Khi tất cả mọi chuyện kết thúc, không lâu sau, Trấn Ách Ti đã phái thêm người đến.
Thi Đại: Chuyện này cũng rất hợp lý, như trong tất cả các bộ phim, đội cảnh luôn chờ đến cuối cùng mới xuất hiện.
Vụ án giết người liên hoàn khiến cả thành Trường An bàng hoàng cuối cùng đã chấm dứt, được Diêm Thanh Hoan cố hết sức cứu chữa, khuyển yêu miễn cưỡng giữ được tính mạng.
"Làm tốt lắm."
Phó chỉ huy sứ Ân Nhu nghe tin kéo đến, đầu ngón tay chạm nhẹ, một con bọ đỏ ngầu giang rộng đôi cánh, nhẹ nhàng bay vào lỗ tai khuyển yêu.
So với con bọ màu xanh nhìn thấy lần trước, con bọ lần này đỏ như sắc máu, điều không thay đổi chính là màu sắc cực đậm, như muốn chảy khỏi cơ thể.
Thi Đại biết Ân Nhu sẽ không làm hại hắn ta, đứng bên cạnh tò mò hỏi:
"Phó chỉ huy sứ, đây là cổ gì vậy?"
"Hắn bị thương quá nặng, không chịu được đường nùi gập ghềnh, ta dùng cổ hộ tâm, có thể bảo vệ tâm mạch của hắn trong thời gian ngắn."
Ân Nhu cười bảo:
"Y độc không phân chia. Tuy cổ sư chúng ta giỏi hạ cổ hạ độc, nhưng xét đến chuyện cứu người, vẫn hiểu đôi chút."
Diêm Thanh Hoan nghe mà đầy vẻ sùng bái.
Lúc ở Giang Nam, hắn một lòng nghiên cứu cách chữa bệnh giải độc, quyết tâm hành y cứu thế. Mãi đến khi vào Trấn Ách Ti mới phát hiện nếu chỉ biết chút y thuật hoàn toàn không đủ dùng.
Dù trách nhiệm của Trấn Ách Ti là tra án, nhưng khác với nha môn dựa vào đầu óc để thăm dò manh mối, ở Trấn Ách Ti, toàn gặp yêu ma quỷ quái thật sự, phải dựa vào võ công chân chính.
Ví dụ như tối nay, yêu quỷ trong núi Minh Nguyệt liên tục xuất hiện, đồng đội của hắn hoặc là đao kiếm sắc bén, hoặc là phù thuật hơn người, chỉ có hắn, suốt quá trình cẩn thận đi theo sau lưng mọi người.
Thật sự quá cản trở, khác hẳn hình tượng đại hiệp mà hắn tưởng tượng.
Hắn phải mạnh hơn nữa.
Nghe câu "y độc không phân chia" của Ân Nhu, Diêm Thanh Hoan gãi đầu:
"Phó chỉ huy sứ, nếu ta muốn học một vài cách tấn công...thì nên làm gì?"
Ân Nhu ngước mắt.
"Tấn công? Ngươi là dao linh y phải không?"
Suy nghĩ một lúc, Ân Nhu nhướng mày:
"Biết dùng châm bạc không?"
Diêm Thanh Hoan không chút nghĩ ngợi:
"Đã học nhiều năm rồi."
"Ta có một quyển bí tịch Mười ba châm quỷ môn."
Ân Nhu mỉm cười:
"Mười ba châm quỷ môn bắt nguồn từ cổ y, dùng châm bạc làm vũ khí, tổng cộng có mười ba loại, chẳng những đánh lui tà ma, còn có thể tổn thương lệ quỷ. Nếu ngươi sử dụng châm bạc thành thạo, học nó sẽ nhanh thôi."
Phó chỉ huy sứ, đúng là người tốt mà.
Diêm Thanh Hoan cảm động gật đầu liên tục:
"Đa tạ phó chỉ huy sứ. Ta nên trả cho người thù lao gì đây?"
Ân Nhu sửng sốt, bật cười thành tiếng:
"Không cần, ngươi cố mà sống, giữ mạng nhỏ là được."
Lúc hai người nói chuyện, Thi Đại đánh giá khuyển yêu đã hôn mê bất tỉnh.
Hắn ta đã hóa lại nguyên hình, một chú chó mực thương tích chồng chất, cơ thể gầy yếu. Vì luyện thuật con rối, khống chế linh tuyến nhiều năm, hai chân trước đầy rẫy những vết cắt dày đặc.
Giống như những gì Trương Tam Lam đã viết trong tiểu thuyết, đây là một chú chó trung thành biết trả ơn.
Thi Đại không có ấn tượng xấu với hắn ta, có chút lòng riêng, nàng nhìn Ân Nhu:
"Phó chỉ huy sứ, khuyển yêu sẽ bị xử lý thế nào?"
"Hắn à?"
Ân Nhu xoa cằm, nghiêm túc suy nghĩ:
"Giết người vì báo thù, không làm hại bách tính vô tội, quả thật về tình có thể tha thứ...nhưng lúc hắn khống chế con rối ngưng tụ quá nhiều âm khí, thu hút vô số tà ma vào phố phường, gây ra hỗn loạn không nhỏ."
Ân Nhu:
"Phải phạt."
Câu này vừa thốt ra, không chỉ Diêm Thanh Hoan hít khí lạnh, ngay cả Thi Vân Thanh cũng cau mày, tròng mắt u ám.
Liếc thấy biểu cảm của họ, Ân Nhu cười lớn:
"Nhưng mà, sẽ không phạt quá nặng. Các ngươi có biết người bất lương trong thành Trường An không?"
Thi Đại gật đầu:
"Trong thành Trường An, sẽ trưng dụng những kẻ có hành vi xấu xa, để bọn họ làm tiểu lại giữ nhiệm vụ điều tra và truy bắt."
Đây là một tổ chức cực kỳ thú vị của Đại Chiêu.
"Người bất lương" thuộc quan phủ, chủ yếu phụ trách việc truy nã đạo tặc, điều tra các vụ hung án. Trong nhóm người bất lương, một số thành viên từng là trộm vặt móc túi, tội phạm làm điều phi pháp, quan phủ cố ý thu nhận họ để sử dụng.
Bằng cách này, vừa có thể bảo vệ trị an của hoàng thành, lại phát huy được sở trường của tội phạm, để bọn hắn lập công chuộc tội, có thể nói là kế sách vẹn toàn.
Thi Đại hiểu ra:
"Cho nên..."
"Trong Trấn Ách Ti của chúng ta, cũng có vài tiểu đội phụ trách thu nhận người phạm tội."
Ân Nhu nói:
"Chỉ cần thực lực đủ mạnh, tội không lớn, bản thân không có ý xấu sẽ có cơ hội được trưng dụng. Ta thấy con chó mực này, rất phù hợp điều kiện."
Có thể cùng lúc thao túng vài chục đến hàng trăm yêu ma quỷ quái, không có gì phải nghi ngờ, thực lực khuyển yêu rất mạnh.
Thi Đại ngẫm nghĩ, nếu khuyển yêu thật sự có thể làm việc cho Trấn Ách Ti, vậy sau này họ sẽ là...đồng liêu?
"Nhưng đây chưa phải chuyện chắc chắn, kết quả thế nào, còn phải xem phán quyết cuối cùng."
Ân Nhu ngáp dài, cười bảo:
"Chuyện còn lại sẽ do người khác phụ trách, các ngươi mệt mỏi suốt mấy ngày, chữa thương trước đã, vất vả cho các vị rồi."
Trở lại Thi phủ, khó tránh khỏi một phen hỏi han ân cần của mẫu thân.
Mấy người họ hoặc ít hoặc nhiều đều bị thương, may mà trừ vai trái của Giang Bạch Nghiễn hơi nghiêm trọng một chút, những người còn lại chỉ bị thương ngoài da, được đại phu của Trấn Ách Ti băng bó cẩn thận, không có ảnh hưởng gì lớn.
Thi Đại kéo lê cơ thể mệt mỏi đến cực độ trở về phòng ngủ, thoải mái ngâm nước nóng trong thùng tắm.
Ba ngày liên tục thần kinh luôn ở trạng thái căng chặt, đến tận lúc này, mới được thư giãn gân cốt.
Màn đêm tĩnh lặng, mùi đàn hương thoang thoảng, nước ấm êm dịu. Hơi nước ấm áp bốc lên, cuốn trôi tất cả mệt mỏi và máu đen trên người, ngâm mình vào đó, Thi Đại thở dài.
Thoải! Mái! Quá!
Tẩy rửa sạch sẽ những điều không vui, chờ ngày mai thức dậy, lại là tâm trạng vui vẻ.
"Nhưng nói ra thì."
A Ly cuộn người trong chăn, lắc đuôi:
"Ngươi giúp khuyển yêu phá hoại mắt trận khiến ta hơi bất ngờ đấy."
"Nhân quả báo ứng mà, ta đâu phải người cổ hủ ngoan cố."
Nhớ lại chuyện tối nay, rèm mi Thi Đại run lên:
"Đúng rồi, vụ án giết cả nhà của Giang công tử, rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi có thể tiết lộ chút xíu không?"
