Trúc Thanh đứng lên, cười to ha ha nói:
“Y thuật của ta, thiên hạ vô song, Vũ Nhi, biết tại sao không? Đây là vì cứu ngươi! Mà độc thuật của ta, thiên hạ cũng là vô song, đây là vì có một ngày, trả thù hắn! Tư Không Ngạo, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi, à, đúng rồi, bốn nhi tử của ngươi đều ở đây, ngươi chết, ngươi nói ngôi vị hoàng đế này nên truyền cho ai ? Thái tử là không thể nào, hắn muốn giết Địch Mân, Địch Mân là đứa nhỏ của Ngọc Nhi, ta sẽ không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn Ngọc Nhi, cũng không cho phép, có người thương tổn cái gì của Ngọc Nhi. . . .”
“Trúc Thanh, ngươi cho ngươi là ai? Ngươi nói giết chúng ta, có thể giết chúng ta sao?”
Lâm quý phi đột nhiên vỗ vỗ tay, ngoài cửa có thị vệ tiến vào, Lâm quý phi cười nói:
“Nếu, ngay cả chút năng lực ấy đều không có, ta làm sao mưu đồ, để cho Phái Nhi đi lên ngôi vị hoàng đế?”
Người nọ nhẹ buông tay, một đống túi mới hạ xuống, Lâm quý phi đắc ý cười, không nghĩ tới một cái túi lăn tới dưới chân của nàng:
“A. . . Đây là. . . .”
Nhìn cái túi tròn vo kia, trên mặt đất chảy ra vết máu màu đỏ, Lâm quý phi sợ tới mức nhảy dựng lên.
“Người của ngươi, ngươi không biết là cái gì sao?”
Tàn Nguyệt trốn trong lòng Địch Mân, trong bụng cuộn trào lên, đáng ghét, hương vị máu thật tanh!
Ngẩng đầu nhìn thị vệ vừa mới vào, đã thấy hắn nghịch ngợm cười với mình, đôi mắt đen láy, đáng yêu chớp chớp.
“Tử Sát. . . .”
Tàn Nguyệt than nhẹ một tiếng, bất quá thanh âm của nàng không lớn, mọi người trong phòng cũng không có mấy người chú ý tới .
“Đây là. . . .”
Thái tử đi tới, đá thứ gì bên người Lâm quý phi một cước, Ngô Thái đi lên trước, đem đồ trong túi đổ ra, tất cả mọi người lui về phía sau từng bước:
“Phải . . . . .”
Đầu người, dĩ nhiên là đầu người máu chảy đầm đìa!
“Làm sao vậy, Lâm quý phi, muốn hay không lần lượt xem hết? Hình như, đều là người của ngươi. . . Bất quá cũng không hoàn toàn đúng, còn có hắn. . . .”
Trúc Thanh nhẹ cười, một nụ cười, vân đạm phong khinh, ai có thể nghĩ đến, hắn nói, đúng là chuyện máu chảy đầm đìa nhất trên đời?
“Ngươi. . . . . .”
“Y thuật của ta, thiên hạ vô song, Vũ Nhi, biết tại sao không? Đây là vì cứu ngươi! Mà độc thuật của ta, thiên hạ cũng là vô song, đây là vì có một ngày, trả thù hắn! Tư Không Ngạo, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi, à, đúng rồi, bốn nhi tử của ngươi đều ở đây, ngươi chết, ngươi nói ngôi vị hoàng đế này nên truyền cho ai ? Thái tử là không thể nào, hắn muốn giết Địch Mân, Địch Mân là đứa nhỏ của Ngọc Nhi, ta sẽ không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn Ngọc Nhi, cũng không cho phép, có người thương tổn cái gì của Ngọc Nhi. . . .”
“Trúc Thanh, ngươi cho ngươi là ai? Ngươi nói giết chúng ta, có thể giết chúng ta sao?”
Lâm quý phi đột nhiên vỗ vỗ tay, ngoài cửa có thị vệ tiến vào, Lâm quý phi cười nói:
“Nếu, ngay cả chút năng lực ấy đều không có, ta làm sao mưu đồ, để cho Phái Nhi đi lên ngôi vị hoàng đế?”
Người nọ nhẹ buông tay, một đống túi mới hạ xuống, Lâm quý phi đắc ý cười, không nghĩ tới một cái túi lăn tới dưới chân của nàng:
“A. . . Đây là. . . .”
Nhìn cái túi tròn vo kia, trên mặt đất chảy ra vết máu màu đỏ, Lâm quý phi sợ tới mức nhảy dựng lên.
“Người của ngươi, ngươi không biết là cái gì sao?”
Tàn Nguyệt trốn trong lòng Địch Mân, trong bụng cuộn trào lên, đáng ghét, hương vị máu thật tanh!
Ngẩng đầu nhìn thị vệ vừa mới vào, đã thấy hắn nghịch ngợm cười với mình, đôi mắt đen láy, đáng yêu chớp chớp.
“Tử Sát. . . .”
Tàn Nguyệt than nhẹ một tiếng, bất quá thanh âm của nàng không lớn, mọi người trong phòng cũng không có mấy người chú ý tới .
“Đây là. . . .”
Thái tử đi tới, đá thứ gì bên người Lâm quý phi một cước, Ngô Thái đi lên trước, đem đồ trong túi đổ ra, tất cả mọi người lui về phía sau từng bước:
“Phải . . . . .”
Đầu người, dĩ nhiên là đầu người máu chảy đầm đìa!
“Làm sao vậy, Lâm quý phi, muốn hay không lần lượt xem hết? Hình như, đều là người của ngươi. . . Bất quá cũng không hoàn toàn đúng, còn có hắn. . . .”
Trúc Thanh nhẹ cười, một nụ cười, vân đạm phong khinh, ai có thể nghĩ đến, hắn nói, đúng là chuyện máu chảy đầm đìa nhất trên đời?
“Ngươi. . . . . .”
/546
|