Trong lòng, bỗng nhiên ấm áp dễ chịu, hiện tại Địch Mân vẫn bận rộn nhiều việc, rất bận rộn!
Trong phòng, lẳng lặng , yên lặng có thể nghe được thanh âm châm rơi xuống đất!
Tàn Nguyệt đứng ở cửa, nhìn nam tử đưa lưng về phía mình, nhìn ngoài cửa sổ, nhìn vẻ cô đơn nhàn nhạt trên người hắn.
“Hoàng thượng. . . . . .”
Nhẹ nhàng gọi một tiếng, đứng không tiếng động như vậy, đối với nàng mà nói, cũng là một loại áp bức thật lớn.
Một loại trầm trọng không nói ra được!
“Ngươi đã tới?”
Thanh âm của hắn thản nhiên, chậm rãi quay đầu, trên mặt lạnh lùng, không có sóng!
“Ừ!”
Không biết nên nói cái gì cho phải, giống như giữa bọn họ, cũng không có cái gì.
“Tàn Nguyệt, ngươi cũng biết, trẫm hận không thể, lúc trước không cứu được ngươi!”
Bỗng nhiên, hắn đi về phía trước từng bước, Tàn Nguyệt vội lui sau từng bước, bảo trì khoảng cách nhất định với hắn.
“Trẫm, đáng sợ như vậy sao?”
Vô nghĩa, nhìn hắn vân đạm phong thanh nói, thời điểm chặt bỏ một bàn tay của người khác, khi thấy khóe miệng hắn bởi vì máu tươi mà lộ ra một tia cười tà, ai không sợ hãi hắn?
“Phải. . . Có chút. . . .”
Tàn Nguyệt ngại ngùng, hắn gọi mình lại đây, chẳng lẽ cũng chỉ là vì vậy sao?
“Ha ha, ngươi thật ra thành thực. Lúc ấy, trẫm chỉ hù dọa ngươi. . . .”
Hắn bỗng nhiên nở nụ cười khổ, trong thanh âm mang theo cô đơn nhàn nhạt:
“Trẫm thực hâm mộ Địch Mân. . . . . .”
Đến nay, hắn vẫn còn nhớ rõ, trong tay nàng nắm chặt cây trâm, thấy vẻ chết không sờn trên mặt tái nhợt của nàng
“Ta. . . . . .”
Tàn Nguyệt thở dài, thở dài:
“Hoàng thượng, thực xin lỗi. . . . . .”
Lúc ấy gả qua, chỉ là việc bất đắc dĩ, nói lại, hắn cũng là bên chịu hại.
“Ha ha, không cần. Nhưng Tàn Nguyệt, hắn cũng là một hoàng thượng, tại sao ngươi không chết tâm với hắn?”
Hoàng thượng khó hiểu nhăn mặt nhíu mày, lúc trước mọi người đều biết, hắn đã
Thủ tiết cho một người chết, Tàn Nguyệt thật khờ!
“Ta. . . . Có thể là bởi vì yêu đi? Ta yêu hắn. . . . Ta là nương tử của hắn. . . .”
Khác, nàng cũng không biết nên nói như thế nào, nhưng luôn cảm giác, Lạc Tử Thần, có phải thích mình hay không.
Trong phòng, lẳng lặng , yên lặng có thể nghe được thanh âm châm rơi xuống đất!
Tàn Nguyệt đứng ở cửa, nhìn nam tử đưa lưng về phía mình, nhìn ngoài cửa sổ, nhìn vẻ cô đơn nhàn nhạt trên người hắn.
“Hoàng thượng. . . . . .”
Nhẹ nhàng gọi một tiếng, đứng không tiếng động như vậy, đối với nàng mà nói, cũng là một loại áp bức thật lớn.
Một loại trầm trọng không nói ra được!
“Ngươi đã tới?”
Thanh âm của hắn thản nhiên, chậm rãi quay đầu, trên mặt lạnh lùng, không có sóng!
“Ừ!”
Không biết nên nói cái gì cho phải, giống như giữa bọn họ, cũng không có cái gì.
“Tàn Nguyệt, ngươi cũng biết, trẫm hận không thể, lúc trước không cứu được ngươi!”
Bỗng nhiên, hắn đi về phía trước từng bước, Tàn Nguyệt vội lui sau từng bước, bảo trì khoảng cách nhất định với hắn.
“Trẫm, đáng sợ như vậy sao?”
Vô nghĩa, nhìn hắn vân đạm phong thanh nói, thời điểm chặt bỏ một bàn tay của người khác, khi thấy khóe miệng hắn bởi vì máu tươi mà lộ ra một tia cười tà, ai không sợ hãi hắn?
“Phải. . . Có chút. . . .”
Tàn Nguyệt ngại ngùng, hắn gọi mình lại đây, chẳng lẽ cũng chỉ là vì vậy sao?
“Ha ha, ngươi thật ra thành thực. Lúc ấy, trẫm chỉ hù dọa ngươi. . . .”
Hắn bỗng nhiên nở nụ cười khổ, trong thanh âm mang theo cô đơn nhàn nhạt:
“Trẫm thực hâm mộ Địch Mân. . . . . .”
Đến nay, hắn vẫn còn nhớ rõ, trong tay nàng nắm chặt cây trâm, thấy vẻ chết không sờn trên mặt tái nhợt của nàng
“Ta. . . . . .”
Tàn Nguyệt thở dài, thở dài:
“Hoàng thượng, thực xin lỗi. . . . . .”
Lúc ấy gả qua, chỉ là việc bất đắc dĩ, nói lại, hắn cũng là bên chịu hại.
“Ha ha, không cần. Nhưng Tàn Nguyệt, hắn cũng là một hoàng thượng, tại sao ngươi không chết tâm với hắn?”
Hoàng thượng khó hiểu nhăn mặt nhíu mày, lúc trước mọi người đều biết, hắn đã
Thủ tiết cho một người chết, Tàn Nguyệt thật khờ!
“Ta. . . . Có thể là bởi vì yêu đi? Ta yêu hắn. . . . Ta là nương tử của hắn. . . .”
Khác, nàng cũng không biết nên nói như thế nào, nhưng luôn cảm giác, Lạc Tử Thần, có phải thích mình hay không.
/546
|