"Thương Sinh Lục" chỉ nhắc đến một câu, lúc Giang Bạch Nghiễn còn rất nhỏ, cả nhà chàng đã bị tàn sát.
Về sau Thi Kính Thừa giữ chàng ở lại Thi phủ, nguyên chủ dây dưa dò hỏi lai lịch của Giang Bạch Nghiễn, cha nàng chỉ mập mờ đáp "con của cố nhân", không nói rõ thân phận phụ mẫu của Giang Bạch Nghiễn.
Rõ ràng cố ý che giấu nàng.
Rốt cuộc thân thế của Giang Bạch Nghiễn là gì, khiến Thi Kính Thừa phải giữ kín như bưng?
"Chuyện này."
A Ly than thở:
"Nói thật nhé, ta cũng không rõ."
Ký ức của nó đã vỡ vụn sau khi thiên đạo sụp đổ. Phụ mẫu Giang Bạch Nghiễn là ai, tại sao chàng lại liên quan đến nạn diệt thế, những tình báo quan trọng đến vậy, mà A Ly chẳng nhớ nổi chuyện gì.
Nếu Thi Kính Thừa và Mạnh Kha không chịu nói, có lẽ...
Chờ sau này mối quan hệ giữa Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn gần gũi hơn, sẽ nghe chàng chính miệng nói ra?
Dừng, dừng đi!
Bị suy nghĩ của mình dọa cho hoảng hồn, hồ ly trắng lắc đầu, ném mấy thứ dơ bẩn kia ra ngoài.
Chắc chắn là nó đã trúng độc của Thi Đại, mạch suy nghĩ bị nàng bóp méo, thế mà muốn qua lại với Giang Bạch Nghiễn.
Người kia vui buồn thất thường, lúc này chưa ra tay với Thi Đại, không chắc vĩnh viễn cũng sẽ an phận giữ vững quy tắc, nói không chừng lúc nào đấy chàng nổi điên, sẽ rút kiếm chém nàng.
Yên lặng một lúc, A Ly thăm dò:
"Ngươi nghĩ thế nào về Giang Bạch Nghiễn?"
"Giang Bạch Nghiễn à..."
Thi Đại gật đầu:
"Đồng đội tốt của Đại Chiêu."
A Ly: "?"
"Lần nào bắt yêu, cũng là một mình chàng ấy đi phía trước."
Thi Đại dựa vào mép thùng tắm, chọt một vòng gợn sóng dập dờn:
"Chàng ấy lại hay bị thương. Là đồng đội của chàng ấy, ta thấy ngại lắm."
So với được người ta bảo vệ, nàng thích cảm giác kề vai chiến đấu hơn.
A Ly: "..."
Liệu có khả năng này hay chăng, trải qua nhiều lần quan sát, nó phát hiện cái tên điên Giang Bạch Nghiễn kia, hình như rất thích đau đớn.
Bị yêu ma tổn thương, chẳng những không khiến chàng đau khổ, còn mang lại niềm vui cho chàng.
Rõ rành rành là bị điên còn gì!
"Hơn nữa, lúc trước gặp yêu họa bì, chàng ấy trừ yêu lập công lớn, cả lợi nhuận cũng không cần."
Thi Đại trầm ngâm:
"Lẽ nào trên đời thật sự có người từ chối được sự cám dỗ của tiền tài?"
Bị đồng tiền cám dỗ, chẳng phải là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Hoa Hạ ư?
Đêm đó, Giang Bạch Nghiễn dựa vào sức mình giải quyết hết yêu quỷ tà ma khắp sân, thế mà dễ dàng cho qua chỉ bằng một câu "tiện tay thôi", còn từ chối thù lao của nàng.
Không hổ là tấm gương đạo đức đã được bản gốc công nhận.
A Ly: "..."
Liệu có khả năng này hay chăng, Giang Bạch Nghiễn không quan tâm tiền tài nào phải phong độ quân tử.
Chỉ đơn giản là do chàng bất thường thôi.
Trên đời này, e rằng chỉ có hai chuyện khơi gợi được hứng thú của Giang Bạch Nghiễn, một là đau đớn, hai là giết chóc.
Một tên điên cuồng sát, sao có thể đắm chìm trong ôn nhu hương do tiền tài đắp nặn được.
Giữa lúc hoảng hốt, nó lại nghe Thi Đại lên tiếng:
"Nhưng mà, chàng ấy cũng có chỗ không tốt."
Tỉnh ra rồi sao?
A Ly đột ngột ngẩng đầu!
"Chàng ấy đánh giá mình quá thấp, nhìn như ôn hòa với tất cả mọi người, thực ra không hề thân thiết với ai cả. Xem ra chàng ấy đã mắc chứng rối loạn nhân cách né tránh nhẹ."
Giọng của Thi Đại xuyên qua hơi nước mờ mịt, có chút mơ hồ:
"Quả nhiên phải khen chàng ấy nhiều hơn nữa."
A Ly: "..."
Liệu có khả năng này hay chăng, Giang Bạch Nghiễn không chỉ đánh giá thấp bản thân, còn chán ghét tất cả mọi người trên đời một cách bình đẳng, cảm thấy các vị đang ngồi ở đây đều là rác rưởi.
Chàng có thể cứa rách mặt mình, cũng có thể thành thạo cắt đứt cổ của người khác.
Bỏ đi.
A Ly quyết định từ bỏ suy nghĩ.
Dù nhận thức của Thi Đại cách xa thực tế đến mười vạn tám ngàn dặm, nhưng xét tình hình trước mắt, lúc hai người ở cạnh nhau...
Hình như Giang Bạch Nghiễn bị nàng áp chế nhiều hơn.
Thậm chí nó bắt đầu thấp thoáng mong chờ, dáng vẻ lần tới Giang Bạch Nghiễn nghẹn họng chẳng nói nên lời.
Thi Đại còn đang suy nghĩ thân thế của Giang Bạch Nghiễn, nghĩ tới nghĩ lui cũng không có đáp án, tắm xong cả người nàng mềm mại nằm trong chăn.
Ném tất cả những thứ phức tạp ra sau đầu, đêm nay mưa tuyết đan xen, gió đêm dịu dàng, nàng ngủ một giấc ngon lành.
Hôm sau thức dậy, mặt trời đã quá ba cây sào.
Bữa sáng của nàng là bữa trưa của người khác, ngáp một cái bước vào phòng ăn, vừa nhìn đã thấy Thi Vân Thanh đang ngồi cạnh bàn, liên tục ngó ra ngoài.
Thấy nàng đến, cuối cùng cậu cũng rời mắt, khẽ hừ một tiếng:
"Đã trưa rồi."
Ý nghĩa hết sức rõ ràng: Giờ mới chịu dậy.
"Vị tướng Tào Tháo nổi tiếng thời Tam Quốc từng nói, ta vẫn đang cố gắng trong mơ."
Thi Đại nghiêm túc, ôm hồ ly nhỏ trắng muốt trong lòng:
"A Ly làm chứng, là cái giường kia dính lấy tỷ trước. Nằm ỳ trên giường suốt mấy canh giờ, chính là sự tôn trọng tốt nhất dành cho nó."
A Ly: "..."
Lúc ăn nói linh tinh xin đừng để ta làm hồ chứng mục kích, cám ơn.
"Tối qua, bản thảo thứ tư của người điều khiển con rối đã xuất hiện, dán ở khu chợ phía đông."
Mạnh Kha hăng hái nói:
"Khu chợ phía đông là nơi phồn hoa nhất thành Trường An. Một khi Khuyển yêu ra mắt, sẽ lập tức lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, đến hôm nay tất cả mọi người đều biết."
Thi Đại ăn một miếng bánh phù dung nóng hổi rồi lên tiếng:
"Vậy bốn tên cướp kia, hẳn đã bị ghim chặt lên cột nhục nhã rồi nhỉ?"
"Tất nhiên."
Thẩm Lưu Sương đáp:
"Lúc còn sống bị ngược đãi đến chết, sau khi chết bị ngàn vạn người chửi rủa, đáng đời bọn chúng."
Khuyển yêu báo thù rất thành công.
"Phải rồi."
Bỗng dưng nghĩ đến gì đó, Mạnh Kha cười:
"Đại Đại à, không lâu nữa cha con sẽ trở về."
Thi Kính Thừa là chỉ huy sứ Trấn Ách Ti, một trong những chiến lực mạnh nhất của Đại Chiêu. Gần đây bắc địa có đại yêu hiện thế, gây họa một phương, ông đến cực bắc để diệt trừ yêu tà.
"Sắp đến năm mới rồi, ông ấy còn không trở về nữa, giao thừa cũng qua luôn."
Mạnh Kha nhướng mày cười:
"Năm mới đến, ta sẽ chuẩn bị lễ vật đàng hoàng cho các con."
Thi Đại hoan hô:
"Cám ơn mẫu thân!"
Giang Bạch Nghiễn yên tĩnh ngồi một bên, chậm rãi dùng bữa trưa, không hề nhiều lời.
Chàng chẳng có khái niệm gì về năm mới, chuyển mùa đông đi xuân đến, trừ chuyện đó ra, cũng chỉ là nhà nào nhà nấy ồn ào hơn thôi.
