Tuấn Long Bách Mỹ Duyên

Chương 16: Gặp lại Chỉ Tinh

/98


Quyết định của hai cô gái là gì Trần Tuấn Long không biết, nhưng hắn biết trong khoảng thời gian này cuộc sống nhàn nhã rất nhiều, hai cô cũng không liên lạc với hắn. Giờ tự học Quách Uyển Xuyến cũng không xuất hiện ở phòng học của hắn.

Trần Tuấn Long rất mừng rỡ. Thừa dịp rảnh rỗi, Trần Tuấn Long đi thăm Lan tỷ hai lần. Được tiểu Vũ và mấy cô gái chăm sóc, Lan tỷ cuối cùng cũng đã tỉnh lại, nhưng vết thương của cô phải điều dưỡng một khoảng thời gian nữa, hảo bất khởi lai. Trần Tuấn Long một trận chiến thành danh, sự tích anh dũng hắn dám một mình đấu với Nam Lang Bang đã sớm được Tiểu Mẫn tuyên dương khắp nơi. Mà đòn phản công kỳ tích của Phi Phượng Bang cũng làm các bang phái nhìn với cặp mắt khác xưa.

Prosky là một loại chất độc đặc biệt nổi danh của Nga, một viên thuốc nho nhỏ, chế biến xong lại từ người sử dụng tăng thêm độc tố khác, mà giải dược cũng chỉ có người dùng mới có. Loại thuốc độc này thường là loại sản phẩm đặc thù, kiểu như sai người chấp hành nhiệm vụ cơ mật mới dùng, điều chỉnh độc tố lùi lại ba đến năm ngày mới phát tác là để không chế bọn họ, thuốc tuy rằng quý, nhưng ở chợ đen, chỉ cần có tiền, vẫn có thể mua được.

Nam Lang không phải kẻ ngu dốt, thấy Trần Tuấn Long dễ dàng để mình đi như vậy nên đêm đó sau khi trở về vội vàng cho người tra xét, hắn mới biết được loại thuốc độc Prosky này lại đáng sợ như thế, làm cho hắn không khỏi ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Nhưng Nam Lang Bang tuy rằng lớn, mà chỉ trong vài ngày ngắn ngủi chuẩn bị năm triệu, cũng quả thật khó khăn. Đến hạn, Nam Lang miễn cưỡng kiếm được ba triệu tám trăm nghìn, hắn đành phải kiên trì đi tìm Trần Tuấn Long. Hiện tại hắn chỉ có thể chịu thua, yếu đấu võ thôi, chính mình mạng nhỏ còn niết ở người ta trong tay, huống hồ đêm đó Trần Tuấn Long hung ác, đã muốn làm cho hắn đủ đau khổ, hơn ba mươi huynh đệ còn nằm ở trong bệnh viện, Trần Tuấn Long xuống tay cũng thực ngoan độc, những người đó mười ngày đến nửa tháng là không xuống giường được, toàn bị thương vào chỗ chí mạng, làm cho người ta thực thống khổ.

Đúng giờ hẹn, Trần Tuấn Long cùng Tiểu Vũ và Tiểu Mẫn đi tìm Nam Lang, lần này Tiểu Thanh ở lại bệnh viện chăm sóc Lan tỷ, không cũng sẽ đi. Mà Tiểu Mẫn rất hăng hái, thu được ba triệu tám trăm nghìn của Nam Lang nên rất cao hưng. Trần Tuấn Long chính là nhẹ nhàng bâng quơ, bắt Nam Lang mau chóng giao nốt chỗ thiếu, Nam Lang vội vàng gật đầu xác nhận. Cuối cùng cầu xin Trần Tuấn Long cho hắn Prosky để giải. Trần Tuấn Long lấy trên người ra một lọ thuốc ném qua, sau đó mang theo hai cô gái rời khỏi.

Ở trên xe, Tiểu Mẫn đã nhanh chóng mở ra túi tiền, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều tiền như vậy, thực vui vẻ.

- Long ca, vừa rồi anh thật sự cho hắn thuốc giải à?

Tiểu Mẫn một bên đếm tiền, một bên hỏi Trần Tuấn Long:

- Sao không để cho nó chết luôn đi.

Trần Tuấn Long lái xe, mỉm cười nói:

- Tôi cũng định thế nhưng mà aspirin không độc chết người được.

- Cái gì?

Hai cô đều có chút kinh ngạc nhìn Trần Tuấn Long, Tiểu Mẫn con mắt vòng vo một chút.

