Đoàn Phi mỉm cười nói:
- Còn nhớ hôm đó Tống Ly trước mặt mọi người công khai quan hệ riêng tư với Hà Liễu thị không? Ta đoán lúc đó Lưu Đam cũng vậy, tại thời điểm đưa tiễn không phải trộm nhéo tay người phụ nữ kia thì là làm những động tác khác, lúc này mới làm cho cô ta không thể nhịn được mà bật cười. Lưu Đam kết hôn đã nhiều năm, nghe nói Lưu thị xưa nay đoan trang trong sạch, hai người trước mặt người khác không thể làm ra những chuyện như vậy. Ngoài ra còn một điểm khả nghi, tất cả mọi người đều nói Lưu thị không bước chân ra khỏi cửa. Trước kia Lưu Đam nửa đêm khuya khoắt ra ngoài Lưu thị đều không đưa tiễn, tại sao sau khi cãi nhau một trận tình cảm của hai người nhanh chóng ấm lại như vậy. Tôn lão đầu vừa đi ra Lưu Đam cũng đi ra, đây rõ ràng là muốn cho lão già mắt mờ này làm nhân chứng miễn phí cho bọn họ mà!
Nghiêm Bộ đầu nói:
- Nói như vậy cũng thực sự khả nghi, Lưu thị lúc đó chẳng lẽ đã chết?
Đoàn Phi cười nói:
- Chúng ta đều đã xem qua tình hình căn phòng đó, mặc dù trên giường không hề có đồ vật, nhưng ván giường cũng chỉ có một lớp bụi mỏng, so với những chỗ khác trong phòng bụi bặm phủ đầy mạng nhện giăng khắp nơi thực sự khác nhau. Rõ ràng có người đã từng ngủ qua, trong hai ngày Lưu thị bị bóp cổ chết, Lưu ma bị đuổi đi, Lưu Đam sợ là không dám ngủ một mình cùng người chết.
Nghiêm Bộ Đầu nét mặt dữ tợn, siết quả đấm cười lạnh nói:
- Tiểu tử khá lắm ta đây phải đi bắt y lại!
Vụ án này liên lụy mọi người bị đánh không ít gậy, Nghiêm Bộ đầu vội vã kết án càng hận chết hung thủ, Đoàn Phi giơ tay cản lại, nói:
- Đừng nóng vội, hiện tại chúng ta cũng chỉ là suy đoán, không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh Lưu Đam là kẻ giết người. Chỉ sợ hắn thề thốt phủ nhận, trong lòng có chuẩn bị, nếu thẩm tra e là có phiền toái.
- Còn chờ cái gì, đích thị là người này giết người không thể nghi ngờ gì nữa. Bây giờ đã có đầy đủ căn cứ để thuyết phục Mẫn lão gia rồi, Lưu Đam nếu như không thừa nhận thì cũng vừa khéo có thể dùng đại hình để báo thù cho mấy cái mông của mọi người, ha ha, mọi người cùng ra tay, tại sao phải sợ hắn không nhận tội?
Nghiêm Bộ đầu mắt lộ hung quang, không quan tâm tới sự ngăn cản của Đoàn Phi, lập tức dẫn theo mấy người Thạch Bân đi bắt người.
Đoàn Phi không phải Bộ khoái, hơn nữa mông còn đau, chỉ có thể chậm rãi theo sau, trong lòng tự an ủi mình:
- Tuy rằng còn chưa có chứng cứ xác thực, nhưng Lưu Đam chính là tội phạm giết người suy luận này chắc có lẽ không sai. Những năm này vừa không có công cụ kiểm tra DNA, ngay cả giám định dấu vân tây đều không làm được, những gì mình có thể được thì đã làm rồi.
Chỉ thấy đám Bộ khoái như lang như hổ xông vào nhà, không lâu sau Thạch Bân vội vàng đi ra, nói với Đoàn Phi:
- Phi ca, Nghiêm Bộ Đầu mời huynh vào một chút, chúng ta chưa hề lục soát cái hòm đồ kia.