Vừa nãy khi Mạnh Kha nhắc đến năm mới, Thi Đại nở nụ cười chẳng thể che giấu, vì tự nhiên hào phóng, mà như sợi đường tan chảy.
Giang Bạch Nghiễn không hiểu, niềm vui của nàng, của họ từ đâu mà đến.
Đang thoáng hoang mang, bỗng nghe thấy có người cười nói:
"Thương thế của Giang công tử thế nào rồi?"
Vừa ngẩng đầu đã thấy Thi Đại đang chăm chú nhìn chàng, hàng mi đón lấy tia nắng giữa trưa, trong thoáng chốc, tất cả rực rỡ của mặt trời đều tan vào mắt nàng.
Giang Bạch Nghiễn vô cớ nhớ lại cảnh tượng khoét độc hôm qua.
Vết thương trên đầu vai không còn quá đau, khoảnh khắc nhìn vào mắt nàng, cảm giác ngứa ngáy lẳng lặng lướt qua rồi tan biến.
Sắc mặt chàng không thay đổi, dịu giọng mỉm cười:
"Tốt hơn nhiều rồi, đa tạ Thi tiểu thư."
Chàng bị thương, gương mặt mất đi sắc máu, vì khoác bạch y, sống lưng thẳng tắp, mà trông như cây tùng phủ đầy sương tuyết.
Khi Giang Bạch Nghiễn đè nén suy nghĩ xấu xa dưới đáy lòng, dáng vẻ bộc lộ trước mặt người khác, gần như là sự dịu dàng ôn hòa.
Rất dễ mê hoặc người khác.
Nhưng không biết vì sao, Thi Đại lại nhớ đến vẻ mặt vào một thoáng khi chàng quay đầu, hàng mày quyến rũ, như lớp mây mỏng điểm tô son phấn.
Quá mức xinh đẹp, nàng bị mê hoặc cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Vì phá xong vụ án người điều khiển con rối, tiểu đội được nghỉ phép một thời gian ngắn.
Thẩm Lưu Sương pha trà với Mạnh Kha, Thi Đại ăn trưa xong không có gì làm, nhìn tuyết trắng mênh mang ngoài cửa.
Tối qua trời đổ mưa, đến nửa đêm, hạt mưa xen lẫn tuyết trắng trên không ngưng tụ thành bông tuyết.
Tuyết rơi suốt đêm, sáng nay trời trong, vừa ngớt tuyết, sương trắng lượn lờ khắp sân, mặt đất như kết thành những mảnh ngọc vỡ lấp lánh, được phủ lớp bạc.
Thi Đại bốc một nắm tuyết, nhìn Thi Vân Thanh sau lưng:
"Biết đắp người tuyết không?"
Tất nhiên Thi Vân Thanh không biết, sống cùng bầy sói nhiều năm như vậy, cậu chỉ có hai ấn tượng về tuyết:
Một là ăn được, hai là rất lạnh, rất đáng ghét.
Hình dáng con người mong manh không cách nào sống sót qua mùa đông, mỗi độ đông đến, cậu sẽ hóa thành sói con, dùng lông mình để chống lạnh.
Nhưng hơi lạnh vẫn len lỏi vào xương tủy, khiến phần lớn thời gian cậu chỉ có thể cuộn người vào một góc trong hang núi, thỉnh thoảng nhàm chán, bèn ăn một nắm tuyết.
Lạnh buốt, không mùi vị, chẳng thể lấp đầy bụng, còn khiến cậu khó chịu.
Lúc này nghe Thi Đại hỏi, Thi Vân Thanh khịt mũi:
"Không biết."
"Muốn học không?"
Nặn nắm tuyết trong tay thành hình tròn, Thi Đại mỉm cười rạng rỡ:
"Tỷ dạy đệ nhé."
Ngây thơ, chỉ có trẻ con mới thích mấy chuyện này, cậu đã mười ba rồi.
Ủng đen giẫm lên lớp tuyết đọng dưới mặt đất, vài giọt nước trong suốt bắn tung tóe, giọng điệu Thi Vân Thanh rời rạc:
"Tại sao ta phải học?"
Thực ra đây là câu hỏi tu từ, giọng điệu hơi lạnh lùng, lộ rõ quyết tâm khinh thường không thèm học của cậu.
Nhưng chẳng biết Thi Đại không nghe ra, hay dù hiểu cũng giả vờ không biết, nàng chỉ cong môi mỉm cười:
"Vì ta muốn cùng đệ đắp người tuyết."
Thi Vân Thanh: "..."
Bị một quả cầu tuyết đập trúng, rèm mi Thi Vân Thanh run lên, vành tai hơi nóng, vội vàng rời tầm mắt.
Không từ chối, nghĩ là ngầm đồng ý.
"Đệ xem, chúng ta đắp tuyết thế này..."
Ngồi xổm xuống, Thi Đại vươn tay bốc một nắm tuyết, rùng mình:
"Hơi lạnh đấy, đệ có sợ lạnh không?"
Làn da nàng trắng nõn, bị tuyết nhiễm lạnh, đầu ngón tay và lòng bàn tay ửng đỏ.
Đúng là nũng nịu mà.
Thi Vân Thanh giành lấy nắm tuyết trong tay nàng, vụng về chất thành một đống, buồn bực nói:
"Ngươi dạy ta, ngươi cứ nhìn là được, nên để ta, để ta đắp."
Cậu đã quen với lạnh giá từ lâu, khác với làn da mềm mại non nớt của Thi Đại, đôi tay Thi Vân Thanh đầy sẹo và vết chai, là dấu vết để lại khi giãy giụa sinh tồn ở dã ngoại.
Chỉ là chồng tuyết lên thôi mà, để cậu làm là được.
Thi Đại không ngốc, làm sao không nhận ra, đứa nhỏ này không muốn nàng chịu lạnh.
Nhưng có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, nàng làm tỷ tỷ, sao có thể yên lòng thoải mái hưởng lợi của đệ đệ nhà mình được. Huống chi, đắp người tuyết ấy mà, mọi người phải làm cùng nhau mới thú vị.
Thi Đại nhếch môi, chọt tấm lưng căng cứng của cậu:
"Nào có ai đắp người tuyết mà mặt mày nghiêm nghị như đệ vậy? Người không biết còn tưởng đệ đang mài dao đó chứ. Thả lỏng thả lỏng, đừng căng thẳng nhé."
Nói đoạn nàng lại vươn tay ra, giúp Thi Vân Thanh tạo hình cho ụ tuyết:
"Sau đó cố định hình dáng của nó, đệ xem, giống như vầy nè."
Cậu mới không thèm căng thẳng.
Cậu trai không nói tiếng nào, yên tĩnh nhìn nàng.
Trời sinh cậu có một gương mặt sắc bén, mày kiếm mắt đen, tròng mắt lạnh lùng, khóe môi luôn mím chặt như một mũi dao.
Vẻ mặt Thi Vân Thanh ngang ngược thờ ơ, nhưng động tác lại vô cùng nghiêm túc, ngoan ngoãn làm theo nàng, đắp một người tuyết nho nhỏ xiêu vẹo.
Thi Đại mỉm cười giòn giã:
"Oa, đệ đệ ta có năng khiếu bẩm sinh!"
Thi Vân Thanh: "..."
Từ chối cho ý kiến về lời khen của nàng, Thi Vân Thanh vừa cố định hình dáng người tuyết, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Ngây thơ."
Một người tuyết miễn cưỡng cũng ra hình ra dạng sắp hoàn thành, Thi Đại ngước mắt, thấy Giang Bạch Nghiễn muốn rời khỏi phòng ăn:
"Giang công tử muốn đến chơi không?"
Giang Bạch Nghiễn nghe tiếng quay đầu.
Hôm nay Thi Đại mặc váy đỏ chiết eo được làm từ lụa, vì ngồi xổm dưới đất, làn váy uốn lượn xòe ra, như những cánh hoa phủ quanh, làm nổi bật nàng đang ngồi ở giữa.
Khi nàng lên tiếng, hơi thở toát ra hóa thành làn sương trắng, lượn lờ quanh quẩn giữa hàng mày như lớp lụa mỏng.
Trong ngày đông lạnh lẽo tịch mịch, nàng tựa vết mực bắt mắt.
Giang Bạch Nghiễn cũng chưa từng đắp người tuyết, khác với Thi Vân Thanh, chàng chẳng chút hứng thú, càng không vì vài ba câu của Thi Đại mà cam lòng làm mấy chuyện nhàm chán này với nàng.
Nhưng cùng lúc này, cảm giác hoang mang cách đó không lâu lại trào dâng trong lòng...
Vẻn vẹn vài động tác đơn giản dùng tay đắp nặn một ụ tuyết, sao họ có thể vui vẻ được nhỉ? Điều này khác hẳn với niềm vui mà Giang Bạch Nghiễn biết, vừa không được chém giết sảng khoái cũng chẳng có dây dưa giữa đau đớn và máu tươi.
Thi Đại luôn có thể tìm được niềm vui mà chàng chẳng thể hiểu nổi từ bất cứ những điều bình thường nhất quanh mình.
Giang Bạch Nghiễn bỗng nảy ý xấu, chàng muốn tước đoạt niềm vui này.
