Vĩnh Hòa năm thứ ba, mùa đông.
Hôm nay thành Trường An không đổ mưa, từng đám mây lững lờ nơi chân trời, thỉnh thoảng có vài tia chớp lóe lên.
Gần đến giờ Tuất mà tòa nhà hoang vắng này vẫn không thắp nến.
Xung quanh toàn nhà vắng vẻ không người, mơ hồ có khói đen lan tràn. Vài bóng ma lướt ngang qua đó, tiếng khóc ai oán khe khẽ, không biết truyền đến từ nơi nao, lại trôi tới nơi nào.
Một bóng áo đỏ lướt qua góc hành lan, đèn lồng tre trong tay toát ra ánh sáng, soi chiếu gương mặt tái nhợt.
Không thấy ngũ quan trên khuôn mặt kia, như một tờ giấy mỏng, đôi mắt bị đâm thành hai lỗ thủng đen ngòm, chảy ra hai dòng máu tươi, uốn lượn rơi xuống.
Sau khi hồn ma rời đi, một bóng người thò đầu ra khỏi tủ gỗ trong căn phòng kế bên.
Bước chân nàng nhẹ nhàng, khéo léo như mèo chui ra khỏi cửa tủ, dưới lớp áo choàng lông thỏ dày nặng là làn váy xanh tung bay theo làn gió, như sóng nước xanh biếc dập dờn trong màn đêm.
Một con hồ ly trắng như tuyết cuộn mình trong lòng nàng, thốt ra tiếng người:
"Cuối cùng cũng đi rồi. Thi Đại, ngươi không sao chứ?"
Giọng hồ ly non nớt như trẻ nhỏ, so sánh với âm thanh trong trẻo của cô nương tên "Thi Đại", dễ nghe như gió rừng suối reo trong một đêm kiềm nén đến cực điểm này.
"Vẫn ổn, chỉ là chân mềm nhũn."
Nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, Thi Đại khẽ nói:
"Khi nào người của Trấn Ách Ti mới đến?"
"Yêu ma làm loạn, chắc chắn Trấn Ách Ti sẽ nhận được tin, ngươi cứ yên tâm."
Hồ ly nói:
"Nhưng mà, tính toán thời gian..."
Nó hơi do dự, đáy mắt lóe lên vẻ sợ hãi:
"Giang Bạch Nghiễn sắp về Trường An, ngươi còn nhớ tình tiết trong cuốn Thương Sinh Lục không?"
Thi Đại gật đầu.
Nàng đến thế giới này đã năm ngày.
Thi Đại là sinh viên, nàng gặp tai nạn giao thông khi đang trên đường đến đăng ký học viện cảnh sát, lúc mở mắt ra lần nữa, nàng đã trở thành cô nương cùng họ cùng tên với mình ở dị giới.
Năm ngày trước, khi nàng tỉnh lại trên giường, con hồ ly trước mặt này luôn canh chừng bên cạnh, đưa cho nàng một quyển truyện có tên "Thương Sinh Lục".
Hồ ly tự xưng là "A Ly".
"Ta là mảnh vỡ thiên đạo rơi xuống nơi này."
A Ly nói:
"Giờ đây yêu tà trỗi dậy khắp nơi, qua mấy tháng nữa, sẽ có kiếp nạn diệt thế. Ta đã từng đích thân trải qua tai kiếp đó, quay lại thời không trước khi tam giới sụp đổ, gọi ngươi đến đây để thay đổi tử cục."
Theo lời nó nói, trong kiếp nạn nuốt chửng trời đất kia, thiên đạo sụp đổ, vẻn vẹn sót lại mình nó, một mảnh vỡ bị tàn phá.
Vì quá yếu ớt, lại dùng hết sức mạnh còn sót lại để quay ngược thời gian, thiên đạo đã từng nhìn xuống chúng sinh, giờ đây chỉ đành nhập vào cơ thể hồ ly mà nguyên chủ nuôi.
Sở dĩ chọn Thi Đại, không phải do nàng có mệnh trời được mọi người mong đợi, chỉ vì nó bị phép tắc của ba ngàn thế giới trói buộc, không thể tiết lộ chuyện tương lai cho bất kỳ ai trong thế giới này, chỉ có thể triệu tập cô hồn đến từ dị giới.
Trùng hợp thay, trước khi chết nguyên chủ của cơ thể này đã ước nguyện, hi vọng có thể dùng mạng của mình, đổi lấy bình an cho người nhà.
Sức mạnh nguyện vọng mãnh liệt dung hòa cùng mảnh vỡ thiên đạo, đột phá hạn chế của thiên lý, nàng là đầu thai chuyển thế của nguyên chủ, nên bị kéo đến đây.
Nói thẳng ra, trời xui đất khiến, đều là ý trời.
Để cung cấp nhiều manh mối hơn cho Thi Đại, A Ly đã viết quyển "Thương Sinh Lục", miêu tả cuộc đời của nguyên chủ.
Hiện nay đất nước lấy tên "Chiêu", nơi mà con người, yêu quái, ma quỷ, thần tiên cùng tồn tại, chuyện yêu tà gây họa không hề hiếm thấy. Để bảo vệ quốc thái dân an, triều đình đã thành lập Trấn Ách Ti, thu nhận kỳ nhân thuật sĩ khắp mọi nơi để trừ ma vệ đạo, bắt yêu trấn tà.
Cha nàng tên Thi Kính Thừa, là người đứng đầu hoàn toàn xứng đáng của Trấn Ách Ti, đao pháp xuất quỷ nhập thần, gần đây đã đến cực bắc để thu phục đại yêu.
Nương nàng Mạnh Kha lại là chủ nhân của tửu lâu lớn nhất kinh thành, sở hữu không ít tiệm cầm đồ, quán trà, cửa hàng son phấn, mỗi ngày kiếm được bộn tiền.
Có cha nương như vậy, từ nhỏ nguyên chủ đã được sống an nhàn sung sướng, cách đây không lâu gia nhập Trấn Ách Ti với thân phận phù sư.
Còn về Giang Bạch Nghiễn mà A Ly nói, chàng là nhi tử cố nhân của Thi Kính Thừa và Mạnh Kha, đồng thời cũng là chiến lực đỉnh cao của thế hệ trẻ trong "Thương Sinh Lục".