- A... Vốn dĩ Long ca trêu ngươi hắn, ha ha, thực sự ý tứ, chỗ tiền này đến cũng thật dễ!

Tiểu Mẫn hiện tại đối Trần Tuấn Long bội phục vô cùng.

- Ha ha, muốn Nam Lang ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, không thủ đoạn là không được.

Trần Tuấn Long thực tùy ý nói. Thật là có dũng có mưu, Tiểu Mẫn trong lòng thích, một chút nhào về phía trước, nhẹ nhàng hôn vào hai má Trần Tuấn Long, hô lớn.

- Long ca lợi hại nhất!

Động tác thân mật như vậy mà Tiểu Mẫn làm rất tự nhiên, Trần Tuấn Long cũng vui vẻ nhận như vậy thổ lộ, ha ha cười. Mà Tiểu Mẫn đang ngồi ghế, vung tiền mặt trong tay, dường như hành động ái mộ như vậy thực tùy ý.

Tiểu Vũ nhìn thấy, lại thầm than một tiếng, không nói gì thêm.

Nam Lang Bang tuy rằng tạm thời không có uy hiếp, nhưng Trần Tuấn Long vẫn là đề nghị Tiểu Vũ mời công ty bảo an đến giám sát một chút, hắn không có thời gian cả ngày nhìn chằm chằm Phi Phượng Bang, lấy được chỗ tiền kia của Nam Lang Bang cũng đủ giúp Phi Phượng Bang chi tiêu.

Tiểu Vũ nghe theo đề nghị của Trần Tuấn Long, mời một công ty bảo vệ nổi tiếng ở Bắc Kinh đến phụ trách công tác bảo an. Trần Tuấn Long cũng cứ yên tâm về trường học. Trong khoảng thời gian này, dưới sự chủ trì của Dương Hiểu Nhân việc tuyển dụng nhân viên cho khu thương mại được tiến hành đâu vào đấy, nhân viên cũng bắt đầu huấn luyện. Sau khi kiểm tra sẽ bắt đầu buôn bán, Tập Đoàn Dương Quang chẳng qua trong thời gian 10 ngày, tốc độ phát triển như vậy đã làm nhiều người ngoài ý muốn, nhưng kỳ thật Trần Tuấn Long yêu cầu lại rất cao. Không chuẩn bị thì không đáng là tiêu chuẩn làm việc của Trần Tuấn Long. Trước kia làm một sát thủ, trước khi tiến hành nhiệm vụ gì hắn đều làm tốt công việc chuẩn bị, kế hoạch gì đều có hậu bị, đây cũng là nguyên nhân vì cái gì hắn thành công như thế.

Hiện tại, Trần Tuấn Long lại đem cách làm này vào trong việc buôn bán, khi bắt đầu kế hoạch, hắn cũng đã dự tính đến tình huống hiện tại. Năng lực phán đoán tình huống này làm cho Dương Hiểu Nhân vô cùng bội phục, Dương Hiểu Nhân chỉ là một cột trụ thay hắn đi phát huy mà thôi.

Khai trương khu phố thương mại Đại học Bắc Kinh, chính giữa hồng kỳ bay phấp phới, cờ màu đủ loại phấp phới, nghi thức cắt băng khai mạc đang cử hành. Hiệu trưởng Hứa Hồng Trí thực vừa lòng cục diện hôm nay, Dương Hiểu Nhân làm lãnh đạo Tập Đoàn Dương Quang cơ hồ sáng tạo một cái tốc độ thần thoại. Ngắn ngủn trong mười ngày, một đại siêu thị đã muốn hiện ra ở trước mặt mọi người ―― đây là Tập Đoàn Dương Quang - siêu thị Dương Quang.

Thực lực đại biểu hết thảy, từ lúc thuê được mặt bằng, đến khi trang hoàng xong, rồi nhập hàng hóa về, sắp xếp nhân viên. Mười ngày, chỉ có mười ngày, phải nói đây là một cái kỳ tích, mà sáng tạo kỳ tích này là Tập Đoàn Dương Quang, hôm nay, lãnh đạo trường học - Hứa Hồng Trí được mời đến khai trương cắt băng siêu thị, sau khi cắt băng và phát biểu chúc mừng, Giám đốc PR vụng trộm lại đây đưa một cái bao lì xì, hiệu trưởng Hứa Hồng Trí thực tùy ý vui lòng nhận, phía sau các lãnh đạo khác mỗi người đều có phần, còn có đại lễ bao đưa tặng. Tên Dương Hiểu Nhân này cũng biết làm người đấy chứ, hiệu trưởng Hứa Hồng Trí nghĩ.