Đoàn Phi và y tiến vào căn nhà đó, chỉ thấy cả nhà chủ nhà bị dọa đến thất kinh co rúm lại ở một góc sân. Hai người đàn ông có chút béo mập tuổi chừng ba mươi bị xiềng xích khóa quỳ ở trong sân, Nghiêm Bộ Đầu đang thẩm vấn bọn họ. Hai Bộ khoái lão luyện đang lục soát trong nhà, toàn bộ sân không khí ngột ngạt tiếng khóc không dứt.
Thạch Bân cũng đi điều tra, xem ra bọn họ trong lòng cũng dần dần biết là chuyện gì xảy ra. Mượn việc nước tư lợi cá nhân là con đường trọng yếu kiếm tiền của bọn Bộ khoái, Đoàn Phi đi đến trước mặt Nghiêm Bộ Đầu hỏi:
- Nghiêm Bộ đầu, có thể bắt được nghi phạm?
Nghiêm Bộ đầu á một tiếng, nói:
- Đây chính là nghi phạm Lưu Đam và thương nhân muối Lâm Khuê đã che dấu nghi phạm.
Lưu Đam và Lâm Khuê đều lên tiếng kêu oan, Đoàn Phi vẻ mặt ôn hòa hỏi han:
- Lâm Khuê, muốn rửa sạch mối nghi ngờ của ngươi phải xem biểu hiện của ngươi rồi. Ta hỏi ngươi, Lưu Đam tới nhà ngươi ở lâu như vậy, ngươi có từng thấy qua cái hộp nhỏ từng này chưa? Cái hộp không lớn, nhưng lại có chút điểm nhấn, hẳn là gỗ được quét sơn đỏ.
Lâm Khuê mờ mịt lắc đầu, Lưu Đam kinh ngạc ngẩng đầu liếc nhìn Đoàn Phi một cái. Vẻ kinh ngạc thoáng qua rồi biến mất, sau đó gã lại cúi đầu, Nghiêm Bộ đầu cũng kinh ngạc mà nói :
- Sao ngươi lại nói là màu đỏ thắm? Cái này mới đúng là cái hộp màu vàng đất!
Đoàn Phi cười ha hả , nói:
- Nếu muốn người không biết trừ khi mình không làm, vừa rồi khi đi thăm dò hiện trường ở bên cạnh tủ quần áo ta phát hiện một chút sơn đỏ rơi ra, chắc là khi hung thủ vội vàng lấy ra không cẩn thận làm rơi. Lưu Đam không nhận cũng không sao cả, trên thực tế ta biết cái hòm gỗ màu đỏ được dấu ở nơi nào. Nghiêm Bộ đầu, chúng ta không cần lãng phí thời gian ở Lâm gia, Lưu Đam…
Đoàn Phi đột nhiên cúi người xuống bên tai Lưu Đam nhẹ giọng nói:
- Ta tin rằng cái hòm kia hẳn là rất dễ dàng tìm được từ nhà Mã quả phụ đấy.
Lưu Đam giả vờ trấn định toàn thân run lên, gã hoảng sợ quay đầu ngước nhìn Đoàn Phi, Đoàn Phi nhìn gã lạnh lung cười, Lưu Đam lại run một cái, vội vàng cúi đầu xuống, ngậm chặt miệng nói không lên lời.
Thấy thần thái gã như vậy, Đoàn Phi trong lòng bình tĩnh trở lại, người tám chín phần là gã giết, chỉ cần không oan uống hắn, dùng đại hình cũng là do y tự tìm. Bây giờ điều còn không rõ ràng lắm, đó chính là Mã quả phụ làm thế nào ẩn dấu trong nhà Lưu Đam thoải mái như vậy, tuy nhiên điều này đã không quan trọng nữa rồi.