Vị "cố nhân" kia rốt cuộc là ai, trong sách không viết, Thi Đại không thể biết được.
Chỉ biết khi Giang Bạch Nghiễn còn nhỏ cả nhà chàng bị giết sạch, lại bị tà tu cướp đi, trở thành con rối thay thế.
Thế nào là con rối thay thế?
Một khi tà tu bị thương, vết thương và đau đớn đều chuyển hết lên người Giang Bạch Nghiễn, nếu tà tu không còn sống được bao lâu nữa, Giang Bạch Nghiễn sẽ chết thay gã.
Nói tóm lại, Giang Bạch Nghiễn sống như một công cụ chịu đau đằng đẵng mấy năm trời, đến khi chàng mười lăm đã phá giải thuật con rối thay thế, đâm một kiếm đưa tiễn tà tu về tây thiên.
Tính toán thời gian, giờ hẳn chàng đã mười bảy, một tháng trước tình cờ gặp được Thi Kính Thừa, ông nhận ra nhi tử của cố nhân, bèn giữ chàng ở lại nhà họ Thi, nhận làm đệ tử.
Nói đến đây, không thể không nhắc đến "Thi Đại" trong bản gốc.
Mặc dù hiện nay tam giới cùng tồn tại, nhưng tà tu và yêu ma mang tiếng xấu, không được mọi người đón nhận.
Giang Bạch Nghiễn bị tà tu nuôi bên cạnh nhiều năm như thế, học tà thuật, tu tà pháp, từng gặp không ít chuyện bẩn thỉu, đừng nói là hai tay, ngay cả xương cốt cũng thấm máu tươi dơ bẩn.
Trong lòng nguyên chủ kiêng kỵ Giang Bạch Nghiễn, làm khó trăm bề, ngày nào cũng năn nỉ cha nương đưa chàng đi.
Nhưng thảm án diệt môn nhà họ Giang mấy năm trước vẫn chưa được giải quyết, thế lực phía sau một tay che trời, nếu Giang Bạch Nghiễn muốn báo thù, nhất định phải nhờ sự giúp đỡ của Thi Kính Thừa và Trấn Ách Ti.
Cho nên Giang Bạch Nghiễn tìm đến nguyên chủ, chủ đồng đề nghị một loại tà thuật.
Huyết cổ.
Hai người uống huyết cổ, chính là ký kết khế ước. Cách nửa tháng Giang Bạch Nghiễn phải uống máu của nguyên chủ, nếu không sẽ đau đớn chẳng thiết sống, mãi đến khi gân mạch đứt hết, chật vật chết đi.
Bị gông xiềng vô hình trói chặt như vậy, chàng không thể ra tay với nguyên chủ được.
Vì trưởng thành trong đau đớn, Giang Bạch Nghiễn ra tay với mình có phần hung ác.
Hôm đó Thi Đại đọc "Thương Sinh Lục", rất nhanh đã phát hiện điều bất ổn.
Tình tiết tiểu thuyết chỉ được một nửa đã ngưng hẳn, không còn phần sau, dừng lại ở đoạn nguyên chủ đang trên đường thu phục lệ quỷ, gì mà diệt thế, tai họa, chẳng hề nhắc đến chữ nào.
"Ta đã cố hết sức rồi."
A Ly lấy móng trước che mặt, nghẹn ngào:
"Cưỡng ép xoay chuyển thời không, thiên lý bất dung. Ta tiết lộ cho ngươi nhiều như thế, đã phạm vào đại kỵ, chỉ viết nhiều hơn một chữ thôi, sẽ bị sấm sét đánh thành tro bụi."
Thi Đại: "..."
Cũng tức là, tuy nàng biết rõ mấy tháng sau là kiếp nạn diệt thế, nhưng lại không hiểu gì về nguyên nhân hậu quả, chỉ có thể dựa vào chính mình cẩn thận thăm dò, xác minh chân tướng.
Chuyện này có khác gì với "biết Tiểu Minh có bảy tệ, xài hết hai tệ, hỏi chất lượng của mặt trời".
Không chỉ Thi Đại rầu rĩ, A Ly cũng buồn bực.
Một là lo lắng cho con đường gập ghềnh phía trước, hai là linh hồn dị thế mà nó gọi đến, dường như hơi lạ.
Lúc Thi Đại xuyên vào, vừa khéo nguyên chủ hôn mê do bắt yêu bị thương. Nàng dùng lý do ngã đập đầu trí nhớ hỗn loạn, miễn cưỡng lừa gạt đám người trong nhà họ Thi.
Ký ức của nguyên chủ sẽ dần dần dung hợp với nàng, vì là chuyển thế, dù thuật sĩ thi pháp nhìn lén, cũng không phát hiện được hồn phách trong người nàng đã thay đổi. Tất cả không có vấn đề gì quá lớn, chỉ là...
Có người đàng hoàng nhà ai vừa mới xuyên vào, đã quậy phủ nhà mình đến mức gà bay chó chạy như thế này không!
Ở Đại Chiêu nơi nào cũng có yêu ma, Thi Đại bị thương ở nhà nghỉ dưỡng, thỉnh thoảng gặp vài tiểu yêu quái vô hại.
Thế nên nàng bắt đầu thử những chuyện thần kỳ trước nay chưa từng có.
Ví dụ như bảo tuyết yêu đông lạnh thành que kem, nhờ trạch quỷ dọn dẹp phòng ngủ cho nàng.
Đến cuối cùng, thậm chí còn thảo luận với người mẹ làm ăn của mình về tính khả thi của việc dùng cương thi giao hàng.
Trong kỳ môn, người đuổi xác có thể điều khiển cương thi.
Trong tay người đuổi xác, cương thi sẽ bị áp chế thi khí, không làm ô nhiễm hư hại hàng hóa, ưu điểm ở chỗ di chuyển nhanh nhẹn.
Lục cương một lần nhảy được mười trượng, mao cương mình đồng da sắt, chạy nhảy như bay, nếu gặp được phi cương ngàn năm tu luyện có thành tựu, đi lại càng nhanh như gió, nhanh nhẹn cấp tốc.
