình!
Có hắn ở đây, nàng không có khả năng trốn ra ngoài, nhưng hắn nghe lời Hàn phi…, nàng phải rời khỏi nơi này, lợi thế duy nhất chính là Hàn phi.. .
“Không, không phải, ta không phải. . . . . .”
Hàn phi ôm đầu, trong đầu có rất nhiều rất nhiều hình ảnh hiện lên, nhưng nàng phân không rõ cái nào là thật, cũng không nhớ nổi tất cả !
“Nương nương, Hàn phi nương nương, ta nói đều là sự thật, Địch Mân là nhi tử của người, nhi tử ruột của người. Người và Địch Mân từng ở chung, hắn là cốt nhục của người, người nên cảm nhận được! Nương nương, hoàng thượng là phụ hoàng của Địch Mân, là cha của Địch Mân, nếu Địch Mân thật sự hại chết hoàng thượng, người bảo hắn về sau như thế nào sống tiếp? Bây giờ có lẽ người còn chưa nhớ được hoàn toàn, nhưng Địch Mân không có thời gian, bọn họ đã vào cung, nếu như chậm trễ, thật sự không thể cứu được! Van cầu người, người yêu Địch Mân, ta cũng yêu Địch Mân, chúng ta cũng không hi vọng hắn gặp chuyện không may? Cứu hắn, cứu hắn, ta van cầu người. . . .”
Tàn Nguyệt phịch một tiếng quỳ xuống, Hàn phi ngơ ngác, làm như cái gì cũng không có nghe được.
“Nương nương, van cầu người, cứu nhi tử của người, cứu Địch Mân đi?”
Địch Mân?
Địch Mân, hắn chính là Hạo Nhi?
Nước mắt, bỗng nhiên rơi xuống, Hạo Nhi, Hạo Nhi bé nhỏ, đáng thương của nàng. . .
Nàng không muốn cho Hạo Nhi làm thái tử, nhưng vì cái gì, bọn họ vẫn không chịu buông tha Hạo Nhi?
Hạo Nhi, Địch Mân chính là Hạo Nhi của nàng sao?
Ngạo, vì sao không cứu ta? Vì sao không đến cứu ta?
Tâm, đau như đao cắt, Hàn phi đang nhớ lại tất cả, thời khắc đó bị nàng quên mất thật lâu thật lâu.
Kỳ thật, một chút, căn bản nàng cũng không quên, chỉ là luôn trốn tránh, đè nén bọn họ ở đáy lòng, luôn luôn không muốn nhớ tới. . .
/546
|