Trần Tuấn Long phụ giúp mua sắm thiết bị bên trong siêu thị Dương Quang, đèn huỳnh quang làm toàn bộ siêu thị sáng trưng, siêu thị chật ních người, bởi vì quảng cáo tốt, siêu thị mới mở nên khuyến mãi rất nhiều, hiện tại mở cửa khai trương liền hấp dẫn cư dân lân cận, mọi người đều hướng về phía siêu thị Dương Quang mà đến.

Trước kia, chỉ có một siêu thị hơi lớn một chút, hiện tại, siêu thị Dương Quang đến đây, bởi vì mở rộng được mặt tiền làm hiện ra một cái đại siêu thị ở trước mặt mọi người. Hình thức đẹp, phục vụ nho nhã lễ độ, mà quan trọng là lợi ích kinh tế, siêu thị Dương Quang rất nhanh được cư dân lân cận biết đến, hơn nữa nghe nói nhân viên siêu thị đều là sinh viên, hàng hóa có giá rẻ, đẹp, chất lượng tốt đương nhiên được đại chúng hoan nghênh, một truyền mười, mười truyền trăm. Siêu thị Dương Quang hôm nay có một cái khởi đầu tốt đẹp. Hỏa vượng nhân khí làm cho quầy thu ngân xếp một hàng dài, mà ở cửa thì không ngừng có khách vào, tranh thủ mua sản phẩm được khuyến mãi lúc khai trương.

Trần Tuấn Long phi thường vừa lòng cục diện hiện tại, cái gọi là tiền có thể sinh tiền, thật sự là một chút cũng chẳng sai, nếu không phải hắn có nguồn tài chính hùng hậu, bất luận như thế nào cũng làm không ra thành tích như hôm nay.

Mà cùng với siêu thị còn có hơn ba nghìn mét vuông trên tầng làm Inte cafe, bên trong gần một nghìn máy tính, đủ để thỏa mãn toàn bộ sinh viên Đại học Bắc Kinh lên mạng, mà Inte cafe quy mô như thế, cũng nhất định có thể hấp dẫn các sinh viên các trường khác ở xung quanh đến chơi. Inte cafe hiện tại đang bắt đầu cạnh tranh phát triển, hôm nay còn có mời một ít khách mời đặc biệt đến biểu diễn, Trần Tuấn Long cũng đều không biết việc này, mà là người quản lý do Dương Hiểu Nhân đưa đến thực hiện.

Trừ bỏ một vài cửa hàng còn cần vài ngày nữa mới có thể chính thức buôn bán, toàn bộ phố buôn bán đã muốn hình thành. Tin tưởng ở siêu thị Dương Quang, nơi này rất nhanh chóng sẽ trở thành một khu thương mại lớn nhất. Nhìn chỗ này, Trần Tuấn Long không khỏi mãn nguyện.

- Cẩn thận đấy.

Theo một cô gái vội hô to, khu ăn uống bị vài đứa nhỏ nô đùa làm đổ một ít hàng hóa. Là chỗ đồ uống đóng hộp được xếp thành hình Kim Tự Tháp, xây dựng tiêu thụ không khí dùng. Vài đứa nhỏ nghịch ngợm đó đứng lên liền bỏ chạy, cô gái kia, có lẽ là mẹ của chúng, thật có lỗi nhìn nhìn hiện trường, cũng sốt ruột đuổi theo đi qua. Hiện trường rất nhiều người, đồ uống đổ xuống thì mọi người đều né tránh, sau đó nhìn mấy đứa nhỏ nghịch ngợm cười ha ha.

Một nhân viên của siêu thị vội vàng chạy tới thu thập, đây chính là cao trào mua sắm của ngày khai trương, một cái tiểu nhạc đệm mà thôi. Mọi người cười xong lại tiếp tục mua sắm. Truyện "Tuấn Long Bách Mỹ Duyên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc

Nhân viên kia là một cô gái, mặc đồng phục của siêu thị. Cô đang cố gắng một lần nữa dựng lại cho đồ uống Kim Tự Tháp, hiện tại không chỉ có mình cô là người bận rộn, những người khác cũng bận nên chưa qua giúp được.

Trần Tuấn Long vừa vặn đi qua, vì thế cúi người lấy mấy hộp đồ uống, đi tới "Kim Tự Tháp" phía trước, đem đồ uống xếp đi lên. Cô gái cúi người lấy hộp đồ uống, thấy Trần Tuấn Long đến giúp, ngẩng đầu cảm tạ nói:

- Cám ơn ngươi.