Bách tính đương triều đi lại toàn dựa vào đôi chân và xe ngựa, nếu khoảng cách xa xôi, khó tránh khỏi tàu xe mệt mỏi, tốn thời gian phí sức lực.
Thông thường lộ trình một canh giờ, cương thi chỉ cần nhảy một cái, chưa đến nửa canh giờ đã đưa hàng tới nơi.
Nương Thi Đại nghe vậy vỗ tay cười to ba tiếng, đến Trấn Ách Ti tìm người đuổi xác ngay hôm đó.
A Ly chỉ thấy chấn động.
Nó nghĩ kỹ lại, trước khi xuyên đến đây Thi Đại lớn lên ở cô nhi viện, thường xuyên làm nhiều công việc bán thời gian, chấp niệm với việc kiếm tiền cũng có thể hiểu được, nhưng mà...
Yêu ma quỷ quái để nàng dùng như vậy sao? Có còn cho cương thi sĩ diện nữa hay không?"
Thi Đại ở nhà nằm liệt giường mấy ngày, cuối cùng hôm nay cũng xuống đất đi lại, vốn định đến Trấn Ách Ti điều tra thêm manh mối, lúc đi dọc theo tòa nhà này, bỗng nghe thấy tiếng hét.
Đẩy cửa vào, quỷ khí cuồn cuộn kéo tới, cuốn nàng vào sương mù, trở thành cảnh tượng lúc này đây...
Tiếng hét kia, chẳng qua là mồi nhử của quỷ mị dụ dỗ người khác.
Kết thúc việc nhớ lại, Thi Đại lặng lẽ cúi đầu, nhìn thoáng qua lá bùa đang nắm trong tay.
Nàng kế thừa ký ức nguyên chủ, đáng tiếc số ngày quá ngắn, ký ức vẫn chưa dung hợp hết, như ngắm trăng trong nước, mông lung mờ ảo.
Cũng vì vậy, nàng chỉ là kẻ nửa mùa trong chuyện bắt yêu trừ ma, không đối phó nổi với bóng ma khắp viện này.
Lại một tiếng sấm rền vang vọng bên tai, hồ ly trong lòng run lẩy bẩy:
"Chờ lát nữa chắc Giang Bạch Nghiễn sẽ đến, ngươi...yên tâm."
Giang Bạch Nghiễn.
Miệng thốt ra ba chữ này, nhưng chỉ mình nó biết, trong lòng nó dâng lên nỗi sợ hãi như thủy triều.
Nó là mảnh vỡ thiên đạo, vì ký ức bị tổn hại, không rõ nguyên nhân hậu quả của kiếp nạn diệt thế.
Nhưng nó nhớ rõ, hôm đó mây đen phủ kín, yêu tà như cá diếc sang sông, người người bỏ chạy khắp chốn, chỉ duy nhất Giang Bạch Nghiễn đứng trong quỷ khí dày đặc, bạch y nhuốm máu, mày mắt đọng ý cười.
Dung mạo chàng xinh đẹp, hàng mi dài nâng đỡ đôi mắt hoa đào ngập nước, khuôn mặt ẩn trong bóng tối nửa sáng tỏ nửa mơ hồ, một nửa như Bồ Tát rũ mi, ánh trăng tiêu điều, một nửa tựa ác quỷ Tu La, rắn độc thè lưỡi.
Giang Bạch Nghiễn tuyệt đối không phải là người có lòng dạ rộng mở, mà là một gã điên lạnh tâm lạnh lòng từ đầu đến đuôi.
Chắc chắn chàng có liên quan đến thảm họa lật đổ thế giới.
Nghĩ đến đây, hồ ly lại vò đầu bứt tai.
Tình báo quan trọng như vậy...thế mà nó chẳng thể nói với Thi Đại dù chỉ một chữ!
Mỗi lần muốn lên tiếng, tiết lộ với nàng đôi câu, cảm giác bị thiên lý nhìn chằm chằm như mọc gai sau lưng, khiến nó co rút như điện giật.
Giang Bạch Nghiễn đến Giang Nam trừ yêu, sau khi Thi Đại xuyên đến đây, vẫn chưa gặp mặt chàng.
A Ly suy nghĩ một lúc, quyết định giúp nàng xây dựng tâm lý:
"Giang Bạch Nghiễn xuất thân không rõ ràng, lại bị ép làm con rối thay thế cho tà tu suốt mấy năm nay, có thể nói đã chịu hết mọi tra tấn, chưa từng được đối xử như con người. Dần dà, cách đối nhân xử thế của hắn chắc chắn không bình thường, ngươi phải chú ý một chút."
Nếu không phải diệt vong trong thinh lặng, thì cũng bệnh hoạn trong lặng im, rõ ràng Giang Bạch Nghiễn bệnh đến điên dại.
"Ta hiểu."
Thi Đại khẽ cau mày:
"Ngươi nói đúng, hoàn cảnh là nguyên nhân quan trọng gây ra bệnh tâm lý, nếu lúc nhỏ từng tổn thương, rất có khả năng sẽ bị ám ảnh tâm lý, Giang Bạch Nghiễn là ví dụ điển hình."
Đúng, quá đúng.
Không hổ là rường cột tương lai của nước nhà, hiểu biết rõ ràng!
Lòng A Ly mừng rỡ, còn chưa kịp nhúc nhích hai cái móng trước vỗ tay cho nàng, đã nghe Thi Đại nói tiếp:
"Từ quyển tiểu thuyết ngươi đưa cho ta có thể phán đoán, rất có thể Giang Bạch Nghiễn đã mắc chứng rối loạn nhân cách né tránh nhẹ và có khuynh hướng trầm cảm, tâm tư nhạy cảm, dễ tự ti. Lúc ở bên cạnh, phải chú ý khen chàng nhiều hơn, giúp chàng tự tin."
A Ly: "?"
Không phải.
Nó có ý đó sao?!
Khóe môi hồ ly co giật:
"Tính tình Giang Bạch Nghiễn quái gỡ, kiếm thuật lại xuất sắc, thực lực không thể xem thường."
Nó nhấn mạnh:
"Ngươi ở cạnh hắn, nhất định phải nhớ kỹ điểm này, nếu không sẽ gặp nguy hiểm."
Nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm, có lẽ lúc nào đó một lời không hợp, sẽ bị Giang Bạch Nghiễn chém chết tại chỗ.
