Thanh âm thanh thuý, ở bên trong phòng thật to rõ, như vậy ——
Kinh Tâm. . . . . .
Kinh hãi là tâm của hắn, đều đau đớn, rất đau rất đau. . . . . .
“Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . .”
Ánh mắt quyến luyến, gian nan dời khỏi mặt Vũ Nhi, khi cách hai mươi năm, không nghĩ tới, hắn lại một lần nữa thua ở trong tay nam nhân tuổi già sức yếu này!
Vũ Nhi, Vũ Nhi hắn trân trọng như sinh mệnh, nhưng lòng của nàng, cho tới bây giờ vẫn không thay đổi. . . .
Nàng thương hắn, nhưng hắn, không phải là hắn . . . . . .
“Thanh ca, van cầu ngươi. . . . . .”
Kiêu ngạo quỳ xuống, nước mắt lại dọc theo khuôn mặt nhỏ xinh đẹp rơi xuống, giống như ngọc trai đẹp nhất trên thế gian, trong suốt, và trong sáng. . . . . .
Thuần khiết, kiên định, lại tuyệt tình. . . . . .
Như vũ khí sắc bén nhất trên đời này, hung hăng đâm vào trong lòng hắn, máu đỏ tươi, giọt giọt chảy xuống, rất trong, rất đẹp . . . . . .
“Ha ha. . . . Được, sư muội . . .”
Tiếng cười to, càng ngày càng xa, thanh âm mang theo tuyệt vọng, bi thảm thương tâm truyền đến:
“Ha ha, thì ra, cho tới nay, thất bại vẫn là ta, cho tới bây giờ đều là ta.. . .”
“Thanh ca. . . . . .”
Hàn phi kêu to, nhưng Trúc thanh không trở về, chỉ có thanh âm tuyệt vọng rõ ràng kia, thật lâu phiêu đãng trong phòng, không mất đi. . .
“Vũ Nhi. . . . . .”
Hoàng thượng vươn tay run rẩy, muốn kéo Hàn phi đứng dậy, nhưng hắn cố gắng vài lần, bịch một tiếng rớt xuống giường. . .
“Hoàng thượng. . . . . .”
Hàn phi cuống quít đứng dậy, Bạch công công cũng nghe tiếng chạy vào, hai người khó khăn đỡ hoàng thượng lên giường, hoàng thượng thở nặng nề.
“Vũ Nhi, ngươi có thể trở về. . . Thật tốt. . .”
Chật vật bắt lấy tay Vũ Nhi, trên mặt hoàng thượng, cực kỳ vui vẻ. . .
“Hoàng thượng, người không nên hiểu lầm, ta cầu hắn, chính là không muốn khiến cho Hạo Nhi áy náy!”
Hàn phi cúi mặt, Trúc Thanh đối với nàng như thế nào, nàng vẫn luôn rất rõ ràng. Bọn họ tương kính như tân chung sống hơn hai mươi năm, nếu không phải hắn không muốn phi lễ nàng, giữa bọn họ, chỉ sợ đứa nhỏ cũng không nhỏ.
“Vũ Nhi, ngươi còn đang trách ta?”
Kinh Tâm. . . . . .
Kinh hãi là tâm của hắn, đều đau đớn, rất đau rất đau. . . . . .
“Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . .”
Ánh mắt quyến luyến, gian nan dời khỏi mặt Vũ Nhi, khi cách hai mươi năm, không nghĩ tới, hắn lại một lần nữa thua ở trong tay nam nhân tuổi già sức yếu này!
Vũ Nhi, Vũ Nhi hắn trân trọng như sinh mệnh, nhưng lòng của nàng, cho tới bây giờ vẫn không thay đổi. . . .
Nàng thương hắn, nhưng hắn, không phải là hắn . . . . . .
“Thanh ca, van cầu ngươi. . . . . .”
Kiêu ngạo quỳ xuống, nước mắt lại dọc theo khuôn mặt nhỏ xinh đẹp rơi xuống, giống như ngọc trai đẹp nhất trên thế gian, trong suốt, và trong sáng. . . . . .
Thuần khiết, kiên định, lại tuyệt tình. . . . . .
Như vũ khí sắc bén nhất trên đời này, hung hăng đâm vào trong lòng hắn, máu đỏ tươi, giọt giọt chảy xuống, rất trong, rất đẹp . . . . . .
“Ha ha. . . . Được, sư muội . . .”
Tiếng cười to, càng ngày càng xa, thanh âm mang theo tuyệt vọng, bi thảm thương tâm truyền đến:
“Ha ha, thì ra, cho tới nay, thất bại vẫn là ta, cho tới bây giờ đều là ta.. . .”
“Thanh ca. . . . . .”
Hàn phi kêu to, nhưng Trúc thanh không trở về, chỉ có thanh âm tuyệt vọng rõ ràng kia, thật lâu phiêu đãng trong phòng, không mất đi. . .
“Vũ Nhi. . . . . .”
Hoàng thượng vươn tay run rẩy, muốn kéo Hàn phi đứng dậy, nhưng hắn cố gắng vài lần, bịch một tiếng rớt xuống giường. . .
“Hoàng thượng. . . . . .”
Hàn phi cuống quít đứng dậy, Bạch công công cũng nghe tiếng chạy vào, hai người khó khăn đỡ hoàng thượng lên giường, hoàng thượng thở nặng nề.
“Vũ Nhi, ngươi có thể trở về. . . Thật tốt. . .”
Chật vật bắt lấy tay Vũ Nhi, trên mặt hoàng thượng, cực kỳ vui vẻ. . .
“Hoàng thượng, người không nên hiểu lầm, ta cầu hắn, chính là không muốn khiến cho Hạo Nhi áy náy!”
Hàn phi cúi mặt, Trúc Thanh đối với nàng như thế nào, nàng vẫn luôn rất rõ ràng. Bọn họ tương kính như tân chung sống hơn hai mươi năm, nếu không phải hắn không muốn phi lễ nàng, giữa bọn họ, chỉ sợ đứa nhỏ cũng không nhỏ.
“Vũ Nhi, ngươi còn đang trách ta?”
/546
|