- Là anh. Trần Tuấn Long?

Cô gái kia nở nụ cười.

Trần Tuấn Long nhìn kỹ, thì ra là người gặp ngày khai giảng Trầm Chỉ Tinh, cô cũng là hệ kinh tế, có điều không cùng lớp với Trần Tuấn Long. Trần Tuấn Long cười cười bảo:

- Thì ra là cô à, cô tên Trầm Chỉ Tinh đúng không? Đã lâu không thấy, cô khỏe chứ?

Trầm Chỉ Tinh đưa tay vén tóc, trên trán đầy mồ hôi, có thể thấy ngày hôm nay rất nhiều việc.

- Anh còn nhớ tên của tôi, cứ nghĩ đến anh đã sớm quên rồi.

Trầm Chỉ Tinh có đôi mắt trong veo, dù ai gặp qua đều không thể nào quên được. Trừ cơ thể mình có chút gầy, Trầm Chỉ Tinh dù thế nào cũng là mỹ nhân thanh lệ. Trên người cô tuy rằng mặc đồng phục bình thường, nhưng mỗi động tác đều không giống người thường.

Trần Tuấn Long nở nụ cười, một bên hỗ trợ lấy đồ uống một bên nói:

- Làm sao vậy. Cô học lớp nào thế, sao ở trường tôi không thấy cô.

Trầm Chỉ Tinh không ngừng sắp xếp đồ uống "Kim Tự Tháp", bận rộn nói:

- Không thấy sao, tôi học lóp 7, có lẽ bình thường đều bận rộn, tôi còn đi dạy thêm ở hai nơi, tan học đều không có bao nhiêu thời gian ở trường học, anh thì sao, ở lớp nào?

- Vây trách không được.

Trần Tuấn Long bừng tỉnh đại ngộ,

- Tôi học lớp 3, lịch học của chúng ta khác nhau mà.

- Đúng vậy.

Trầm Chỉ Tinh vừa làm vừa nói.

- Buổi tối tôi cũng không có thời gian, giờ tự học cũng ít đến.

- Sao bây giờ lại đến siêu thị này làm?

Trần Tuấn Long hỏi.

- Là siêu thị Dương Quang đến trường tuyển dụng, công việc ngoài giờ này với sinh viên thật đúng là một cơ hội hiếm gặp, tôi gặp may mắn, được thông báo tuyển.

Trầm Chỉ Tinh mỉm cười nói, nhìn ra được cô thật cao hứng, cũng rất vừa lòng công việc hiện tại này.

- Đúng vậy, vừa rồi tôi còn thấy rất nhiều sinh viên trường ta. Mà mọi người đi làm thời gian như thế nào, sẽ không ảnh hưởng việc học tập bình thường chứ?

Trần Tuấn Long hứng thú hỏi.

- Không sao cả.

Trầm Chỉ Tinh còn tại vội vàng.

- Bình thường một ngày làm bốn giờ, cuối tuần cùng ngày nghỉ tám giờ. Tiền lương trả theo giờ, một giờ tám nguyên, tăng ca có trợ cấp. Coi như rất tốt.

Cuối cùng Trầm Chỉ Tinh còn cười cười.

- Một tháng có thể kiếm hơn chín trăm tệ đấy.

- Ồ, vậy là cũng không ít.

Trần Tuấn Long vừa nghe vừa xếp đồ, lại cúi người lấy đồ lên.

- Tính không sai.

Trầm Chỉ Tinh có chút cảm thán. Hai người lấy mau, đáp cũng mau. Cuối cùng cũng xếp đống đồ uống thành hình “Kim Tự Tháp”. Trần Tuấn Long vỗ vỗ tay, nhìn "Kim Tự Tháp", trước mắt này, vừa rồi hai người thực ăn ý, tuy rằng là lần đầu tiên hợp tác, nhưng phối hợp không sai. Trần Tuấn Long đem ánh mắt chuyển hướng Trầm Chỉ Tinh, giờ phút này Trầm Chỉ Tinh cũng đang quay đầu đến, hai người hiểu ý cười.

- Cám ơn anh.

Trầm Chỉ Tinh lại vén tóc lên, cảm kích nói.

- Không có gì.

Trần Tuấn Long nói.

- Hẹn gặp lại!

Trần Tuấn Long nhìn cô gật đầu nhường đường ý bảo sau gặp lại.

- Vâng, hẹn gặp lại.