Không đúng, vì bị huyết cổ trói buộc, Giang Bạch Nghiễn sẽ không thẳng thừng xử lý nàng.
Cách làm phù hợp với tính tình của chàng nhất là chặt đứt hai tay hai chân của Thi Đại, nhốt nàng dưới lòng đất không thể nhìn thấy ánh mặt trời, khiến nàng muốn sống không được muốn chết không xong, ngày nào cũng phải đưa máu cho chàng.
Huyết cổ.
Nhớ đến chuyện này, đầu óc A Ly choáng váng.
Giang Bạch Nghiễn chắc chắn không phải kẻ bằng lòng mặc cho người khác bày bố, trói buộc huyết cổ với Thi Đại, chỉ vì muốn ở lại bên cạnh Thi Kính Thừa, tra rõ thảm án diệt môn năm đó.
Với chàng mà nói, huyết cổ là giam cầm, là xiềng xích, là sỉ nhục khó lòng rửa sạch, huống hồ nguyên chủ còn từng dùng trăm phương ngàn kế nhục nhã chàng.
Trong lòng Giang Bạch Nghiễn, chắc chắn ước gì có thể chặt xác nàng thành ngàn mảnh.
Cứu mạng, đây là mở màn với độ khó địa ngục gì thế này.
Vì thiên lý giam cầm, nó không thể tiết lộ thêm sự thật. Những lời nửa che nửa đậy này, vào tai Thi Đại lại có ý nghĩa khác.
Ở cạnh Giang Bạch Nghiễn, phải nhớ kỹ kiếm pháp của chàng xuất chúng, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.
Cũng tức là...
Thi Đại bừng tỉnh hiểu ra:
"Ngươi nói đúng, nếu gặp phải yêu ma quỷ quái không giải quyết được, ta sẽ chạy đến bên cạnh chàng."
A Ly: "?"
"Nhưng dựa vào trời đất cũng chẳng bằng dựa vào chính mình, chàng ấy có lợi hại đến mấy, chúng ta cũng không thể nghĩ đến chuyện ôm đùi người ta được."
Xoa chiếc cằm đầy lông của hồ ly, Thi Đại mỉm cười, mềm giọng dỗ nó:
"Ta sẽ học phù pháp thật tốt, đừng sợ nhé."
Không đúng chỗ nào hết!
Hồ ly lặng lẽ nổi điên, muốn lên tiếng nói rõ sự thật, lại bị thiên lý giật điện run nhẹ.
Nó có tài đức gì mà tìm được một người hữu duyên, nói vài câu ngắn ngủi, cũng không tìm ra chữ nào chính xác.
Thi Đại phân tích nghiêm túc như vậy, nhưng lại sai hết.
Ngặt nỗi không thể trách nàng, trong nửa quyển truyện mà nó đưa cho nàng, Giang Bạch Nghiễn chưa từng bộc lộ ý nghĩa xấu xa trong lòng mình, thu phục rất nhiều tà ma cho Trấn Ách Ti, dịu dàng trong sáng, phong thái như quân tử.
Nó muốn khóc.
Nó khổ quá đi mất, nó không nên làm thiên đạo, ít ra cũng phải là đường đến Thục.
Một người một hồ ly lặng lẽ nói chuyện, ngoài cửa bỗng lóe lên một luồng sáng không hề báo trước.
Tiếng yêu vật rên rỉ cắt ngang màn đêm tĩnh lặng, kiếm khí lạnh lẽo chém song cửa thành bột mịn. Làn gió phớt qua, vén mái tóc đen nhánh của Thi Đại lên.
Đứng ngoài cửa sổ là chàng thiếu niên đang cầm kiếm.
Khí chất bất phàm, thân hình cao gầy, trường kiếm trong tay sáng rỡ như trăng non, đâm xuyên tim một con yêu tà, máu tươi văng tung tóe.
Một loạt tiếng ầm ầm vang lên, sấm chớp xé toạc màn đêm, như rắn điện lộ nanh vảy trong từng lớp mây đen.
Chẳng biết là tia chớp hay bóng kiếm xẹt qua, chiếu sáng đôi mắt hoa đào hẹp dài của người đó.
Gương mặt đẹp đến rung động lòng người, vì nhuốm máu mà sát ý lạnh lẽo.
Chàng chạm mắt với Thi Đại, khóe môi khẽ cong, ý cười lười nhác, giọng điệu mỉa mai khó nhận ra:
"Thi tiểu thư."
Giang Bạch Nghiễn.
Chỉ một ánh mắt, A Ly đã nhớ lại nỗi sợ hãi từng bị đôi mắt này chi phối, toàn thân không khỏi run rẩy, tứ chi xương cốt, thần thức huyết dịch, đều đang gào thét...
Nhanh, mau mau mau chạy đi!
Quả thật Thi Đại đã bỏ chạy.
Hồ ly run lẩy bẩy được nàng ôm trong lòng, trơ mắt nhìn nàng chạy đến trước mặt Giang Bạch Nghiễn, cong môi với nhân vật phản diện định sẵn sẽ hủy diệt thế giới:
"Giang công tử!"
À đúng rồi, trong nhận thức của Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn chỉ là nhóc đáng thương chịu đủ tủi nhục, tự ti ngại ngùng.
Nó càng muốn khóc hơn.
Tròng mắt đảo nhanh như chớp, hồ ly trắng thấp thỏm ngước mắt, nhìn vào thanh trường kiếm đang nhỏ máu trong tay Giang Bạch Nghiễn.
Sắc bén, lạnh lẽo, hàn quang lập lòe.
Với thực lực của Giang Bạch Nghiễn, chỉ cần hơi nhấc tay, đã có thể dễ dàng cắt xuyên qua làn da mỏng manh của nàng.
Mà Thi Đại lại ngẩng đầu đánh giá chàng chẳng chút kiêng kỵ, vì tò mò mà mắt hạnh trong suốt, mỉm cười rạng rỡ:
"Đã lâu không gặp, hôm nay kiếm pháp của Giang công tử cũng rất đỉnh."
A Ly, người giờ phút nào cũng lo lắng Thi Đại sẽ bị một kiếm xuyên tim: Đây nào phải chuyện đáng để khen!
