"Ta... Không thể, ta không có..."
Bối rối mở mắt ra, bây giờ rõ ràng là ban ngày, mặt trời cao như vậy, Địch Mân muốn làm cái gì hả?
"Thật sự không quên? Như vậy còn không mau nói?"
Địch Mân đắc ý cười, bàn tay ác ý gia tăng lực độ, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của người dưới thân đỏ bừng, thậm chí ngay cả cổ, vành tai đều nhuốm màu hồng nhạt. Ánh mắt long lanh của Tàn Nguyệt muốn trốn tránh, giống như một con nai vô tội. Chẳng lẽ nàng không biết, nàng như vậy, càng thêm mê người sao?
Cúi đầu, nhẹ nhàng hôn vành tai đáng yêu của nàng, Tàn Nguyệt run rẩy nhắm mắt lại, miệng không nhịn được a một tiếng...
Địch Mân, hắn như thế cắn nàng!
Bất quá, cảm giác đau đớn, tê dại, giống như một luồng nhiệt từ trên người xuyên qua, làm cho Tàn Nguyệt, không nhịn được vươn tay, gắt gao nắm ở cổ hắn.
"Nguyệt Nhi, gọi ta là Mân..."
Tối hôm qua, mất nửa ngày võ mồm, nàng mới đáp ứng gọi hắn thân thiết như vậy, mặc dù chỉ là lúc có hai người, nhưng Địch Mân vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
"Mân... Ta... Ta nói là buổi tối..."
Lúc có hai người, đương nhiên chính là buổi tối, trong đầu Tàn Nguyệt hỗn độn,nhịn không được có chút rung động.
"Lúc có hai người chúng ta, cũng chỉ có buổi tối sao?"
Ngẩng đầu, hai mắt nghiêm túc nhìn nàng, nhìn nàng như vậy so với hoa đào tháng ba còn kiều diễm xinh đẹp hơn, Địch Mân mị hoặc nói:
"Nguyệt Nhi, ta muốn ngươi..."
Tay nhẹ nhàng di chuyển, linh hoạt tìm vào bên trong quần áo của nàng, giọng điệu Tàn Nguyệt khàn khàn, mê man nói:
"Không... Bây giờ là ban ngày..."
Ban ngày, nha hoàn lúc nào cũng có thể vào, hơn nữa, bọn họ vừa ăn cơm trở về, còn chưa qua thăm nương? Lúc ở phật đường, hình như là nương khóc.
"Ai nói chỉ có buổi tối mới có thể làm? Nguyệt Nhi, người vừa khai hỏa là ngươi, ngươi đương nhiên phải có trách nhiệm dập tắt..."
Không cho Tàn Nguyệt cơ hội phản đối, Địch Mân bá đạo ngăn chặn đôi môi đỏ mọng lại muốn mở ra. Nực cười, đôi môi đỏ mọng gợi cảm như vậy, bây giờ không thể chỉ dùng mà nói, bọn họ còn có chuyện quan trọng phải làm...
Ô ô, nàng làm sao có thể gặp người? Những lời này, Tàn Nguyệt không có cơ hội nói ra, nàng chỉ biết, sau này ra ngoài, nàng tốt nhất mang theo mặt nạ.
Xấu hổ chết người được, đợi lát nữa cha mẹ nhìn thấy, nàng làm sao giải thích..
Bối rối mở mắt ra, bây giờ rõ ràng là ban ngày, mặt trời cao như vậy, Địch Mân muốn làm cái gì hả?
"Thật sự không quên? Như vậy còn không mau nói?"
Địch Mân đắc ý cười, bàn tay ác ý gia tăng lực độ, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của người dưới thân đỏ bừng, thậm chí ngay cả cổ, vành tai đều nhuốm màu hồng nhạt. Ánh mắt long lanh của Tàn Nguyệt muốn trốn tránh, giống như một con nai vô tội. Chẳng lẽ nàng không biết, nàng như vậy, càng thêm mê người sao?
Cúi đầu, nhẹ nhàng hôn vành tai đáng yêu của nàng, Tàn Nguyệt run rẩy nhắm mắt lại, miệng không nhịn được a một tiếng...
Địch Mân, hắn như thế cắn nàng!
Bất quá, cảm giác đau đớn, tê dại, giống như một luồng nhiệt từ trên người xuyên qua, làm cho Tàn Nguyệt, không nhịn được vươn tay, gắt gao nắm ở cổ hắn.
"Nguyệt Nhi, gọi ta là Mân..."
Tối hôm qua, mất nửa ngày võ mồm, nàng mới đáp ứng gọi hắn thân thiết như vậy, mặc dù chỉ là lúc có hai người, nhưng Địch Mân vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
"Mân... Ta... Ta nói là buổi tối..."
Lúc có hai người, đương nhiên chính là buổi tối, trong đầu Tàn Nguyệt hỗn độn,nhịn không được có chút rung động.
"Lúc có hai người chúng ta, cũng chỉ có buổi tối sao?"
Ngẩng đầu, hai mắt nghiêm túc nhìn nàng, nhìn nàng như vậy so với hoa đào tháng ba còn kiều diễm xinh đẹp hơn, Địch Mân mị hoặc nói:
"Nguyệt Nhi, ta muốn ngươi..."
Tay nhẹ nhàng di chuyển, linh hoạt tìm vào bên trong quần áo của nàng, giọng điệu Tàn Nguyệt khàn khàn, mê man nói:
"Không... Bây giờ là ban ngày..."
Ban ngày, nha hoàn lúc nào cũng có thể vào, hơn nữa, bọn họ vừa ăn cơm trở về, còn chưa qua thăm nương? Lúc ở phật đường, hình như là nương khóc.
"Ai nói chỉ có buổi tối mới có thể làm? Nguyệt Nhi, người vừa khai hỏa là ngươi, ngươi đương nhiên phải có trách nhiệm dập tắt..."
Không cho Tàn Nguyệt cơ hội phản đối, Địch Mân bá đạo ngăn chặn đôi môi đỏ mọng lại muốn mở ra. Nực cười, đôi môi đỏ mọng gợi cảm như vậy, bây giờ không thể chỉ dùng mà nói, bọn họ còn có chuyện quan trọng phải làm...
Ô ô, nàng làm sao có thể gặp người? Những lời này, Tàn Nguyệt không có cơ hội nói ra, nàng chỉ biết, sau này ra ngoài, nàng tốt nhất mang theo mặt nạ.
Xấu hổ chết người được, đợi lát nữa cha mẹ nhìn thấy, nàng làm sao giải thích..
/546
|