Nghĩ đến sự thô bạo của mình tối hôm qua, xúc động giống như một tiểu tử chưa hiểu việc đời, khuôn mặt tuấn tú của Địch Mân đỏ bừng, tiếng nói cũng khàn khàn.
"Ta... Ngươi..."
Sắc mặt như bị lửa thiêu cháy, bây giờ ban ngày ban mặt, sao có người hỏi loại vấn đề này? Bất quá tối hôm qua hắn thật sự là rất không nhẹ nhàng, đau đớn đến mức nàng không nhịn được mà hung hăng cấu hắn vài cái, thậm chí còn như con mèo nhỏ cắn hắn vài phát.
Nhưng, đánh chết nàng, nàng cũng không nói ra như vậy, chỉ nghĩ đến thôi mà mặt cũng cháy lên rất nóng rồi, nói ra chẳng phải là sẽ...
"Ta không phải cố ý... Nguyệt Nhi, sau này ta sẽ không như vậy nữa..."
Như một hài tử đã làm sai chuyện, đối mặt phụ nữ, lần đầu tiên Địch Mân cảm thấy bối rối, lo lắng nàng nghỉ mình thế nào, cũng lo lắng...
"Thiếu gia..."
Tiếng gọi mềm mại, cắt đứt câu nói mà Địch Mân muốn nói tiếp, hai người nữ tử trang điểm xinh đẹp thướt tha đã đi tới, một trái một phải kéo cánh tay Địch Mân, cũng không thèm để ý đẩy Tàn Nguyệt sang một bên, khinh miệt nhìn nữ tử trong truyền thuyết không biết thấy xấu này.
"Các ngươi..."
Vừa mới cao hứng, thiếu chút nữa đã quên trong hậu viện còn có hai người phụ nữ vẫn ở chỗ này, mặt Địch Mân tối sầm, quay đầu nhìn về phía Tàn Nguyệt. Chỉ thấy khóe miệng của nàng lộ ra một tia cười trào phúng. Chỉ là cười có chút gượng ép, hắn nhìn mà trái tim cũng có chút đau đớn.
"Các ngươi đi về trước!"
Vẫn nghiêm mặt, Địch Mân bất động thanh sắc bỏ qua hai người nữ tử giống như bạch tuộc bên cạnh, hai người kinh ngạc nhìn Địch Mân, một người trong đó bực mình cong miệng lên:
"Thiếu gia, người không phải đã nói sẽ không thích nữ nhân ty tiện này sao? Nàng còn chưa vào cửa đã..."
Ba một tiếng, một cái tát hạ xuống, trên mặt nữ tử in lại một dấu đỏ thật to. Địch Mân dùng lực đạo không nhỏ, mông nàng an vị trên mặt đất, ô ô nghẹn ngào lên.
"Thiếu gia, Uyển Nhi muội muội nói sai rồi sao? Nàng chỉ là..."
Người nữ tử, cũng vẻ mặt địch ý nhìn Tàn Nguyệt, không cam lòng trừng mắt nhìn nữ tử trong truyền thuyết đã sớm không còn trong sạch.
"Biến!"
Địch Mân tức giận, thanh âm nâng cao rất nhiều, hắn không có giải thích thân phận của Tàn Nguyệt, chỉ là sốt ruột nhìn nụ cười lạnh nhạt ở khóe miệng Tàn Nguyệt --
Cười, thật là trào phúng, làm như đang châm biếm lời cam đoan vừa rồi của hắn với nàng!
"Ta... Ngươi..."
Sắc mặt như bị lửa thiêu cháy, bây giờ ban ngày ban mặt, sao có người hỏi loại vấn đề này? Bất quá tối hôm qua hắn thật sự là rất không nhẹ nhàng, đau đớn đến mức nàng không nhịn được mà hung hăng cấu hắn vài cái, thậm chí còn như con mèo nhỏ cắn hắn vài phát.
Nhưng, đánh chết nàng, nàng cũng không nói ra như vậy, chỉ nghĩ đến thôi mà mặt cũng cháy lên rất nóng rồi, nói ra chẳng phải là sẽ...
"Ta không phải cố ý... Nguyệt Nhi, sau này ta sẽ không như vậy nữa..."
Như một hài tử đã làm sai chuyện, đối mặt phụ nữ, lần đầu tiên Địch Mân cảm thấy bối rối, lo lắng nàng nghỉ mình thế nào, cũng lo lắng...
"Thiếu gia..."
Tiếng gọi mềm mại, cắt đứt câu nói mà Địch Mân muốn nói tiếp, hai người nữ tử trang điểm xinh đẹp thướt tha đã đi tới, một trái một phải kéo cánh tay Địch Mân, cũng không thèm để ý đẩy Tàn Nguyệt sang một bên, khinh miệt nhìn nữ tử trong truyền thuyết không biết thấy xấu này.
"Các ngươi..."
Vừa mới cao hứng, thiếu chút nữa đã quên trong hậu viện còn có hai người phụ nữ vẫn ở chỗ này, mặt Địch Mân tối sầm, quay đầu nhìn về phía Tàn Nguyệt. Chỉ thấy khóe miệng của nàng lộ ra một tia cười trào phúng. Chỉ là cười có chút gượng ép, hắn nhìn mà trái tim cũng có chút đau đớn.
"Các ngươi đi về trước!"
Vẫn nghiêm mặt, Địch Mân bất động thanh sắc bỏ qua hai người nữ tử giống như bạch tuộc bên cạnh, hai người kinh ngạc nhìn Địch Mân, một người trong đó bực mình cong miệng lên:
"Thiếu gia, người không phải đã nói sẽ không thích nữ nhân ty tiện này sao? Nàng còn chưa vào cửa đã..."
Ba một tiếng, một cái tát hạ xuống, trên mặt nữ tử in lại một dấu đỏ thật to. Địch Mân dùng lực đạo không nhỏ, mông nàng an vị trên mặt đất, ô ô nghẹn ngào lên.
"Thiếu gia, Uyển Nhi muội muội nói sai rồi sao? Nàng chỉ là..."
Người nữ tử, cũng vẻ mặt địch ý nhìn Tàn Nguyệt, không cam lòng trừng mắt nhìn nữ tử trong truyền thuyết đã sớm không còn trong sạch.
"Biến!"
Địch Mân tức giận, thanh âm nâng cao rất nhiều, hắn không có giải thích thân phận của Tàn Nguyệt, chỉ là sốt ruột nhìn nụ cười lạnh nhạt ở khóe miệng Tàn Nguyệt --
Cười, thật là trào phúng, làm như đang châm biếm lời cam đoan vừa rồi của hắn với nàng!
/546
|