“Mân, ngươi đã trở lại? Ta vừa muốn ra ngoài tìm ngươi, bất quá bị những đoá hoa này mê hoặc. . . .”
Tàn Nguyệt vui vẻ cười, cao hứng chạy hướng Địch Mân.
“Ngươi, cẩn thận một chút. . . . . .”
Trong viện tối như vậy, nàng cũng dám chạy như vậy, nữ nhân này thật đúng là ——
Không có một chút tự giác thân là phụ nữ có thai.
“Ha ha, có ngươi ở đây, ta lo lắng cái gì? Hơn nữa, đứa nhỏ còn nhỏ mà?”
Tàn Nguyệt ngượng ngùng cười, thuận tiện tựa vào trong lòng Địch Mân, trên người của hắn thật lạnh, bên ngoài thật lạnh .
“Mân, ngươi ăn cơm chưa? Ta còn giữ lại thức ăn khuya cho ngươi?”
Tàn Nguyệt vui vẻ kéo tay Địch Mân, thanh âm vui giống như chuông bạc.
“Ăn!”
“Nhưng ta đói bụng. Mân, cùng ta ăn chút được không. . . .”
Làm nũng kéo cánh tay Địch Mân, Tàn Nguyệt vẻ mặt bướng bỉnh.
“Ngươi . . . . . .”
Tàn Nguyệt cười khanh khách, hai người tới trước bàn, một người bưng hai dĩa đồ ăn đến phòng bếp nhỏ trong viện, Tàn Nguyệt thuần thục hâm nóng lên.
“Ngươi thật ra học được không ít!”
Nhìn thao tác thuần thục của Tàn Nguyệt, Địch Mân nhẹ cười nói.
“Ha ha, vốn dĩ ta cũng không biết, bất quá ngươi có việc, ta ở đâu cũng không có việc gì làm, đi theo Tần tỷ học chút, về sau ngươi đói bụng, ta có thể . . . .”
Tàn Nguyệt kiêu ngạo cười, Địch Mân ôm Tàn Nguyệt, không tha nói :
“Nhưng ta không bỏ được. Nguyệt Nhi, đừng làm bản thân mệt, được không?”
Tàn Nguyệt vội vàng gật đầu, cái thìa trong tay cũng không nhàn rỗi:
“Biết, có chút chuyện, ta không mệt. . . . . .”
Bốn món ăn, rất nhanh liền nóng lên, bưng trở về phòng, hai người ngọt ngào ăn.
“Nguyệt Nhi, hôm nay ở trong lao, tất cả có tốt không?”
Chuyện buổi tối nhìn thấy, Địch Mân vốn định quên, nhưng một màn kia cố tình xoay quanh trong đầu hắn, thật lâu không quên được.
Tàn Nguyệt vui vẻ cười, cao hứng chạy hướng Địch Mân.
“Ngươi, cẩn thận một chút. . . . . .”
Trong viện tối như vậy, nàng cũng dám chạy như vậy, nữ nhân này thật đúng là ——
Không có một chút tự giác thân là phụ nữ có thai.
“Ha ha, có ngươi ở đây, ta lo lắng cái gì? Hơn nữa, đứa nhỏ còn nhỏ mà?”
Tàn Nguyệt ngượng ngùng cười, thuận tiện tựa vào trong lòng Địch Mân, trên người của hắn thật lạnh, bên ngoài thật lạnh .
“Mân, ngươi ăn cơm chưa? Ta còn giữ lại thức ăn khuya cho ngươi?”
Tàn Nguyệt vui vẻ kéo tay Địch Mân, thanh âm vui giống như chuông bạc.
“Ăn!”
“Nhưng ta đói bụng. Mân, cùng ta ăn chút được không. . . .”
Làm nũng kéo cánh tay Địch Mân, Tàn Nguyệt vẻ mặt bướng bỉnh.
“Ngươi . . . . . .”
Tàn Nguyệt cười khanh khách, hai người tới trước bàn, một người bưng hai dĩa đồ ăn đến phòng bếp nhỏ trong viện, Tàn Nguyệt thuần thục hâm nóng lên.
“Ngươi thật ra học được không ít!”
Nhìn thao tác thuần thục của Tàn Nguyệt, Địch Mân nhẹ cười nói.
“Ha ha, vốn dĩ ta cũng không biết, bất quá ngươi có việc, ta ở đâu cũng không có việc gì làm, đi theo Tần tỷ học chút, về sau ngươi đói bụng, ta có thể . . . .”
Tàn Nguyệt kiêu ngạo cười, Địch Mân ôm Tàn Nguyệt, không tha nói :
“Nhưng ta không bỏ được. Nguyệt Nhi, đừng làm bản thân mệt, được không?”
Tàn Nguyệt vội vàng gật đầu, cái thìa trong tay cũng không nhàn rỗi:
“Biết, có chút chuyện, ta không mệt. . . . . .”
Bốn món ăn, rất nhanh liền nóng lên, bưng trở về phòng, hai người ngọt ngào ăn.
“Nguyệt Nhi, hôm nay ở trong lao, tất cả có tốt không?”
Chuyện buổi tối nhìn thấy, Địch Mân vốn định quên, nhưng một màn kia cố tình xoay quanh trong đầu hắn, thật lâu không quên được.
/546
|