Vốn thực lo lắng lần gặp mặt này, bởi vì Chanh Sát hiện thân ngoài ý muốn, rơi vào kết cục ngoài dự đoán mọi người. Từ ngày đó, trên mặt Địch Mân, hơn mấy phần ý cười.
Lạc Tử Thần thích dây dưa Chanh Sát, tự nhiên cũng sẽ không tìm Tàn Nguyệt phiền toái.
Mà có lẽ cũng vì nguyên nhân này, Lạc Tử Thần vốn tính ngày hôm sau rời đi, bỗng nhiên thay đổi chú ý, nói đợi cho Địch Mân đăng cơ rồi hãy nói.
Danh đẹp thì là muốn chúc mừng Địch Mân đăng cơ, nhưng trên thực tế. . . . . .
Tàn Nguyệt cười nhẹ, nhìn khuôn mặt nhỏ vì tức giận mà đỏ lên của Chanh Sát mỗi ngày, có phải đây là vui mừng oan gia người ta nói hay không?
Chanh Sát tốt lắm, nàng cũng không nhỏ, nên tìm người ổn định lại.
Mà Lạc Tử Thần, tuy rằng tàn bạo vô tình, nhưng đối mặt Chanh Sát thì cũng chỉ có giương mắt nhìn, Tàn Nguyệt xem thật vui.
“Tàn Nguyệt, ngươi thực vô tình. . . . . .”
Chanh Sát bĩu môi, không vui trừng mắt Tàn Nguyệt. Tàn Nguyệt bây giờ là người đặc biệt được bảo vệ, nàng không dám động nàng, nhưng nói ngoài miệng hẳn là không thành vấn đề đi.
“Chanh Sát, không có, oan uổng. . . . . .”
Tàn Nguyệt vội vàng xua tay, Chanh Sát đi lên trước, thở dài:
“Tàn Nguyệt, ngươi không thấy được hắn đều khi dễ ta như vậy?”
Khi dễ nàng? Tàn Nguyệt trừng to mắt, kinh ngạc nhìn nàng, trên đời này, còn có người không nói lý lẽ như vậy sao?
“Tàn Nguyệt, ngươi cũng biết ta là oan uổng . . . . . .”
Lạc Tử Thần tiến vào, ủy khuất nhìn Tàn Nguyệt, ai có thể tin tưởng, đây là hoàng thượng lãnh khốc vô tình của Kỳ quốc?
“Khụ khụ. . . . . .”
Tàn Nguyệt ho khan vài tiếng, mang nụ cười nhẹ trên mặt. Chanh Sát nhăn mặt nhíu mày, cả giận nói:
“Tàn Nguyệt, ngươi lại cùng một phe với tiểu nam nhân đáng chết này. . . . .”
Tiểu nam nhân? Khi nào thì hắn lại thăng cấp rồi? Tàn Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy sắc mặt Lạc Tử Thần đen thùi, hai mắt bốc hỏa:
“Nữ nhân, ta chỉ nhỏ hơn ngươi vài ngày. . . . . .”
Ô ô, hắn đã ba mươi, khi nào thì trở thành tiểu nam nhân?
“Khụ khụ. . . . . .”
Tàn Nguyệt lại ho khan, Địch Mân nói không sai, hai người bọn họ, thật sự là một vở hài kịch.
Lạc Tử Thần thích dây dưa Chanh Sát, tự nhiên cũng sẽ không tìm Tàn Nguyệt phiền toái.
Mà có lẽ cũng vì nguyên nhân này, Lạc Tử Thần vốn tính ngày hôm sau rời đi, bỗng nhiên thay đổi chú ý, nói đợi cho Địch Mân đăng cơ rồi hãy nói.
Danh đẹp thì là muốn chúc mừng Địch Mân đăng cơ, nhưng trên thực tế. . . . . .
Tàn Nguyệt cười nhẹ, nhìn khuôn mặt nhỏ vì tức giận mà đỏ lên của Chanh Sát mỗi ngày, có phải đây là vui mừng oan gia người ta nói hay không?
Chanh Sát tốt lắm, nàng cũng không nhỏ, nên tìm người ổn định lại.
Mà Lạc Tử Thần, tuy rằng tàn bạo vô tình, nhưng đối mặt Chanh Sát thì cũng chỉ có giương mắt nhìn, Tàn Nguyệt xem thật vui.
“Tàn Nguyệt, ngươi thực vô tình. . . . . .”
Chanh Sát bĩu môi, không vui trừng mắt Tàn Nguyệt. Tàn Nguyệt bây giờ là người đặc biệt được bảo vệ, nàng không dám động nàng, nhưng nói ngoài miệng hẳn là không thành vấn đề đi.
“Chanh Sát, không có, oan uổng. . . . . .”
Tàn Nguyệt vội vàng xua tay, Chanh Sát đi lên trước, thở dài:
“Tàn Nguyệt, ngươi không thấy được hắn đều khi dễ ta như vậy?”
Khi dễ nàng? Tàn Nguyệt trừng to mắt, kinh ngạc nhìn nàng, trên đời này, còn có người không nói lý lẽ như vậy sao?
“Tàn Nguyệt, ngươi cũng biết ta là oan uổng . . . . . .”
Lạc Tử Thần tiến vào, ủy khuất nhìn Tàn Nguyệt, ai có thể tin tưởng, đây là hoàng thượng lãnh khốc vô tình của Kỳ quốc?
“Khụ khụ. . . . . .”
Tàn Nguyệt ho khan vài tiếng, mang nụ cười nhẹ trên mặt. Chanh Sát nhăn mặt nhíu mày, cả giận nói:
“Tàn Nguyệt, ngươi lại cùng một phe với tiểu nam nhân đáng chết này. . . . .”
Tiểu nam nhân? Khi nào thì hắn lại thăng cấp rồi? Tàn Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy sắc mặt Lạc Tử Thần đen thùi, hai mắt bốc hỏa:
“Nữ nhân, ta chỉ nhỏ hơn ngươi vài ngày. . . . . .”
Ô ô, hắn đã ba mươi, khi nào thì trở thành tiểu nam nhân?
“Khụ khụ. . . . . .”
Tàn Nguyệt lại ho khan, Địch Mân nói không sai, hai người bọn họ, thật sự là một vở hài kịch.
/546
|