Nghiệp chướng, nghiệp chướng, đó là tội của nàng!
“Tàn Nguyệt? Ngươi đến làm cái gì? Vui sướng khi người gặp họa sao? Chúng ta đều như vậy, ngươi nên hài lòng chứ? Đừng mèo khóc chuột giả từ b, muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi, không cần ngươi giả mù sa mưa như vậy. . .”
Hạo Nguyệt bỗng nhiên chạy tới, điên cuồng vươn tay, giương nanh múa vuốt muốn bắt lấy Tàn Nguyệt, hận không thể ra sức đánh Tàn Nguyệt.
“Thái tử, thực xin lỗi. . . . . .”
Đối với đứa bé này, nàng thật sự rất xin lỗi, hai mắt chậm rãi chuyển, Tàn Nguyệt đi đến tận cùng bên trong, hai mắt nhìn chằm chằm vào Ngũ hoàng tử, nhưng một câu cũng không có nói ra.
“Tàn Nguyệt, ta vẫn câu nói kia, ngày đó, không phải là ta mật báo, không phải ta nói ngươi đang ở quý phủ của ta. . .”
Ngũ hoàng tử đứng lên, hai mắt si ngốc nhìn Tàn Nguyệt, thiên ngôn vạn ngữ, lại không biết nên nói như thế nào mới tốt.
“Chuyện kia đã không quan trọng, không phải sao? Hiện tại ta rất tốt, hiện tại ta trải qua rất tốt. . . .”
Tàn Nguyệt chua xót cười, cười Ngũ hoàng tử, tâm có chút đau :
“Mật báo là. . . . . .”
Nên nói ra, có thể nói ra sao? Nha đầu như tỷ muội của Tàn Nguyệt, nhưng cũng là nữ nhân bán đứng nàng, hắn sao có thể tàn nhẫn nói cho Tàn Nguyệt như vậy.
“Quên đi, cũng không quan trọng. . .”
Thở dài, Tàn Nguyệt không muốn truy cứu chuyện trước kia nữa, nhưng. . . . .
“Ha ha, không quan trọng sao? Tàn Nguyệt, ngươi không muốn biết, lúc trước phản đồ bên cạnh ngươi là ai chăng? Tiểu Mạt, Tiểu Mạt của ngươi phản bội ngươi, cảm giác thế nào? Thực đau lòng? Nha đầu của ngươi, hai nha đầu thân mật nhất của ngươi, đều phản bội ngươi. . . .”
Lâm quý phi đứng lên, tự biết, bây giờ sống sót đã là hy vọng xa vời, nàng không có gì phải sợ, hảo hảo đả kích này nữ nhân hủy cả đời tâm huyết của nàng mới là thật.
“Tiểu Mạt?”
Sẽ không, thế nào lại là Tiểu Mạt?
Quay đầu nhìn về phía Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử bất đắc dĩ gục đầu xuống, mà thái tử cũng ngẩn ra, nhưng cũng không phản bác.
“Ha ha, Tiểu Mạt, thậm chí ngay cả Tiểu Mạt cũng phản bội ta. . . . . .”
Cười khổ vài tiếng, thân mình Tàn Nguyệt lảo đảo, thiếu chút nữa liền té trên đất. . . .
“Tàn Nguyệt? Ngươi đến làm cái gì? Vui sướng khi người gặp họa sao? Chúng ta đều như vậy, ngươi nên hài lòng chứ? Đừng mèo khóc chuột giả từ b, muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi, không cần ngươi giả mù sa mưa như vậy. . .”
Hạo Nguyệt bỗng nhiên chạy tới, điên cuồng vươn tay, giương nanh múa vuốt muốn bắt lấy Tàn Nguyệt, hận không thể ra sức đánh Tàn Nguyệt.
“Thái tử, thực xin lỗi. . . . . .”
Đối với đứa bé này, nàng thật sự rất xin lỗi, hai mắt chậm rãi chuyển, Tàn Nguyệt đi đến tận cùng bên trong, hai mắt nhìn chằm chằm vào Ngũ hoàng tử, nhưng một câu cũng không có nói ra.
“Tàn Nguyệt, ta vẫn câu nói kia, ngày đó, không phải là ta mật báo, không phải ta nói ngươi đang ở quý phủ của ta. . .”
Ngũ hoàng tử đứng lên, hai mắt si ngốc nhìn Tàn Nguyệt, thiên ngôn vạn ngữ, lại không biết nên nói như thế nào mới tốt.
“Chuyện kia đã không quan trọng, không phải sao? Hiện tại ta rất tốt, hiện tại ta trải qua rất tốt. . . .”
Tàn Nguyệt chua xót cười, cười Ngũ hoàng tử, tâm có chút đau :
“Mật báo là. . . . . .”
Nên nói ra, có thể nói ra sao? Nha đầu như tỷ muội của Tàn Nguyệt, nhưng cũng là nữ nhân bán đứng nàng, hắn sao có thể tàn nhẫn nói cho Tàn Nguyệt như vậy.
“Quên đi, cũng không quan trọng. . .”
Thở dài, Tàn Nguyệt không muốn truy cứu chuyện trước kia nữa, nhưng. . . . .
“Ha ha, không quan trọng sao? Tàn Nguyệt, ngươi không muốn biết, lúc trước phản đồ bên cạnh ngươi là ai chăng? Tiểu Mạt, Tiểu Mạt của ngươi phản bội ngươi, cảm giác thế nào? Thực đau lòng? Nha đầu của ngươi, hai nha đầu thân mật nhất của ngươi, đều phản bội ngươi. . . .”
Lâm quý phi đứng lên, tự biết, bây giờ sống sót đã là hy vọng xa vời, nàng không có gì phải sợ, hảo hảo đả kích này nữ nhân hủy cả đời tâm huyết của nàng mới là thật.
“Tiểu Mạt?”
Sẽ không, thế nào lại là Tiểu Mạt?
Quay đầu nhìn về phía Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử bất đắc dĩ gục đầu xuống, mà thái tử cũng ngẩn ra, nhưng cũng không phản bác.
“Ha ha, Tiểu Mạt, thậm chí ngay cả Tiểu Mạt cũng phản bội ta. . . . . .”
Cười khổ vài tiếng, thân mình Tàn Nguyệt lảo đảo, thiếu chút nữa liền té trên đất. . . .
/546
|