Chàng vốn là kẻ ác độc cùng cực.
"Không cần."
Rũ mắt mỉm cười, giọng nói thiếu niên nhẹ nhàng tựa châu ngọc:
"Nhưng mà...mỗi khi nhìn thấy người tuyết, ta thường nhớ đến một câu chuyện."
"Hửm?"
Thi Đại quay đầu nhìn chàng:
"Chuyện gì vậy?"
Lòng Thi Vân Thanh đầy cảnh giác, ngồi xổm bên cạnh Thi Đại, lặng lẽ trừng mắt nhìn chàng.
"Một đêm nọ, phụ nhân về nhà, phát hiện cửa nhà mở toang, bên trong bừa bộn, đồ đạc đáng tiền đều bị người ta cướp hết. Không chỉ tài sản, ngay cả trượng phu của nàng ta cũng mất tích."
Giọng điệu Giang Bạch Nghiễn bình tĩnh, vì tiếng nói êm tai mà có cảm giác say mê đắm chìm:
"Kỳ quặc là, chẳng biết ai đã đắp người tuyết trong sân. Vì trượng phu mất tích mà phụ nhân kia hoảng loạn, không để ý đến người tuyết, chỉ xem như trò nghịch phá của mấy đứa nhỏ hàng xóm."
Có lẽ đoán được vài điều mờ ám trong tình tiết, sắc mặt Thi Đại cứng ngắc, chớp mắt.
Thi Vân Thanh bên cạnh nghiêm túc lắng nghe.
Mười ba là độ tuổi đầy rẫy tò mò, cậu rất ít khi được nghe tiểu thuyết, bị vài câu của Giang Bạch Nghiễn khơi gợi hứng thú.
A Ly lắc đuôi, chờ đợi đoạn sau.
"Mấy ngày sau, đông đi xuân đến, băng tuyết dần tan chảy. Bấy giờ phụ nhân mới phát hiện...người tuyết không rõ lai lịch trong sân, lại chảy xuống vũng nước đỏ sẫm."
Gió đông phất qua, buốt giá run người. Vụn tuyết rơi từ ngọn cây xuống, như những tinh thể băng, loạt soạt vang vọng, hơi lạnh lan tràn.
Sắc mặt Giang Bạch Nghiễn vẫn ôn hòa như cũ:
"Hóa ra trượng phu của nàng ta đã chết từ lâu, bị đám cướp giấu xác trong người tuyết, vẫn luôn bầu bạn bên cạnh nàng ta."
Thi Vân Thanh: "..."
Thi Vân Thanh tê hết cả da đầu, nghiến răng nghiến lợi: Cái tên này, chắc chắn cố ý!!!
A Ly: "..."
Sống lưng hồ ly trắng lạnh toát, rùng mình ba cái liên tiếp: Giang Bạch Nghiễn cái tên điên này!!!
Thi Đại nghe xong, chỉ nhìn chàng như có điều suy nghĩ, mắt hạnh đảo quanh, không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
Lẽ nào hoảng hốt quá độ, ngốc luôn rồi?
A Ly đè nén cơn ớn lạnh nơi sống lưng, lặng lẽ liếc nàng với ánh mắt thông cảm.
Rồi chợt sửng sốt.
Rất khó hiểu, cực kỳ hoang mang.
Ai có thể nói cho nó biết, tại sao nghe xong câu chuyện hãi hùng như vậy, khủng khiếp ác liệt đến thế...mà Thi Đại lại cười không?
"Giang công tử này."
Đồng tử đen nhánh chậm rãi xoay chuyển, Thi Đại cong môi, vài phần mong chờ lóe lên trong ánh mắt nàng:
"Đây là chuyện do huynh tự nghĩ ra sao? Còn chuyện khác không? Có thể kể cho ta nghe không?"
Giang Bạch Nghiễn: "?"
Chàng bỗng có dự cảm không lành.
Không, là "điềm cực xấu" mới phải.
Một lúc sau.
Trong thư phòng đốt lửa than, ánh nắng dịu dàng, ấm áp.
Thi Đại chuẩn bị hết một loạt bút mực giấy nghiên, hài lòng vỗ tay, ý chí chiến đấu sôi sục.
"Sau vụ án người điều khiển con rối, những câu chuyện linh dị nhất định sẽ trở nên phổ biến khắp thành Trường An, kiếm được bộn tiền. Đây chính là cơ hội của chúng ta."
Thi Đại siết chặt nắm tay:
"Chuyện của Giang công tử ly kỳ khó đoán, nhất định sẽ mở được con đường máu, nổi tiếng khắp Trường An."
A Ly: "..."
Nó chẳng hiểu gì hết, nó đang bị sốc nặng.
Đúng vậy, Thi Đại nghe xong câu chuyện người tuyết giấu xác kia, chẳng những không sợ, lại còn tán thưởng năng lực sáng tác của Giang Bạch Nghiễn.
Sau đó năn nỉ chàng kể thêm vài câu chuyện quỷ dị tàn khốc, quyết định phát triển thành tiểu thuyết.
Suýt nữa quên mất, trước đây Thi Đại là sinh viên dự bị của học viện cảnh sát, từng đọc rất nhiều tiểu thuyết và sách khoa học về trinh sát hình sự, sao có thể bị mấy câu chuyện kia dọa dẫm cho được.
Bản tính Giang Bạch Nghiễn u ám, thuở nhỏ đã quen với những chuyện bẩn thỉu, càng là cách chết ly kỳ, càng là những tình tiết tàn nhẫn, chàng lại càng dễ dàng hạ bút thành văn.
Đây gọi là gì, đối tác chuyên nghiệp đó nha!
Khi chàng đề cập đến đủ loại tà thuật máu tanh tàn khốc.
Đôi mắt Thi Đại lấp lánh:
"Giang công tử kiến thức rộng rãi!"
Khi chàng nói "Lệ quỷ vẫn luôn ẩn nấp sau lưng, thế nên dù chủ nhân có lật tung rương tủ, từ đầu đến cuối cũng không phát hiện được tung tích của nó".
Thi Đại nhanh nhẹn vỗ tay:
"Ôi chao, ý tưởng tuyệt vời!"
Kể xong vài câu chuyện, A Ly và Thi Vân Thanh đều hoảng hồn đến độ mặt mũi trắng bệch, sắc mặt phức tạp.
Chỉ duy nhất Thi Đại nhiệt tình cổ vũ:
"Giang công tử, nhân tài. Lượng tiêu thụ tiểu thuyết của chúng ta phải nhờ vào huynh hết, hãy để chúng ta kiếm thật nhiều tiền trong năm mới này."
Giang Bạch Nghiễn: "..."
Chàng không đến mức ngạc nhiên, chỉ hoang mang đôi chút.
Đúng hơn là thật sự vô cùng hoang mang.
Từ trước đến giờ Giang Bạch Nghiễn không để lộ vui giận, Thi Vân Thanh hiếm khi thấy chàng chịu thiệt, trong lòng sảng khoái, ước gì có thể múa đao trợ hứng ngay tại chỗ.
Yên lặng một lúc, cậu mím môi đè nén ý cười, học theo Thi Đại, quái gỡ nói:
"Ừ thì, chuyện hay lắm nha, đại – tài."
Vừa nói xong, bỗng thấy có điều gì đó bất thường.
Từ từ đã.
Tại sao tỷ tỷ của cậu lại nhìn cậu với vẻ ẩn ý sâu xa như vậy?
Đột nhiên cậu cũng có dự cảm không lành.
"Vai Giang công tử đang bị thương, không tiện cầm bút."
Thi Đại nhìn cậu, khóe môi khẽ cong, híp mắt lại:
"Nếu Vân Thanh thích mấy câu chuyện này như vậy, hay là đệ sao chép nhé. Vừa khéo...luyện chữ của đệ luôn một thể."
Tất cả đều có kết cục tốt đẹp, sự an bài tuyệt nhất.
Thi Vân Thanh: "?"
Thi Vân Thanh: "???"
Thi Vân Thanh không hiểu, cũng không biết, tại sao chỉ sau nửa nén nhang, trong thư phòng lại có tình cảnh thế này...
Giang Bạch Nghiễn mặt mày vô cảm, không nghe ra bất cứ cảm xúc nào trong giọng nói của chàng, đã kể câu chuyện đầu tiên được một nửa:
"Lệ quỷ gào thét, ngươi và ta là bào thai cùng một mẹ, vốn chung gốc rễ, sao nỡ tương tàn? Ngươi hại ta như vậy, chắc chắn phải đền mạng."
Mà cậu cũng mặt mày vô cảm, yếu ớt nhìn thoáng qua Thi Đại bên cửa sổ, dùng nét chữ nguệch ngoạc, cố hết sức nghiêm túc quẹt từng chữ:
"Vốn cùng gốc rễ, sao nỡ tương tàn".
A Ly chứng kiến hết thảy: "..."
Con người Giang Bạch Nghiễn lòng dạ rắn rết, hung ác nham hiểm, trong đầu toàn là suy nghĩ âm u sát phạt, trông như đóa hoa rực rỡ, thực ra bên trong đã thối nát từ lâu.
Nhưng giờ phút này, sự thật đó chẳng còn quan trọng nữa.