Lâm Khuê khá thông minh, nịnh nọt mời Nghiêm Bộ Đầu qua một bên, nói thầm vài câu sau đó nhanh chóng chạy vào trong phòng mình, cầm một túi tiền đi ra biếu tặng chúng Khoái bộ. Nghiêm Bộ đầu áng chừng phân lượng, trên mặt liền hòa nhã tươi cười, ngay lập tức chỉ còng Lưu Đam đi, sau đó đi thẳng một đường tới nhà Mã quả phụ cách đó không xa.
Trước nhà quả phụ lắm thị phi, khi sai dịch như lang như hổ dùng sức gõ của nhà Mã quả phụ nhanh chóng vây lại thành một đám người, chỉ trỏ nói cái gì đều có.
Mã quả phụ có chút kinh hoảng mở cửa đi ra, Nghiêm Bộ đầu nói vài câu rồi liền mang theo hai tên sai dịch lão luyện ụp vào sân nhà quả phụ dò xét. Đoàn Phi và Thạch Bân ở cửa phụ trách trông coi nghi phạm Lưu Đam và Mã quả phụ, Đoàn Phi lúc đầu còn lo có người làm khó dễ, may mắn xem ra nhân duyên của Mã quả phụ không tốt, đồng ý thay bà ta nói chuyện cũng không có mấy người, càng không có ai thay bà ta ra mặt.
Đoàn Phi đang âm thầm quan sát Mã quả phụ này, chỉ thấy bà ta quả nhiên có vài phần quyến rũ. Tuy rằng sợ tới mức mất hồn mất vía nhưng cũng điềm đạm đáng yêu, bà ta trong hoảng sợ mang theo bối rối, thi thoảng ánh mắt nhìn Lưu Đam, trong thần sắc không ngờ không có ý oán hận, thậm chí còn chút cảm giác tương cứu trong lúc hoạn nạn.
Không bao lâu Nghiêm Bộ Đầu khó che dấu sự hưng phấn, tay cầm một cái rương gỗ nhỏ màu đỏ thắm đi ra, quơ cái hộp thoáng qua trước mặt Lưu Đam một cái, một cước đá gã ngã lăn, quát lớn:
- Lưu Đam, ngươi thông dâm giết vợ, giả tạo hiện trường trộm cướp, bây giờ của trộm cướp tìm được từ trong nhà nhân tình của người, nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn chuyện gì đáng nói! Người đâu, khóa nhà Mã quả phụ lại, đem đôi gian phu dâm phụ này áp tải về huyện nha!
- Thực sự có gian tình ư.
Mọi người mang vẻ mặt bừng tỉnh ngộ, sau đó là từng bộ mặt khinh bỉ, hâm mộ, nghi ngờ xẹt qua trong mắt Đoàn Phi. Tang vật đều có, hai người này có mạnh miệng cũng vô ích.
Đoàn Phi thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi trên bậc thềm cao cao tại trước cửa nhà Mã quả phụ, vừa ôi một tiếng nhảy dựng lên, vết thương ở mông còn chưa khỏi hoàn toàn.
- Phi ca, đợi sự việc xong xuôi đệ sẽ thay thuốc giúp huynh.
Thạch Bân nhếch miệng cười, vô cùng vui vẻ, phá vụ án này có thể được phân không ít bạc, mông cũng không cần mang vạ nữa, có thể nào không vui sao?
Từ trong nhà Mã quả phụ đi ra, sau lưng Quách Uy và Trương Quân có thêm một cái túi, hình như có chút nặng, mọi người đều hiểu ý cười một tiếng, đều biết rằng lần này công sai thu hoạch khá phong phú, Thạch Bân thấy Nghiêm Bộ đầu bắt người phải định đi, vội vàng nói một tiếng với Nghiêm Bộ đầu, muốn xin phép cùng Đoàn Phi đi sau.
