"Thái tử, chỉ là bây giờ dùng Liễu Tương, thái tử đối với Liễu tiểu thư..."
Ngô Thái tàn độc cười, thái tử hừ lạnh một tiếng:
"Ta đối với nàng như thế nào, Liễu Tương cũng không nói gì đến đường sống. Tất cả đều là tiện nhân kia tự tìm lấy, ả tự làm tự chịu!"
Nhắc tới nàng, thái tử đánh xuống một chỗ, khuôn mặt tuấn tú đen lại, nắm tay càng lúc càng chặt, vang lên rắc rắc...
"Thái tử nói không sai, người là đương kim thái tử mọi việc đều hết sức, hết sức nhẫn nại. Nhưng đó chỉ là một phụ nữ mà thôi, hơn nữa nàng lại là tỷ tỷ của Tàn Nguyệt cô nương, nàng cũng rất yêu thái tử..."
Phụ nữ, thời điểm điên cuồng, cái gì cũng có thể nghĩ ra. Thái tử cau mặt nhăn mày, Ngô Thái vừa nói như vậy, hắn đã sớm hiểu rõ ý của hắn: Hạo Nguyệt là tỷ tỷ của Tàn Nguyệt, khi ở trong phủ, nàng là người đối tốt với Tàn Nguyệt nhất. Điểm này, sau này có lẽ sẽ thật sự dùng được.
Đúng là mùa hè, trong phủ thái tử, mùi hương lan tỏa trong không khí, có thể nghe thấy tiếng chim ở khắp nơi, muôn hoa khoe sắc trong sân, xung quanh những con bướm tung bay, xinh đẹp như một nhân gian tiên cảnh (thiên đường xinh đẹp trên nhân gian).
Nhưng, Liễu Tương chỉ vội vã nhìn thoáng qua, không có tâm tình xem xét cẩn thận. Năm năm tháng tháng hoa vẫn nở, tháng tháng năm năm người khác người, rất lâu về trước, hắn từng nắm tay giai nhân, cùng thưởng thức hương hoa chim hót, nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn trên bầu trời, chỉ là sau đó, nàng đã đi xa, mà hắn cũng đã không còn nhàn tình dật trí đó nữa.
Leo lên đến đỉnh cao của quyền lực, nhưng hắn lại thấy thiếu một người phụ nữ để có thể cùng hắn chia sẻ, hắn hối hận sao?
Hối hận!
Nhưng, nếu như thời gian có thể quay lại, nếu như tất cả có thể lặp lại, hắn sẽ không lựa chọn quyền lực?
Lắc đầu, trong lòng hắn không xác định, mất đi nàng, hắn thực đau lòng, rất đau lòng, không có nàng, hắn rất cô đơn, rất tịch mịch...
Nhưng, nếu như không có quyền lực, không có ngườ tham muốn quyền lực, hắn sẽ không biết mình đã sai, sẽ không nảy sinh luyến tiếc...
Có lẽ, hắn trời sinh đã thuộc về quyền lực, thuộc về một người không chịu nhàn rỗi làm một người lộng quyền!
"Thái tử, không biết tìm lão phu đến có gì phân phó?"
Có chút bất tri bất giác, đi tới phòng khách, nhìn thái tử cao cao tại thượng, Liễu Tương vẻ mặt cung kính hỏi
Ngô Thái tàn độc cười, thái tử hừ lạnh một tiếng:
"Ta đối với nàng như thế nào, Liễu Tương cũng không nói gì đến đường sống. Tất cả đều là tiện nhân kia tự tìm lấy, ả tự làm tự chịu!"
Nhắc tới nàng, thái tử đánh xuống một chỗ, khuôn mặt tuấn tú đen lại, nắm tay càng lúc càng chặt, vang lên rắc rắc...
"Thái tử nói không sai, người là đương kim thái tử mọi việc đều hết sức, hết sức nhẫn nại. Nhưng đó chỉ là một phụ nữ mà thôi, hơn nữa nàng lại là tỷ tỷ của Tàn Nguyệt cô nương, nàng cũng rất yêu thái tử..."
Phụ nữ, thời điểm điên cuồng, cái gì cũng có thể nghĩ ra. Thái tử cau mặt nhăn mày, Ngô Thái vừa nói như vậy, hắn đã sớm hiểu rõ ý của hắn: Hạo Nguyệt là tỷ tỷ của Tàn Nguyệt, khi ở trong phủ, nàng là người đối tốt với Tàn Nguyệt nhất. Điểm này, sau này có lẽ sẽ thật sự dùng được.
Đúng là mùa hè, trong phủ thái tử, mùi hương lan tỏa trong không khí, có thể nghe thấy tiếng chim ở khắp nơi, muôn hoa khoe sắc trong sân, xung quanh những con bướm tung bay, xinh đẹp như một nhân gian tiên cảnh (thiên đường xinh đẹp trên nhân gian).
Nhưng, Liễu Tương chỉ vội vã nhìn thoáng qua, không có tâm tình xem xét cẩn thận. Năm năm tháng tháng hoa vẫn nở, tháng tháng năm năm người khác người, rất lâu về trước, hắn từng nắm tay giai nhân, cùng thưởng thức hương hoa chim hót, nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn trên bầu trời, chỉ là sau đó, nàng đã đi xa, mà hắn cũng đã không còn nhàn tình dật trí đó nữa.
Leo lên đến đỉnh cao của quyền lực, nhưng hắn lại thấy thiếu một người phụ nữ để có thể cùng hắn chia sẻ, hắn hối hận sao?
Hối hận!
Nhưng, nếu như thời gian có thể quay lại, nếu như tất cả có thể lặp lại, hắn sẽ không lựa chọn quyền lực?
Lắc đầu, trong lòng hắn không xác định, mất đi nàng, hắn thực đau lòng, rất đau lòng, không có nàng, hắn rất cô đơn, rất tịch mịch...
Nhưng, nếu như không có quyền lực, không có ngườ tham muốn quyền lực, hắn sẽ không biết mình đã sai, sẽ không nảy sinh luyến tiếc...
Có lẽ, hắn trời sinh đã thuộc về quyền lực, thuộc về một người không chịu nhàn rỗi làm một người lộng quyền!
"Thái tử, không biết tìm lão phu đến có gì phân phó?"
Có chút bất tri bất giác, đi tới phòng khách, nhìn thái tử cao cao tại thượng, Liễu Tương vẻ mặt cung kính hỏi
/546
|