Bởi vì Thi Đại...hình như thật sự hơi bị ghê đấy!
Thi Đại: Chuyện này cũng rất hợp lý, như trong tất cả các bộ phim, đội cảnh luôn chờ đến cuối cùng mới xuất hiện.
Vụ án giết người liên hoàn khiến cả thành Trường An bàng hoàng cuối cùng đã chấm dứt, được Diêm Thanh Hoan cố hết sức cứu chữa, khuyển yêu miễn cưỡng giữ được tính mạng.
"Làm tốt lắm."
Phó chỉ huy sứ Ân Nhu nghe tin kéo đến, đầu ngón tay chạm nhẹ, một con bọ đỏ ngầu giang rộng đôi cánh, nhẹ nhàng bay vào lỗ tai khuyển yêu.
So với con bọ màu xanh nhìn thấy lần trước, con bọ lần này đỏ như sắc máu, điều không thay đổi chính là màu sắc cực đậm, như muốn chảy khỏi cơ thể.
Thi Đại biết Ân Nhu sẽ không làm hại hắn ta, đứng bên cạnh tò mò hỏi:
"Phó chỉ huy sứ, đây là cổ gì vậy?"
"Hắn bị thương quá nặng, không chịu được đường nùi gập ghềnh, ta dùng cổ hộ tâm, có thể bảo vệ tâm mạch của hắn trong thời gian ngắn."
Ân Nhu cười bảo:
"Y độc không phân chia. Tuy cổ sư chúng ta giỏi hạ cổ hạ độc, nhưng xét đến chuyện cứu người, vẫn hiểu đôi chút."
Diêm Thanh Hoan nghe mà đầy vẻ sùng bái.
Lúc ở Giang Nam, hắn một lòng nghiên cứu cách chữa bệnh giải độc, quyết tâm hành y cứu thế. Mãi đến khi vào Trấn Ách Ti mới phát hiện nếu chỉ biết chút y thuật hoàn toàn không đủ dùng.
Dù trách nhiệm của Trấn Ách Ti là tra án, nhưng khác với nha môn dựa vào đầu óc để thăm dò manh mối, ở Trấn Ách Ti, toàn gặp yêu ma quỷ quái thật sự, phải dựa vào võ công chân chính.
Ví dụ như tối nay, yêu quỷ trong núi Minh Nguyệt liên tục xuất hiện, đồng đội của hắn hoặc là đao kiếm sắc bén, hoặc là phù thuật hơn người, chỉ có hắn, suốt quá trình cẩn thận đi theo sau lưng mọi người.
Thật sự quá cản trở, khác hẳn hình tượng đại hiệp mà hắn tưởng tượng.
Hắn phải mạnh hơn nữa.
Nghe câu "y độc không phân chia" của Ân Nhu, Diêm Thanh Hoan gãi đầu:
"Phó chỉ huy sứ, nếu ta muốn học một vài cách tấn công...thì nên làm gì?"
Ân Nhu ngước mắt.
"Tấn công? Ngươi là dao linh y phải không?"
Suy nghĩ một lúc, Ân Nhu nhướng mày:
"Biết dùng châm bạc không?"
Diêm Thanh Hoan không chút nghĩ ngợi:
"Đã học nhiều năm rồi."
"Ta có một quyển bí tịch Mười ba châm quỷ môn."
Ân Nhu mỉm cười:
"Mười ba châm quỷ môn bắt nguồn từ cổ y, dùng châm bạc làm vũ khí, tổng cộng có mười ba loại, chẳng những đánh lui tà ma, còn có thể tổn thương lệ quỷ. Nếu ngươi sử dụng châm bạc thành thạo, học nó sẽ nhanh thôi."
Phó chỉ huy sứ, đúng là người tốt mà.
Diêm Thanh Hoan cảm động gật đầu liên tục:
"Đa tạ phó chỉ huy sứ. Ta nên trả cho người thù lao gì đây?"
Ân Nhu sửng sốt, bật cười thành tiếng:
"Không cần, ngươi cố mà sống, giữ mạng nhỏ là được."
Lúc hai người nói chuyện, Thi Đại đánh giá khuyển yêu đã hôn mê bất tỉnh.
Hắn ta đã hóa lại nguyên hình, một chú chó mực thương tích chồng chất, cơ thể gầy yếu. Vì luyện thuật con rối, khống chế linh tuyến nhiều năm, hai chân trước đầy rẫy những vết cắt dày đặc.
Giống như những gì Trương Tam Lam đã viết trong tiểu thuyết, đây là một chú chó trung thành biết trả ơn.
Thi Đại không có ấn tượng xấu với hắn ta, có chút lòng riêng, nàng nhìn Ân Nhu:
"Phó chỉ huy sứ, khuyển yêu sẽ bị xử lý thế nào?"
"Hắn à?"
Ân Nhu xoa cằm, nghiêm túc suy nghĩ:
"Giết người vì báo thù, không làm hại bách tính vô tội, quả thật về tình có thể tha thứ...nhưng lúc hắn khống chế con rối ngưng tụ quá nhiều âm khí, thu hút vô số tà ma vào phố phường, gây ra hỗn loạn không nhỏ."
Ân Nhu:
"Phải phạt."
Câu này vừa thốt ra, không chỉ Diêm Thanh Hoan hít khí lạnh, ngay cả Thi Vân Thanh cũng cau mày, tròng mắt u ám.
Liếc thấy biểu cảm của họ, Ân Nhu cười lớn:
"Nhưng mà, sẽ không phạt quá nặng. Các ngươi có biết người bất lương trong thành Trường An không?"
Thi Đại gật đầu:
"Trong thành Trường An, sẽ trưng dụng những kẻ có hành vi xấu xa, để bọn họ làm tiểu lại giữ nhiệm vụ điều tra và truy bắt."
Đây là một tổ chức cực kỳ thú vị của Đại Chiêu.
"Người bất lương" thuộc quan phủ, chủ yếu phụ trách việc truy nã đạo tặc, điều tra các vụ hung án. Trong nhóm người bất lương, một số thành viên từng là trộm vặt móc túi, tội phạm làm điều phi pháp, quan phủ cố ý thu nhận họ để sử dụng.
Bằng cách này, vừa có thể bảo vệ trị an của hoàng thành, lại phát huy được sở trường của tội phạm, để bọn hắn lập công chuộc tội, có thể nói là kế sách vẹn toàn.
Thi Đại hiểu ra:
"Cho nên..."
"Trong Trấn Ách Ti của chúng ta, cũng có vài tiểu đội phụ trách thu nhận người phạm tội."
Ân Nhu nói:
"Chỉ cần thực lực đủ mạnh, tội không lớn, bản thân không có ý xấu sẽ có cơ hội được trưng dụng. Ta thấy con chó mực này, rất phù hợp điều kiện."
Có thể cùng lúc thao túng vài chục đến hàng trăm yêu ma quỷ quái, không có gì phải nghi ngờ, thực lực khuyển yêu rất mạnh.
Thi Đại ngẫm nghĩ, nếu khuyển yêu thật sự có thể làm việc cho Trấn Ách Ti, vậy sau này họ sẽ là...đồng liêu?
"Nhưng đây chưa phải chuyện chắc chắn, kết quả thế nào, còn phải xem phán quyết cuối cùng."
Ân Nhu ngáp dài, cười bảo:
"Chuyện còn lại sẽ do người khác phụ trách, các ngươi mệt mỏi suốt mấy ngày, chữa thương trước đã, vất vả cho các vị rồi."
Trở lại Thi phủ, khó tránh khỏi một phen hỏi han ân cần của mẫu thân.
Mấy người họ hoặc ít hoặc nhiều đều bị thương, may mà trừ vai trái của Giang Bạch Nghiễn hơi nghiêm trọng một chút, những người còn lại chỉ bị thương ngoài da, được đại phu của Trấn Ách Ti băng bó cẩn thận, không có ảnh hưởng gì lớn.
Thi Đại kéo lê cơ thể mệt mỏi đến cực độ trở về phòng ngủ, thoải mái ngâm nước nóng trong thùng tắm.
Ba ngày liên tục thần kinh luôn ở trạng thái căng chặt, đến tận lúc này, mới được thư giãn gân cốt.
Màn đêm tĩnh lặng, mùi đàn hương thoang thoảng, nước ấm êm dịu. Hơi nước ấm áp bốc lên, cuốn trôi tất cả mệt mỏi và máu đen trên người, ngâm mình vào đó, Thi Đại thở dài.
Thoải! Mái! Quá!
Tẩy rửa sạch sẽ những điều không vui, chờ ngày mai thức dậy, lại là tâm trạng vui vẻ.
"Nhưng nói ra thì."
A Ly cuộn người trong chăn, lắc đuôi:
"Ngươi giúp khuyển yêu phá hoại mắt trận khiến ta hơi bất ngờ đấy."
"Nhân quả báo ứng mà, ta đâu phải người cổ hủ ngoan cố."
Nhớ lại chuyện tối nay, rèm mi Thi Đại run lên:
"Đúng rồi, vụ án giết cả nhà của Giang công tử, rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi có thể tiết lộ chút xíu không?"
"Thương Sinh Lục" chỉ nhắc đến một câu, lúc Giang Bạch Nghiễn còn rất nhỏ, cả nhà chàng đã bị tàn sát.