Nghiêm Bộ đầu rất sáng khoải đáp ứng nói:
- Ừ, án đã phá xong, không vội không vội, các ngươi ở gần đây chơi, muộn một chút hãy về cũng không sao, Đoàn Phi, lần này phá án nhờ có ngươi, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu, đêm nay ta ở lầu Hạc Lai thiết yến chúc mừng, ngươi và A Bân nhất định phải tới đó.
Thạch Bân đồng ý trong niềm vui rạo rực, Đoàn Phi cũng luôn miệng đồng ý, chỉ thấy Nghiêm Bộ Đầu và hai tên sai dịch lưng cõng bao lớn bao nhỏ, mang theo tang vật, đi một bước gõ một gậy dẫn nghi phạm rời đi.
- Còn nhớ hôm đó Tống Ly trước mặt mọi người công khai quan hệ riêng tư với Hà Liễu thị không? Ta đoán lúc đó Lưu Đam cũng vậy, tại thời điểm đưa tiễn không phải trộm nhéo tay người phụ nữ kia thì là làm những động tác khác, lúc này mới làm cho cô ta không thể nhịn được mà bật cười. Lưu Đam kết hôn đã nhiều năm, nghe nói Lưu thị xưa nay đoan trang trong sạch, hai người trước mặt người khác không thể làm ra những chuyện như vậy. Ngoài ra còn một điểm khả nghi, tất cả mọi người đều nói Lưu thị không bước chân ra khỏi cửa. Trước kia Lưu Đam nửa đêm khuya khoắt ra ngoài Lưu thị đều không đưa tiễn, tại sao sau khi cãi nhau một trận tình cảm của hai người nhanh chóng ấm lại như vậy. Tôn lão đầu vừa đi ra Lưu Đam cũng đi ra, đây rõ ràng là muốn cho lão già mắt mờ này làm nhân chứng miễn phí cho bọn họ mà!
Nghiêm Bộ đầu nói:
- Nói như vậy cũng thực sự khả nghi, Lưu thị lúc đó chẳng lẽ đã chết?
Đoàn Phi cười nói:
- Chúng ta đều đã xem qua tình hình căn phòng đó, mặc dù trên giường không hề có đồ vật, nhưng ván giường cũng chỉ có một lớp bụi mỏng, so với những chỗ khác trong phòng bụi bặm phủ đầy mạng nhện giăng khắp nơi thực sự khác nhau. Rõ ràng có người đã từng ngủ qua, trong hai ngày Lưu thị bị bóp cổ chết, Lưu ma bị đuổi đi, Lưu Đam sợ là không dám ngủ một mình cùng người chết.
Nghiêm Bộ Đầu nét mặt dữ tợn, siết quả đấm cười lạnh nói:
- Tiểu tử khá lắm ta đây phải đi bắt y lại!
Vụ án này liên lụy mọi người bị đánh không ít gậy, Nghiêm Bộ đầu vội vã kết án càng hận chết hung thủ, Đoàn Phi giơ tay cản lại, nói:
- Đừng nóng vội, hiện tại chúng ta cũng chỉ là suy đoán, không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh Lưu Đam là kẻ giết người. Chỉ sợ hắn thề thốt phủ nhận, trong lòng có chuẩn bị, nếu thẩm tra e là có phiền toái.
- Còn chờ cái gì, đích thị là người này giết người không thể nghi ngờ gì nữa. Bây giờ đã có đầy đủ căn cứ để thuyết phục Mẫn lão gia rồi, Lưu Đam nếu như không thừa nhận thì cũng vừa khéo có thể dùng đại hình để báo thù cho mấy cái mông của mọi người, ha ha, mọi người cùng ra tay, tại sao phải sợ hắn không nhận tội?
Nghiêm Bộ đầu mắt lộ hung quang, không quan tâm tới sự ngăn cản của Đoàn Phi, lập tức dẫn theo mấy người Thạch Bân đi bắt người.