Hôm nay thành Trường An không đổ mưa, từng đám mây lững lờ nơi chân trời, thỉnh thoảng có vài tia chớp lóe lên.
Gần đến giờ Tuất mà tòa nhà hoang vắng này vẫn không thắp nến.
Xung quanh toàn nhà vắng vẻ không người, mơ hồ có khói đen lan tràn. Vài bóng ma lướt ngang qua đó, tiếng khóc ai oán khe khẽ, không biết truyền đến từ nơi nao, lại trôi tới nơi nào.
Một bóng áo đỏ lướt qua góc hành lan, đèn lồng tre trong tay toát ra ánh sáng, soi chiếu gương mặt tái nhợt.
Không thấy ngũ quan trên khuôn mặt kia, như một tờ giấy mỏng, đôi mắt bị đâm thành hai lỗ thủng đen ngòm, chảy ra hai dòng máu tươi, uốn lượn rơi xuống.
Sau khi hồn ma rời đi, một bóng người thò đầu ra khỏi tủ gỗ trong căn phòng kế bên.
Bước chân nàng nhẹ nhàng, khéo léo như mèo chui ra khỏi cửa tủ, dưới lớp áo choàng lông thỏ dày nặng là làn váy xanh tung bay theo làn gió, như sóng nước xanh biếc dập dờn trong màn đêm.
Một con hồ ly trắng như tuyết cuộn mình trong lòng nàng, thốt ra tiếng người:
"Cuối cùng cũng đi rồi. Thi Đại, ngươi không sao chứ?"
Giọng hồ ly non nớt như trẻ nhỏ, so sánh với âm thanh trong trẻo của cô nương tên "Thi Đại", dễ nghe như gió rừng suối reo trong một đêm kiềm nén đến cực điểm này.
"Vẫn ổn, chỉ là chân mềm nhũn."
Nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, Thi Đại khẽ nói:
"Khi nào người của Trấn Ách Ti mới đến?"
"Yêu ma làm loạn, chắc chắn Trấn Ách Ti sẽ nhận được tin, ngươi cứ yên tâm."
Hồ ly nói:
"Nhưng mà, tính toán thời gian..."
Nó hơi do dự, đáy mắt lóe lên vẻ sợ hãi:
"Giang Bạch Nghiễn sắp về Trường An, ngươi còn nhớ tình tiết trong cuốn Thương Sinh Lục không?"
Thi Đại gật đầu.
Nàng đến thế giới này đã năm ngày.
Thi Đại là sinh viên, nàng gặp tai nạn giao thông khi đang trên đường đến đăng ký học viện cảnh sát, lúc mở mắt ra lần nữa, nàng đã trở thành cô nương cùng họ cùng tên với mình ở dị giới.
Năm ngày trước, khi nàng tỉnh lại trên giường, con hồ ly trước mặt này luôn canh chừng bên cạnh, đưa cho nàng một quyển truyện có tên "Thương Sinh Lục".
Hồ ly tự xưng là "A Ly".
"Ta là mảnh vỡ thiên đạo rơi xuống nơi này."
A Ly nói:
"Giờ đây yêu tà trỗi dậy khắp nơi, qua mấy tháng nữa, sẽ có kiếp nạn diệt thế. Ta đã từng đích thân trải qua tai kiếp đó, quay lại thời không trước khi tam giới sụp đổ, gọi ngươi đến đây để thay đổi tử cục."
Theo lời nó nói, trong kiếp nạn nuốt chửng trời đất kia, thiên đạo sụp đổ, vẻn vẹn sót lại mình nó, một mảnh vỡ bị tàn phá.
Vì quá yếu ớt, lại dùng hết sức mạnh còn sót lại để quay ngược thời gian, thiên đạo đã từng nhìn xuống chúng sinh, giờ đây chỉ đành nhập vào cơ thể hồ ly mà nguyên chủ nuôi.
Sở dĩ chọn Thi Đại, không phải do nàng có mệnh trời được mọi người mong đợi, chỉ vì nó bị phép tắc của ba ngàn thế giới trói buộc, không thể tiết lộ chuyện tương lai cho bất kỳ ai trong thế giới này, chỉ có thể triệu tập cô hồn đến từ dị giới.
Trùng hợp thay, trước khi chết nguyên chủ của cơ thể này đã ước nguyện, hi vọng có thể dùng mạng của mình, đổi lấy bình an cho người nhà.
Sức mạnh nguyện vọng mãnh liệt dung hòa cùng mảnh vỡ thiên đạo, đột phá hạn chế của thiên lý, nàng là đầu thai chuyển thế của nguyên chủ, nên bị kéo đến đây.
Nói thẳng ra, trời xui đất khiến, đều là ý trời.
Để cung cấp nhiều manh mối hơn cho Thi Đại, A Ly đã viết quyển "Thương Sinh Lục", miêu tả cuộc đời của nguyên chủ.
Hiện nay đất nước lấy tên "Chiêu", nơi mà con người, yêu quái, ma quỷ, thần tiên cùng tồn tại, chuyện yêu tà gây họa không hề hiếm thấy. Để bảo vệ quốc thái dân an, triều đình đã thành lập Trấn Ách Ti, thu nhận kỳ nhân thuật sĩ khắp mọi nơi để trừ ma vệ đạo, bắt yêu trấn tà.
Cha nàng tên Thi Kính Thừa, là người đứng đầu hoàn toàn xứng đáng của Trấn Ách Ti, đao pháp xuất quỷ nhập thần, gần đây đã đến cực bắc để thu phục đại yêu.
Nương nàng Mạnh Kha lại là chủ nhân của tửu lâu lớn nhất kinh thành, sở hữu không ít tiệm cầm đồ, quán trà, cửa hàng son phấn, mỗi ngày kiếm được bộn tiền.
Có cha nương như vậy, từ nhỏ nguyên chủ đã được sống an nhàn sung sướng, cách đây không lâu gia nhập Trấn Ách Ti với thân phận phù sư.
Còn về Giang Bạch Nghiễn mà A Ly nói, chàng là nhi tử cố nhân của Thi Kính Thừa và Mạnh Kha, đồng thời cũng là chiến lực đỉnh cao của thế hệ trẻ trong "Thương Sinh Lục".