Trầm Chỉ Tinh nhẹ nhàng vẫy tay chào Trần Tuấn Long, nhìn Trần Tuấn Long đi xa, lúc này, đồng sự của nàng kêu:

- Trầm Chỉ Tinh, nơi này có chút bẩn, mau tới dọn dẹp đi.

- Vâng.

Trầm Chỉ Tinh lớn tiếng đáp ứng, xoay người tiếp tục làm việc khẩn trương.

Ăn qua loa cơm chiều xong, Trần Tuấn Long thu dọn một chút, sau đó lái xe, chuẩn bị đi gặp Lan tỷ, cô nói có một số việc muốn cùng Trần Tuấn Long nói chuyện.

Mở đĩa nhạc, vẫn là bài “That Place In Your Heart” Trần Tuấn Long để chế độ hát lặp lại, hắn thích nghe bài này. Lái xe ra ngoài, bên phải dường là một nhà chờ xe, Trần Tuấn Long phát hiện một thân ảnh quen thuộc.

"Là..." Trần Tuấn Long thầm nghĩ: "Trầm Chỉ Tinh?" Hắn không nghĩ lại khéo như vậy, buổi sáng mới gặp, hiện tại lại chạm mặt. Trầm Chỉ Tinh đang ở nhà chờ đợi xe, gió thu đã đến, cô mặc có chút phong phanh, chỉ có đồng phục của trường. Cô thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, dường như rất vội.

Hơi suy nghĩ, Trần Tuấn Long đem xe tiến vào sát nhà chờ, hạ kính xe xuống hô:

- Trầm Chỉ Tinh!

Ở nhà chờ có rất nhiều người, nhất tề đều quay lại đây nhìn. Trầm Chỉ Tinh vừa rồi đã bỏ lỡ một chuyến xe, nàng vừa tan tầm, vội vàng ăn cơm xong liền đi dạy thêm, đang sốt ruột đợi xe, không nghĩ tới có người kêu tên mình. Nhìn lại, thì ra là Trần Tuấn Long lái một chiếc ô tô rất đẹp..

Trầm Chỉ Tinh đi tới, Trần Tuấn Long cười hỏi:

- Chờ xe à?

- Vâng.

Trầm Chỉ Tinh gật đầu.

- Đi đâu? Tôi đưa đi.

Lời nói của Trần Tuấn Long làm cho người ta không thể cự tuyệt.

Do dự một chút, Trầm Chỉ Tinh vẫn là gật đầu đồng ý, cô đã hẹn nhà kia là 7:15 có mặt, hiện tại khẳng định đã muộn, vị phụ huynh kia thì hay xoi mói, đây là lần thứ hai đến nhà bọn họ, coi như thử việc, cô cũng không muốn để ấn tượng xấu, dù sao dạy một buổi tối được 30 tệ, đối với cô là rất tốt.

- Vậy làm phiền anh.

Trầm Chỉ Tinh có chút ngượng ngùng.

- Phiền toái gì chứ.

Trần Tuấn Long ở bên trong mở cửa xe để Trầm Chỉ Tinh lên xe.

- Lên đây đi, muốn đi đâu nào?

Trầm Chỉ Tinh cúi người ngồi vào, tiện tay đóng cửa xe, nghe Trần Tuấn Long hỏi, vì thế nói:

- Ở phía trước, tiểu khu Giai Đăng, tôi dạy thêm ở đó, dọc theo con đường này, qua tám trạm là đến.

Nói xong còn nhìn nhìn đồng hồ.

- Bị muộn rồi à.

Trần Tuấn Long nở nụ cười.

Trầm Chỉ Tinh đỏ mặt gật gật đầu, nhỏ giọng nói:

- Vốn hẹn là 7: 15 phút, tôi thấy giờ đi đến đó là bị muộn rồi..

Tiểu khu Giai Đăng rất xa, cách Đại học Bắc Kinh nửa giờ lái xe, bình thường xe bus đi đã chậm, Trầm Chỉ Tinh bình thường đều phải đến trước để chờ xe, ai biết hôm nay siêu thị khai trương, vô cùng bận rộn, thật vất vả mới có người đến thay ca, vội vàng tới rồi mà vẫn bỏ lỡ một chuyến xe, còn chuyến sau thì vẫn không thấy đến.

Trần Tuấn Long nhìn đồng hồ, hiện tại vừa vặn 7 giờ 1 phút.

- Thắt dây an toàn vào, tôi đưa cô đi sẽ không muộn đâu.

Lời nói của Trần Tuấn Long tràn đầy tự tin.


/98

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status