Về sau Thi Kính Thừa giữ chàng ở lại Thi phủ, nguyên chủ dây dưa dò hỏi lai lịch của Giang Bạch Nghiễn, cha nàng chỉ mập mờ đáp "con của cố nhân", không nói rõ thân phận phụ mẫu của Giang Bạch Nghiễn.
Rõ ràng cố ý che giấu nàng.
Rốt cuộc thân thế của Giang Bạch Nghiễn là gì, khiến Thi Kính Thừa phải giữ kín như bưng?
"Chuyện này."
A Ly than thở:
"Nói thật nhé, ta cũng không rõ."
Ký ức của nó đã vỡ vụn sau khi thiên đạo sụp đổ. Phụ mẫu Giang Bạch Nghiễn là ai, tại sao chàng lại liên quan đến nạn diệt thế, những tình báo quan trọng đến vậy, mà A Ly chẳng nhớ nổi chuyện gì.
Nếu Thi Kính Thừa và Mạnh Kha không chịu nói, có lẽ...
Chờ sau này mối quan hệ giữa Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn gần gũi hơn, sẽ nghe chàng chính miệng nói ra?
Dừng, dừng đi!
Bị suy nghĩ của mình dọa cho hoảng hồn, hồ ly trắng lắc đầu, ném mấy thứ dơ bẩn kia ra ngoài.
Chắc chắn là nó đã trúng độc của Thi Đại, mạch suy nghĩ bị nàng bóp méo, thế mà muốn qua lại với Giang Bạch Nghiễn.
Người kia vui buồn thất thường, lúc này chưa ra tay với Thi Đại, không chắc vĩnh viễn cũng sẽ an phận giữ vững quy tắc, nói không chừng lúc nào đấy chàng nổi điên, sẽ rút kiếm chém nàng.
Yên lặng một lúc, A Ly thăm dò:
"Ngươi nghĩ thế nào về Giang Bạch Nghiễn?"
"Giang Bạch Nghiễn à..."
Thi Đại gật đầu:
"Đồng đội tốt của Đại Chiêu."
A Ly: "?"
"Lần nào bắt yêu, cũng là một mình chàng ấy đi phía trước."
Thi Đại dựa vào mép thùng tắm, chọt một vòng gợn sóng dập dờn:
"Chàng ấy lại hay bị thương. Là đồng đội của chàng ấy, ta thấy ngại lắm."
So với được người ta bảo vệ, nàng thích cảm giác kề vai chiến đấu hơn.
A Ly: "..."
Liệu có khả năng này hay chăng, trải qua nhiều lần quan sát, nó phát hiện cái tên điên Giang Bạch Nghiễn kia, hình như rất thích đau đớn.
Bị yêu ma tổn thương, chẳng những không khiến chàng đau khổ, còn mang lại niềm vui cho chàng.
Rõ rành rành là bị điên còn gì!
"Hơn nữa, lúc trước gặp yêu họa bì, chàng ấy trừ yêu lập công lớn, cả lợi nhuận cũng không cần."
Thi Đại trầm ngâm:
"Lẽ nào trên đời thật sự có người từ chối được sự cám dỗ của tiền tài?"
Bị đồng tiền cám dỗ, chẳng phải là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Hoa Hạ ư?
Đêm đó, Giang Bạch Nghiễn dựa vào sức mình giải quyết hết yêu quỷ tà ma khắp sân, thế mà dễ dàng cho qua chỉ bằng một câu "tiện tay thôi", còn từ chối thù lao của nàng.
Không hổ là tấm gương đạo đức đã được bản gốc công nhận.
A Ly: "..."
Liệu có khả năng này hay chăng, Giang Bạch Nghiễn không quan tâm tiền tài nào phải phong độ quân tử.
Chỉ đơn giản là do chàng bất thường thôi.
Trên đời này, e rằng chỉ có hai chuyện khơi gợi được hứng thú của Giang Bạch Nghiễn, một là đau đớn, hai là giết chóc.
Một tên điên cuồng sát, sao có thể đắm chìm trong ôn nhu hương do tiền tài đắp nặn được.
Giữa lúc hoảng hốt, nó lại nghe Thi Đại lên tiếng:
"Nhưng mà, chàng ấy cũng có chỗ không tốt."
Tỉnh ra rồi sao?
A Ly đột ngột ngẩng đầu!
"Chàng ấy đánh giá mình quá thấp, nhìn như ôn hòa với tất cả mọi người, thực ra không hề thân thiết với ai cả. Xem ra chàng ấy đã mắc chứng rối loạn nhân cách né tránh nhẹ."
Giọng của Thi Đại xuyên qua hơi nước mờ mịt, có chút mơ hồ:
"Quả nhiên phải khen chàng ấy nhiều hơn nữa."
A Ly: "..."
Liệu có khả năng này hay chăng, Giang Bạch Nghiễn không chỉ đánh giá thấp bản thân, còn chán ghét tất cả mọi người trên đời một cách bình đẳng, cảm thấy các vị đang ngồi ở đây đều là rác rưởi.
Chàng có thể cứa rách mặt mình, cũng có thể thành thạo cắt đứt cổ của người khác.
Bỏ đi.
A Ly quyết định từ bỏ suy nghĩ.
Dù nhận thức của Thi Đại cách xa thực tế đến mười vạn tám ngàn dặm, nhưng xét tình hình trước mắt, lúc hai người ở cạnh nhau...
Hình như Giang Bạch Nghiễn bị nàng áp chế nhiều hơn.
Thậm chí nó bắt đầu thấp thoáng mong chờ, dáng vẻ lần tới Giang Bạch Nghiễn nghẹn họng chẳng nói nên lời.
Thi Đại còn đang suy nghĩ thân thế của Giang Bạch Nghiễn, nghĩ tới nghĩ lui cũng không có đáp án, tắm xong cả người nàng mềm mại nằm trong chăn.
Ném tất cả những thứ phức tạp ra sau đầu, đêm nay mưa tuyết đan xen, gió đêm dịu dàng, nàng ngủ một giấc ngon lành.
Hôm sau thức dậy, mặt trời đã quá ba cây sào.
Bữa sáng của nàng là bữa trưa của người khác, ngáp một cái bước vào phòng ăn, vừa nhìn đã thấy Thi Vân Thanh đang ngồi cạnh bàn, liên tục ngó ra ngoài.
Thấy nàng đến, cuối cùng cậu cũng rời mắt, khẽ hừ một tiếng:
"Đã trưa rồi."
Ý nghĩa hết sức rõ ràng: Giờ mới chịu dậy.
"Vị tướng Tào Tháo nổi tiếng thời Tam Quốc từng nói, ta vẫn đang cố gắng trong mơ."
Thi Đại nghiêm túc, ôm hồ ly nhỏ trắng muốt trong lòng:
"A Ly làm chứng, là cái giường kia dính lấy tỷ trước. Nằm ỳ trên giường suốt mấy canh giờ, chính là sự tôn trọng tốt nhất dành cho nó."
A Ly: "..."
Lúc ăn nói linh tinh xin đừng để ta làm hồ chứng mục kích, cám ơn.
"Tối qua, bản thảo thứ tư của người điều khiển con rối đã xuất hiện, dán ở khu chợ phía đông."
Mạnh Kha hăng hái nói:
"Khu chợ phía đông là nơi phồn hoa nhất thành Trường An. Một khi Khuyển yêu ra mắt, sẽ lập tức lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, đến hôm nay tất cả mọi người đều biết."
Thi Đại ăn một miếng bánh phù dung nóng hổi rồi lên tiếng:
"Vậy bốn tên cướp kia, hẳn đã bị ghim chặt lên cột nhục nhã rồi nhỉ?"
"Tất nhiên."
Thẩm Lưu Sương đáp:
"Lúc còn sống bị ngược đãi đến chết, sau khi chết bị ngàn vạn người chửi rủa, đáng đời bọn chúng."
Khuyển yêu báo thù rất thành công.
"Phải rồi."
Bỗng dưng nghĩ đến gì đó, Mạnh Kha cười:
"Đại Đại à, không lâu nữa cha con sẽ trở về."
Thi Kính Thừa là chỉ huy sứ Trấn Ách Ti, một trong những chiến lực mạnh nhất của Đại Chiêu. Gần đây bắc địa có đại yêu hiện thế, gây họa một phương, ông đến cực bắc để diệt trừ yêu tà.
"Sắp đến năm mới rồi, ông ấy còn không trở về nữa, giao thừa cũng qua luôn."
Mạnh Kha nhướng mày cười:
"Năm mới đến, ta sẽ chuẩn bị lễ vật đàng hoàng cho các con."
Thi Đại hoan hô:
"Cám ơn mẫu thân!"
Giang Bạch Nghiễn yên tĩnh ngồi một bên, chậm rãi dùng bữa trưa, không hề nhiều lời.
Chàng chẳng có khái niệm gì về năm mới, chuyển mùa đông đi xuân đến, trừ chuyện đó ra, cũng chỉ là nhà nào nhà nấy ồn ào hơn thôi.
Vừa nãy khi Mạnh Kha nhắc đến năm mới, Thi Đại nở nụ cười chẳng thể che giấu, vì tự nhiên hào phóng, mà như sợi đường tan chảy.