Vị "cố nhân" kia rốt cuộc là ai, trong sách không viết, Thi Đại không thể biết được.
Chỉ biết khi Giang Bạch Nghiễn còn nhỏ cả nhà chàng bị giết sạch, lại bị tà tu cướp đi, trở thành con rối thay thế.
Thế nào là con rối thay thế?
Một khi tà tu bị thương, vết thương và đau đớn đều chuyển hết lên người Giang Bạch Nghiễn, nếu tà tu không còn sống được bao lâu nữa, Giang Bạch Nghiễn sẽ chết thay gã.
Nói tóm lại, Giang Bạch Nghiễn sống như một công cụ chịu đau đằng đẵng mấy năm trời, đến khi chàng mười lăm đã phá giải thuật con rối thay thế, đâm một kiếm đưa tiễn tà tu về tây thiên.
Tính toán thời gian, giờ hẳn chàng đã mười bảy, một tháng trước tình cờ gặp được Thi Kính Thừa, ông nhận ra nhi tử của cố nhân, bèn giữ chàng ở lại nhà họ Thi, nhận làm đệ tử.
Nói đến đây, không thể không nhắc đến "Thi Đại" trong bản gốc.
Mặc dù hiện nay tam giới cùng tồn tại, nhưng tà tu và yêu ma mang tiếng xấu, không được mọi người đón nhận.
Giang Bạch Nghiễn bị tà tu nuôi bên cạnh nhiều năm như thế, học tà thuật, tu tà pháp, từng gặp không ít chuyện bẩn thỉu, đừng nói là hai tay, ngay cả xương cốt cũng thấm máu tươi dơ bẩn.
Trong lòng nguyên chủ kiêng kỵ Giang Bạch Nghiễn, làm khó trăm bề, ngày nào cũng năn nỉ cha nương đưa chàng đi.
Nhưng thảm án diệt môn nhà họ Giang mấy năm trước vẫn chưa được giải quyết, thế lực phía sau một tay che trời, nếu Giang Bạch Nghiễn muốn báo thù, nhất định phải nhờ sự giúp đỡ của Thi Kính Thừa và Trấn Ách Ti.
Cho nên Giang Bạch Nghiễn tìm đến nguyên chủ, chủ đồng đề nghị một loại tà thuật.
Huyết cổ.
Hai người uống huyết cổ, chính là ký kết khế ước. Cách nửa tháng Giang Bạch Nghiễn phải uống máu của nguyên chủ, nếu không sẽ đau đớn chẳng thiết sống, mãi đến khi gân mạch đứt hết, chật vật chết đi.
Bị gông xiềng vô hình trói chặt như vậy, chàng không thể ra tay với nguyên chủ được.
Vì trưởng thành trong đau đớn, Giang Bạch Nghiễn ra tay với mình có phần hung ác.
Hôm đó Thi Đại đọc "Thương Sinh Lục", rất nhanh đã phát hiện điều bất ổn.
Tình tiết tiểu thuyết chỉ được một nửa đã ngưng hẳn, không còn phần sau, dừng lại ở đoạn nguyên chủ đang trên đường thu phục lệ quỷ, gì mà diệt thế, tai họa, chẳng hề nhắc đến chữ nào.
"Ta đã cố hết sức rồi."
A Ly lấy móng trước che mặt, nghẹn ngào:
"Cưỡng ép xoay chuyển thời không, thiên lý bất dung. Ta tiết lộ cho ngươi nhiều như thế, đã phạm vào đại kỵ, chỉ viết nhiều hơn một chữ thôi, sẽ bị sấm sét đánh thành tro bụi."
Thi Đại: "..."
Cũng tức là, tuy nàng biết rõ mấy tháng sau là kiếp nạn diệt thế, nhưng lại không hiểu gì về nguyên nhân hậu quả, chỉ có thể dựa vào chính mình cẩn thận thăm dò, xác minh chân tướng.
Chuyện này có khác gì với "biết Tiểu Minh có bảy tệ, xài hết hai tệ, hỏi chất lượng của mặt trời".
Không chỉ Thi Đại rầu rĩ, A Ly cũng buồn bực.
Một là lo lắng cho con đường gập ghềnh phía trước, hai là linh hồn dị thế mà nó gọi đến, dường như hơi lạ.
Lúc Thi Đại xuyên vào, vừa khéo nguyên chủ hôn mê do bắt yêu bị thương. Nàng dùng lý do ngã đập đầu trí nhớ hỗn loạn, miễn cưỡng lừa gạt đám người trong nhà họ Thi.
Ký ức của nguyên chủ sẽ dần dần dung hợp với nàng, vì là chuyển thế, dù thuật sĩ thi pháp nhìn lén, cũng không phát hiện được hồn phách trong người nàng đã thay đổi. Tất cả không có vấn đề gì quá lớn, chỉ là...
Có người đàng hoàng nhà ai vừa mới xuyên vào, đã quậy phủ nhà mình đến mức gà bay chó chạy như thế này không!
Ở Đại Chiêu nơi nào cũng có yêu ma, Thi Đại bị thương ở nhà nghỉ dưỡng, thỉnh thoảng gặp vài tiểu yêu quái vô hại.
Thế nên nàng bắt đầu thử những chuyện thần kỳ trước nay chưa từng có.
Ví dụ như bảo tuyết yêu đông lạnh thành que kem, nhờ trạch quỷ dọn dẹp phòng ngủ cho nàng.
Đến cuối cùng, thậm chí còn thảo luận với người mẹ làm ăn của mình về tính khả thi của việc dùng cương thi giao hàng.
Trong kỳ môn, người đuổi xác có thể điều khiển cương thi.
Trong tay người đuổi xác, cương thi sẽ bị áp chế thi khí, không làm ô nhiễm hư hại hàng hóa, ưu điểm ở chỗ di chuyển nhanh nhẹn.
Lục cương một lần nhảy được mười trượng, mao cương mình đồng da sắt, chạy nhảy như bay, nếu gặp được phi cương ngàn năm tu luyện có thành tựu, đi lại càng nhanh như gió, nhanh nhẹn cấp tốc.
Bách tính đương triều đi lại toàn dựa vào đôi chân và xe ngựa, nếu khoảng cách xa xôi, khó tránh khỏi tàu xe mệt mỏi, tốn thời gian phí sức lực.
Thông thường lộ trình một canh giờ, cương thi chỉ cần nhảy một cái, chưa đến nửa canh giờ đã đưa hàng tới nơi.
Nương Thi Đại nghe vậy vỗ tay cười to ba tiếng, đến Trấn Ách Ti tìm người đuổi xác ngay hôm đó.
A Ly chỉ thấy chấn động.
Nó nghĩ kỹ lại, trước khi xuyên đến đây Thi Đại lớn lên ở cô nhi viện, thường xuyên làm nhiều công việc bán thời gian, chấp niệm với việc kiếm tiền cũng có thể hiểu được, nhưng mà...
Yêu ma quỷ quái để nàng dùng như vậy sao? Có còn cho cương thi sĩ diện nữa hay không?"
Thi Đại ở nhà nằm liệt giường mấy ngày, cuối cùng hôm nay cũng xuống đất đi lại, vốn định đến Trấn Ách Ti điều tra thêm manh mối, lúc đi dọc theo tòa nhà này, bỗng nghe thấy tiếng hét.
Đẩy cửa vào, quỷ khí cuồn cuộn kéo tới, cuốn nàng vào sương mù, trở thành cảnh tượng lúc này đây...
Tiếng hét kia, chẳng qua là mồi nhử của quỷ mị dụ dỗ người khác.
Kết thúc việc nhớ lại, Thi Đại lặng lẽ cúi đầu, nhìn thoáng qua lá bùa đang nắm trong tay.
Nàng kế thừa ký ức nguyên chủ, đáng tiếc số ngày quá ngắn, ký ức vẫn chưa dung hợp hết, như ngắm trăng trong nước, mông lung mờ ảo.
Cũng vì vậy, nàng chỉ là kẻ nửa mùa trong chuyện bắt yêu trừ ma, không đối phó nổi với bóng ma khắp viện này.
Lại một tiếng sấm rền vang vọng bên tai, hồ ly trong lòng run lẩy bẩy:
"Chờ lát nữa chắc Giang Bạch Nghiễn sẽ đến, ngươi...yên tâm."
Giang Bạch Nghiễn.
Miệng thốt ra ba chữ này, nhưng chỉ mình nó biết, trong lòng nó dâng lên nỗi sợ hãi như thủy triều.
Nó là mảnh vỡ thiên đạo, vì ký ức bị tổn hại, không rõ nguyên nhân hậu quả của kiếp nạn diệt thế.
Nhưng nó nhớ rõ, hôm đó mây đen phủ kín, yêu tà như cá diếc sang sông, người người bỏ chạy khắp chốn, chỉ duy nhất Giang Bạch Nghiễn đứng trong quỷ khí dày đặc, bạch y nhuốm máu, mày mắt đọng ý cười.
Dung mạo chàng xinh đẹp, hàng mi dài nâng đỡ đôi mắt hoa đào ngập nước, khuôn mặt ẩn trong bóng tối nửa sáng tỏ nửa mơ hồ, một nửa như Bồ Tát rũ mi, ánh trăng tiêu điều, một nửa tựa ác quỷ Tu La, rắn độc thè lưỡi.
Giang Bạch Nghiễn tuyệt đối không phải là người có lòng dạ rộng mở, mà là một gã điên lạnh tâm lạnh lòng từ đầu đến đuôi.
Chắc chắn chàng có liên quan đến thảm họa lật đổ thế giới.
Nghĩ đến đây, hồ ly lại vò đầu bứt tai.
Tình báo quan trọng như vậy...thế mà nó chẳng thể nói với Thi Đại dù chỉ một chữ!
Mỗi lần muốn lên tiếng, tiết lộ với nàng đôi câu, cảm giác bị thiên lý nhìn chằm chằm như mọc gai sau lưng, khiến nó co rút như điện giật.
Giang Bạch Nghiễn đến Giang Nam trừ yêu, sau khi Thi Đại xuyên đến đây, vẫn chưa gặp mặt chàng.
A Ly suy nghĩ một lúc, quyết định giúp nàng xây dựng tâm lý:
"Giang Bạch Nghiễn xuất thân không rõ ràng, lại bị ép làm con rối thay thế cho tà tu suốt mấy năm nay, có thể nói đã chịu hết mọi tra tấn, chưa từng được đối xử như con người. Dần dà, cách đối nhân xử thế của hắn chắc chắn không bình thường, ngươi phải chú ý một chút."
Nếu không phải diệt vong trong thinh lặng, thì cũng bệnh hoạn trong lặng im, rõ ràng Giang Bạch Nghiễn bệnh đến điên dại.
"Ta hiểu."
Thi Đại khẽ cau mày:
"Ngươi nói đúng, hoàn cảnh là nguyên nhân quan trọng gây ra bệnh tâm lý, nếu lúc nhỏ từng tổn thương, rất có khả năng sẽ bị ám ảnh tâm lý, Giang Bạch Nghiễn là ví dụ điển hình."
Đúng, quá đúng.
Không hổ là rường cột tương lai của nước nhà, hiểu biết rõ ràng!
Lòng A Ly mừng rỡ, còn chưa kịp nhúc nhích hai cái móng trước vỗ tay cho nàng, đã nghe Thi Đại nói tiếp:
"Từ quyển tiểu thuyết ngươi đưa cho ta có thể phán đoán, rất có thể Giang Bạch Nghiễn đã mắc chứng rối loạn nhân cách né tránh nhẹ và có khuynh hướng trầm cảm, tâm tư nhạy cảm, dễ tự ti. Lúc ở bên cạnh, phải chú ý khen chàng nhiều hơn, giúp chàng tự tin."
A Ly: "?"
Không phải.
Nó có ý đó sao?!
Khóe môi hồ ly co giật:
"Tính tình Giang Bạch Nghiễn quái gỡ, kiếm thuật lại xuất sắc, thực lực không thể xem thường."
Nó nhấn mạnh:
"Ngươi ở cạnh hắn, nhất định phải nhớ kỹ điểm này, nếu không sẽ gặp nguy hiểm."
Nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm, có lẽ lúc nào đó một lời không hợp, sẽ bị Giang Bạch Nghiễn chém chết tại chỗ.