Giang Bạch Nghiễn không hiểu, niềm vui của nàng, của họ từ đâu mà đến.
Đang thoáng hoang mang, bỗng nghe thấy có người cười nói:
"Thương thế của Giang công tử thế nào rồi?"
Vừa ngẩng đầu đã thấy Thi Đại đang chăm chú nhìn chàng, hàng mi đón lấy tia nắng giữa trưa, trong thoáng chốc, tất cả rực rỡ của mặt trời đều tan vào mắt nàng.
Giang Bạch Nghiễn vô cớ nhớ lại cảnh tượng khoét độc hôm qua.
Vết thương trên đầu vai không còn quá đau, khoảnh khắc nhìn vào mắt nàng, cảm giác ngứa ngáy lẳng lặng lướt qua rồi tan biến.
Sắc mặt chàng không thay đổi, dịu giọng mỉm cười:
"Tốt hơn nhiều rồi, đa tạ Thi tiểu thư."
Chàng bị thương, gương mặt mất đi sắc máu, vì khoác bạch y, sống lưng thẳng tắp, mà trông như cây tùng phủ đầy sương tuyết.
Khi Giang Bạch Nghiễn đè nén suy nghĩ xấu xa dưới đáy lòng, dáng vẻ bộc lộ trước mặt người khác, gần như là sự dịu dàng ôn hòa.
Rất dễ mê hoặc người khác.
Nhưng không biết vì sao, Thi Đại lại nhớ đến vẻ mặt vào một thoáng khi chàng quay đầu, hàng mày quyến rũ, như lớp mây mỏng điểm tô son phấn.
Quá mức xinh đẹp, nàng bị mê hoặc cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Vì phá xong vụ án người điều khiển con rối, tiểu đội được nghỉ phép một thời gian ngắn.
Thẩm Lưu Sương pha trà với Mạnh Kha, Thi Đại ăn trưa xong không có gì làm, nhìn tuyết trắng mênh mang ngoài cửa.
Tối qua trời đổ mưa, đến nửa đêm, hạt mưa xen lẫn tuyết trắng trên không ngưng tụ thành bông tuyết.
Tuyết rơi suốt đêm, sáng nay trời trong, vừa ngớt tuyết, sương trắng lượn lờ khắp sân, mặt đất như kết thành những mảnh ngọc vỡ lấp lánh, được phủ lớp bạc.
Thi Đại bốc một nắm tuyết, nhìn Thi Vân Thanh sau lưng:
"Biết đắp người tuyết không?"
Tất nhiên Thi Vân Thanh không biết, sống cùng bầy sói nhiều năm như vậy, cậu chỉ có hai ấn tượng về tuyết:
Một là ăn được, hai là rất lạnh, rất đáng ghét.
Hình dáng con người mong manh không cách nào sống sót qua mùa đông, mỗi độ đông đến, cậu sẽ hóa thành sói con, dùng lông mình để chống lạnh.
Nhưng hơi lạnh vẫn len lỏi vào xương tủy, khiến phần lớn thời gian cậu chỉ có thể cuộn người vào một góc trong hang núi, thỉnh thoảng nhàm chán, bèn ăn một nắm tuyết.
Lạnh buốt, không mùi vị, chẳng thể lấp đầy bụng, còn khiến cậu khó chịu.
Lúc này nghe Thi Đại hỏi, Thi Vân Thanh khịt mũi:
"Không biết."
"Muốn học không?"
Nặn nắm tuyết trong tay thành hình tròn, Thi Đại mỉm cười rạng rỡ:
"Tỷ dạy đệ nhé."
Ngây thơ, chỉ có trẻ con mới thích mấy chuyện này, cậu đã mười ba rồi.
Ủng đen giẫm lên lớp tuyết đọng dưới mặt đất, vài giọt nước trong suốt bắn tung tóe, giọng điệu Thi Vân Thanh rời rạc:
"Tại sao ta phải học?"
Thực ra đây là câu hỏi tu từ, giọng điệu hơi lạnh lùng, lộ rõ quyết tâm khinh thường không thèm học của cậu.
Nhưng chẳng biết Thi Đại không nghe ra, hay dù hiểu cũng giả vờ không biết, nàng chỉ cong môi mỉm cười:
"Vì ta muốn cùng đệ đắp người tuyết."
Thi Vân Thanh: "..."
Bị một quả cầu tuyết đập trúng, rèm mi Thi Vân Thanh run lên, vành tai hơi nóng, vội vàng rời tầm mắt.
Không từ chối, nghĩ là ngầm đồng ý.
"Đệ xem, chúng ta đắp tuyết thế này..."
Ngồi xổm xuống, Thi Đại vươn tay bốc một nắm tuyết, rùng mình:
"Hơi lạnh đấy, đệ có sợ lạnh không?"
Làn da nàng trắng nõn, bị tuyết nhiễm lạnh, đầu ngón tay và lòng bàn tay ửng đỏ.
Đúng là nũng nịu mà.
Thi Vân Thanh giành lấy nắm tuyết trong tay nàng, vụng về chất thành một đống, buồn bực nói:
"Ngươi dạy ta, ngươi cứ nhìn là được, nên để ta, để ta đắp."
Cậu đã quen với lạnh giá từ lâu, khác với làn da mềm mại non nớt của Thi Đại, đôi tay Thi Vân Thanh đầy sẹo và vết chai, là dấu vết để lại khi giãy giụa sinh tồn ở dã ngoại.
Chỉ là chồng tuyết lên thôi mà, để cậu làm là được.
Thi Đại không ngốc, làm sao không nhận ra, đứa nhỏ này không muốn nàng chịu lạnh.
Nhưng có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, nàng làm tỷ tỷ, sao có thể yên lòng thoải mái hưởng lợi của đệ đệ nhà mình được. Huống chi, đắp người tuyết ấy mà, mọi người phải làm cùng nhau mới thú vị.
Thi Đại nhếch môi, chọt tấm lưng căng cứng của cậu:
"Nào có ai đắp người tuyết mà mặt mày nghiêm nghị như đệ vậy? Người không biết còn tưởng đệ đang mài dao đó chứ. Thả lỏng thả lỏng, đừng căng thẳng nhé."
Nói đoạn nàng lại vươn tay ra, giúp Thi Vân Thanh tạo hình cho ụ tuyết:
"Sau đó cố định hình dáng của nó, đệ xem, giống như vầy nè."
Cậu mới không thèm căng thẳng.
Cậu trai không nói tiếng nào, yên tĩnh nhìn nàng.
Trời sinh cậu có một gương mặt sắc bén, mày kiếm mắt đen, tròng mắt lạnh lùng, khóe môi luôn mím chặt như một mũi dao.
Vẻ mặt Thi Vân Thanh ngang ngược thờ ơ, nhưng động tác lại vô cùng nghiêm túc, ngoan ngoãn làm theo nàng, đắp một người tuyết nho nhỏ xiêu vẹo.
Thi Đại mỉm cười giòn giã:
"Oa, đệ đệ ta có năng khiếu bẩm sinh!"
Thi Vân Thanh: "..."
Từ chối cho ý kiến về lời khen của nàng, Thi Vân Thanh vừa cố định hình dáng người tuyết, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Ngây thơ."
Một người tuyết miễn cưỡng cũng ra hình ra dạng sắp hoàn thành, Thi Đại ngước mắt, thấy Giang Bạch Nghiễn muốn rời khỏi phòng ăn:
"Giang công tử muốn đến chơi không?"
Giang Bạch Nghiễn nghe tiếng quay đầu.
Hôm nay Thi Đại mặc váy đỏ chiết eo được làm từ lụa, vì ngồi xổm dưới đất, làn váy uốn lượn xòe ra, như những cánh hoa phủ quanh, làm nổi bật nàng đang ngồi ở giữa.
Khi nàng lên tiếng, hơi thở toát ra hóa thành làn sương trắng, lượn lờ quanh quẩn giữa hàng mày như lớp lụa mỏng.
Trong ngày đông lạnh lẽo tịch mịch, nàng tựa vết mực bắt mắt.
Giang Bạch Nghiễn cũng chưa từng đắp người tuyết, khác với Thi Vân Thanh, chàng chẳng chút hứng thú, càng không vì vài ba câu của Thi Đại mà cam lòng làm mấy chuyện nhàm chán này với nàng.
Nhưng cùng lúc này, cảm giác hoang mang cách đó không lâu lại trào dâng trong lòng...
Vẻn vẹn vài động tác đơn giản dùng tay đắp nặn một ụ tuyết, sao họ có thể vui vẻ được nhỉ? Điều này khác hẳn với niềm vui mà Giang Bạch Nghiễn biết, vừa không được chém giết sảng khoái cũng chẳng có dây dưa giữa đau đớn và máu tươi.
Thi Đại luôn có thể tìm được niềm vui mà chàng chẳng thể hiểu nổi từ bất cứ những điều bình thường nhất quanh mình.
Giang Bạch Nghiễn bỗng nảy ý xấu, chàng muốn tước đoạt niềm vui này.
Chàng vốn là kẻ ác độc cùng cực.
"Không cần."