Không đúng, vì bị huyết cổ trói buộc, Giang Bạch Nghiễn sẽ không thẳng thừng xử lý nàng.
Cách làm phù hợp với tính tình của chàng nhất là chặt đứt hai tay hai chân của Thi Đại, nhốt nàng dưới lòng đất không thể nhìn thấy ánh mặt trời, khiến nàng muốn sống không được muốn chết không xong, ngày nào cũng phải đưa máu cho chàng.
Huyết cổ.
Nhớ đến chuyện này, đầu óc A Ly choáng váng.
Giang Bạch Nghiễn chắc chắn không phải kẻ bằng lòng mặc cho người khác bày bố, trói buộc huyết cổ với Thi Đại, chỉ vì muốn ở lại bên cạnh Thi Kính Thừa, tra rõ thảm án diệt môn năm đó.
Với chàng mà nói, huyết cổ là giam cầm, là xiềng xích, là sỉ nhục khó lòng rửa sạch, huống hồ nguyên chủ còn từng dùng trăm phương ngàn kế nhục nhã chàng.
Trong lòng Giang Bạch Nghiễn, chắc chắn ước gì có thể chặt xác nàng thành ngàn mảnh.
Cứu mạng, đây là mở màn với độ khó địa ngục gì thế này.
Vì thiên lý giam cầm, nó không thể tiết lộ thêm sự thật. Những lời nửa che nửa đậy này, vào tai Thi Đại lại có ý nghĩa khác.
Ở cạnh Giang Bạch Nghiễn, phải nhớ kỹ kiếm pháp của chàng xuất chúng, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.
Cũng tức là...
Thi Đại bừng tỉnh hiểu ra:
"Ngươi nói đúng, nếu gặp phải yêu ma quỷ quái không giải quyết được, ta sẽ chạy đến bên cạnh chàng."
A Ly: "?"
"Nhưng dựa vào trời đất cũng chẳng bằng dựa vào chính mình, chàng ấy có lợi hại đến mấy, chúng ta cũng không thể nghĩ đến chuyện ôm đùi người ta được."
Xoa chiếc cằm đầy lông của hồ ly, Thi Đại mỉm cười, mềm giọng dỗ nó:
"Ta sẽ học phù pháp thật tốt, đừng sợ nhé."
Không đúng chỗ nào hết!
Hồ ly lặng lẽ nổi điên, muốn lên tiếng nói rõ sự thật, lại bị thiên lý giật điện run nhẹ.
Nó có tài đức gì mà tìm được một người hữu duyên, nói vài câu ngắn ngủi, cũng không tìm ra chữ nào chính xác.
Thi Đại phân tích nghiêm túc như vậy, nhưng lại sai hết.
Ngặt nỗi không thể trách nàng, trong nửa quyển truyện mà nó đưa cho nàng, Giang Bạch Nghiễn chưa từng bộc lộ ý nghĩa xấu xa trong lòng mình, thu phục rất nhiều tà ma cho Trấn Ách Ti, dịu dàng trong sáng, phong thái như quân tử.
Nó muốn khóc.
Nó khổ quá đi mất, nó không nên làm thiên đạo, ít ra cũng phải là đường đến Thục.
Một người một hồ ly lặng lẽ nói chuyện, ngoài cửa bỗng lóe lên một luồng sáng không hề báo trước.
Tiếng yêu vật rên rỉ cắt ngang màn đêm tĩnh lặng, kiếm khí lạnh lẽo chém song cửa thành bột mịn. Làn gió phớt qua, vén mái tóc đen nhánh của Thi Đại lên.
Đứng ngoài cửa sổ là chàng thiếu niên đang cầm kiếm.
Khí chất bất phàm, thân hình cao gầy, trường kiếm trong tay sáng rỡ như trăng non, đâm xuyên tim một con yêu tà, máu tươi văng tung tóe.
Một loạt tiếng ầm ầm vang lên, sấm chớp xé toạc màn đêm, như rắn điện lộ nanh vảy trong từng lớp mây đen.
Chẳng biết là tia chớp hay bóng kiếm xẹt qua, chiếu sáng đôi mắt hoa đào hẹp dài của người đó.
Gương mặt đẹp đến rung động lòng người, vì nhuốm máu mà sát ý lạnh lẽo.
Chàng chạm mắt với Thi Đại, khóe môi khẽ cong, ý cười lười nhác, giọng điệu mỉa mai khó nhận ra:
"Thi tiểu thư."
Giang Bạch Nghiễn.
Chỉ một ánh mắt, A Ly đã nhớ lại nỗi sợ hãi từng bị đôi mắt này chi phối, toàn thân không khỏi run rẩy, tứ chi xương cốt, thần thức huyết dịch, đều đang gào thét...
Nhanh, mau mau mau chạy đi!
Quả thật Thi Đại đã bỏ chạy.
Hồ ly run lẩy bẩy được nàng ôm trong lòng, trơ mắt nhìn nàng chạy đến trước mặt Giang Bạch Nghiễn, cong môi với nhân vật phản diện định sẵn sẽ hủy diệt thế giới:
"Giang công tử!"
À đúng rồi, trong nhận thức của Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn chỉ là nhóc đáng thương chịu đủ tủi nhục, tự ti ngại ngùng.
Nó càng muốn khóc hơn.
Tròng mắt đảo nhanh như chớp, hồ ly trắng thấp thỏm ngước mắt, nhìn vào thanh trường kiếm đang nhỏ máu trong tay Giang Bạch Nghiễn.
Sắc bén, lạnh lẽo, hàn quang lập lòe.
Với thực lực của Giang Bạch Nghiễn, chỉ cần hơi nhấc tay, đã có thể dễ dàng cắt xuyên qua làn da mỏng manh của nàng.
Mà Thi Đại lại ngẩng đầu đánh giá chàng chẳng chút kiêng kỵ, vì tò mò mà mắt hạnh trong suốt, mỉm cười rạng rỡ:
"Đã lâu không gặp, hôm nay kiếm pháp của Giang công tử cũng rất đỉnh."
A Ly, người giờ phút nào cũng lo lắng Thi Đại sẽ bị một kiếm xuyên tim: Đây nào phải chuyện đáng để khen!
/81
|