Rũ mắt mỉm cười, giọng nói thiếu niên nhẹ nhàng tựa châu ngọc:
"Nhưng mà...mỗi khi nhìn thấy người tuyết, ta thường nhớ đến một câu chuyện."
"Hửm?"
Thi Đại quay đầu nhìn chàng:
"Chuyện gì vậy?"
Lòng Thi Vân Thanh đầy cảnh giác, ngồi xổm bên cạnh Thi Đại, lặng lẽ trừng mắt nhìn chàng.
"Một đêm nọ, phụ nhân về nhà, phát hiện cửa nhà mở toang, bên trong bừa bộn, đồ đạc đáng tiền đều bị người ta cướp hết. Không chỉ tài sản, ngay cả trượng phu của nàng ta cũng mất tích."
Giọng điệu Giang Bạch Nghiễn bình tĩnh, vì tiếng nói êm tai mà có cảm giác say mê đắm chìm:
"Kỳ quặc là, chẳng biết ai đã đắp người tuyết trong sân. Vì trượng phu mất tích mà phụ nhân kia hoảng loạn, không để ý đến người tuyết, chỉ xem như trò nghịch phá của mấy đứa nhỏ hàng xóm."
Có lẽ đoán được vài điều mờ ám trong tình tiết, sắc mặt Thi Đại cứng ngắc, chớp mắt.
Thi Vân Thanh bên cạnh nghiêm túc lắng nghe.
Mười ba là độ tuổi đầy rẫy tò mò, cậu rất ít khi được nghe tiểu thuyết, bị vài câu của Giang Bạch Nghiễn khơi gợi hứng thú.
A Ly lắc đuôi, chờ đợi đoạn sau.
"Mấy ngày sau, đông đi xuân đến, băng tuyết dần tan chảy. Bấy giờ phụ nhân mới phát hiện...người tuyết không rõ lai lịch trong sân, lại chảy xuống vũng nước đỏ sẫm."
Gió đông phất qua, buốt giá run người. Vụn tuyết rơi từ ngọn cây xuống, như những tinh thể băng, loạt soạt vang vọng, hơi lạnh lan tràn.
Sắc mặt Giang Bạch Nghiễn vẫn ôn hòa như cũ:
"Hóa ra trượng phu của nàng ta đã chết từ lâu, bị đám cướp giấu xác trong người tuyết, vẫn luôn bầu bạn bên cạnh nàng ta."
Thi Vân Thanh: "..."
Thi Vân Thanh tê hết cả da đầu, nghiến răng nghiến lợi: Cái tên này, chắc chắn cố ý!!!
A Ly: "..."
Sống lưng hồ ly trắng lạnh toát, rùng mình ba cái liên tiếp: Giang Bạch Nghiễn cái tên điên này!!!
Thi Đại nghe xong, chỉ nhìn chàng như có điều suy nghĩ, mắt hạnh đảo quanh, không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
Lẽ nào hoảng hốt quá độ, ngốc luôn rồi?
A Ly đè nén cơn ớn lạnh nơi sống lưng, lặng lẽ liếc nàng với ánh mắt thông cảm.
Rồi chợt sửng sốt.
Rất khó hiểu, cực kỳ hoang mang.
Ai có thể nói cho nó biết, tại sao nghe xong câu chuyện hãi hùng như vậy, khủng khiếp ác liệt đến thế...mà Thi Đại lại cười không?
"Giang công tử này."
Đồng tử đen nhánh chậm rãi xoay chuyển, Thi Đại cong môi, vài phần mong chờ lóe lên trong ánh mắt nàng:
"Đây là chuyện do huynh tự nghĩ ra sao? Còn chuyện khác không? Có thể kể cho ta nghe không?"
Giang Bạch Nghiễn: "?"
Chàng bỗng có dự cảm không lành.
Không, là "điềm cực xấu" mới phải.
Một lúc sau.
Trong thư phòng đốt lửa than, ánh nắng dịu dàng, ấm áp.
Thi Đại chuẩn bị hết một loạt bút mực giấy nghiên, hài lòng vỗ tay, ý chí chiến đấu sôi sục.
"Sau vụ án người điều khiển con rối, những câu chuyện linh dị nhất định sẽ trở nên phổ biến khắp thành Trường An, kiếm được bộn tiền. Đây chính là cơ hội của chúng ta."
Thi Đại siết chặt nắm tay:
"Chuyện của Giang công tử ly kỳ khó đoán, nhất định sẽ mở được con đường máu, nổi tiếng khắp Trường An."
A Ly: "..."
Nó chẳng hiểu gì hết, nó đang bị sốc nặng.
Đúng vậy, Thi Đại nghe xong câu chuyện người tuyết giấu xác kia, chẳng những không sợ, lại còn tán thưởng năng lực sáng tác của Giang Bạch Nghiễn.
Sau đó năn nỉ chàng kể thêm vài câu chuyện quỷ dị tàn khốc, quyết định phát triển thành tiểu thuyết.
Suýt nữa quên mất, trước đây Thi Đại là sinh viên dự bị của học viện cảnh sát, từng đọc rất nhiều tiểu thuyết và sách khoa học về trinh sát hình sự, sao có thể bị mấy câu chuyện kia dọa dẫm cho được.
Bản tính Giang Bạch Nghiễn u ám, thuở nhỏ đã quen với những chuyện bẩn thỉu, càng là cách chết ly kỳ, càng là những tình tiết tàn nhẫn, chàng lại càng dễ dàng hạ bút thành văn.
Đây gọi là gì, đối tác chuyên nghiệp đó nha!
Khi chàng đề cập đến đủ loại tà thuật máu tanh tàn khốc.
Đôi mắt Thi Đại lấp lánh:
"Giang công tử kiến thức rộng rãi!"
Khi chàng nói "Lệ quỷ vẫn luôn ẩn nấp sau lưng, thế nên dù chủ nhân có lật tung rương tủ, từ đầu đến cuối cũng không phát hiện được tung tích của nó".
Thi Đại nhanh nhẹn vỗ tay:
"Ôi chao, ý tưởng tuyệt vời!"
Kể xong vài câu chuyện, A Ly và Thi Vân Thanh đều hoảng hồn đến độ mặt mũi trắng bệch, sắc mặt phức tạp.
Chỉ duy nhất Thi Đại nhiệt tình cổ vũ:
"Giang công tử, nhân tài. Lượng tiêu thụ tiểu thuyết của chúng ta phải nhờ vào huynh hết, hãy để chúng ta kiếm thật nhiều tiền trong năm mới này."
Giang Bạch Nghiễn: "..."
Chàng không đến mức ngạc nhiên, chỉ hoang mang đôi chút.
Đúng hơn là thật sự vô cùng hoang mang.
Từ trước đến giờ Giang Bạch Nghiễn không để lộ vui giận, Thi Vân Thanh hiếm khi thấy chàng chịu thiệt, trong lòng sảng khoái, ước gì có thể múa đao trợ hứng ngay tại chỗ.
Yên lặng một lúc, cậu mím môi đè nén ý cười, học theo Thi Đại, quái gỡ nói:
"Ừ thì, chuyện hay lắm nha, đại – tài."
Vừa nói xong, bỗng thấy có điều gì đó bất thường.
Từ từ đã.
Tại sao tỷ tỷ của cậu lại nhìn cậu với vẻ ẩn ý sâu xa như vậy?
Đột nhiên cậu cũng có dự cảm không lành.
"Vai Giang công tử đang bị thương, không tiện cầm bút."
Thi Đại nhìn cậu, khóe môi khẽ cong, híp mắt lại:
"Nếu Vân Thanh thích mấy câu chuyện này như vậy, hay là đệ sao chép nhé. Vừa khéo...luyện chữ của đệ luôn một thể."
Tất cả đều có kết cục tốt đẹp, sự an bài tuyệt nhất.
Thi Vân Thanh: "?"
Thi Vân Thanh: "???"
Thi Vân Thanh không hiểu, cũng không biết, tại sao chỉ sau nửa nén nhang, trong thư phòng lại có tình cảnh thế này...
Giang Bạch Nghiễn mặt mày vô cảm, không nghe ra bất cứ cảm xúc nào trong giọng nói của chàng, đã kể câu chuyện đầu tiên được một nửa:
"Lệ quỷ gào thét, ngươi và ta là bào thai cùng một mẹ, vốn chung gốc rễ, sao nỡ tương tàn? Ngươi hại ta như vậy, chắc chắn phải đền mạng."
Mà cậu cũng mặt mày vô cảm, yếu ớt nhìn thoáng qua Thi Đại bên cửa sổ, dùng nét chữ nguệch ngoạc, cố hết sức nghiêm túc quẹt từng chữ:
"Vốn cùng gốc rễ, sao nỡ tương tàn".
A Ly chứng kiến hết thảy: "..."
Con người Giang Bạch Nghiễn lòng dạ rắn rết, hung ác nham hiểm, trong đầu toàn là suy nghĩ âm u sát phạt, trông như đóa hoa rực rỡ, thực ra bên trong đã thối nát từ lâu.
Nhưng giờ phút này, sự thật đó chẳng còn quan trọng nữa.
Bởi vì Thi Đại...hình như thật sự hơi bị ghê đấy!
/81
|