Đoàn Phi không phải Bộ khoái, hơn nữa mông còn đau, chỉ có thể chậm rãi theo sau, trong lòng tự an ủi mình:
- Tuy rằng còn chưa có chứng cứ xác thực, nhưng Lưu Đam chính là tội phạm giết người suy luận này chắc có lẽ không sai. Những năm này vừa không có công cụ kiểm tra DNA, ngay cả giám định dấu vân tây đều không làm được, những gì mình có thể được thì đã làm rồi.
Chỉ thấy đám Bộ khoái như lang như hổ xông vào nhà, không lâu sau Thạch Bân vội vàng đi ra, nói với Đoàn Phi:
- Phi ca, Nghiêm Bộ Đầu mời huynh vào một chút, chúng ta chưa hề lục soát cái hòm đồ kia.
Đoàn Phi và y tiến vào căn nhà đó, chỉ thấy cả nhà chủ nhà bị dọa đến thất kinh co rúm lại ở một góc sân. Hai người đàn ông có chút béo mập tuổi chừng ba mươi bị xiềng xích khóa quỳ ở trong sân, Nghiêm Bộ Đầu đang thẩm vấn bọn họ. Hai Bộ khoái lão luyện đang lục soát trong nhà, toàn bộ sân không khí ngột ngạt tiếng khóc không dứt.
Thạch Bân cũng đi điều tra, xem ra bọn họ trong lòng cũng dần dần biết là chuyện gì xảy ra. Mượn việc nước tư lợi cá nhân là con đường trọng yếu kiếm tiền của bọn Bộ khoái, Đoàn Phi đi đến trước mặt Nghiêm Bộ Đầu hỏi:
- Nghiêm Bộ đầu, có thể bắt được nghi phạm?
Nghiêm Bộ đầu á một tiếng, nói:
- Đây chính là nghi phạm Lưu Đam và thương nhân muối Lâm Khuê đã che dấu nghi phạm.
Lưu Đam và Lâm Khuê đều lên tiếng kêu oan, Đoàn Phi vẻ mặt ôn hòa hỏi han:
- Lâm Khuê, muốn rửa sạch mối nghi ngờ của ngươi phải xem biểu hiện của ngươi rồi. Ta hỏi ngươi, Lưu Đam tới nhà ngươi ở lâu như vậy, ngươi có từng thấy qua cái hộp nhỏ từng này chưa? Cái hộp không lớn, nhưng lại có chút điểm nhấn, hẳn là gỗ được quét sơn đỏ.
Lâm Khuê mờ mịt lắc đầu, Lưu Đam kinh ngạc ngẩng đầu liếc nhìn Đoàn Phi một cái. Vẻ kinh ngạc thoáng qua rồi biến mất, sau đó gã lại cúi đầu, Nghiêm Bộ đầu cũng kinh ngạc mà nói :
- Sao ngươi lại nói là màu đỏ thắm? Cái này mới đúng là cái hộp màu vàng đất!
Đoàn Phi cười ha hả , nói:
- Nếu muốn người không biết trừ khi mình không làm, vừa rồi khi đi thăm dò hiện trường ở bên cạnh tủ quần áo ta phát hiện một chút sơn đỏ rơi ra, chắc là khi hung thủ vội vàng lấy ra không cẩn thận làm rơi. Lưu Đam không nhận cũng không sao cả, trên thực tế ta biết cái hòm gỗ màu đỏ được dấu ở nơi nào. Nghiêm Bộ đầu, chúng ta không cần lãng phí thời gian ở Lâm gia, Lưu Đam…
Đoàn Phi đột nhiên cúi người xuống bên tai Lưu Đam nhẹ giọng nói:
- Ta tin rằng cái hòm kia hẳn là rất dễ dàng tìm được từ nhà Mã quả phụ đấy.
Lưu Đam giả vờ trấn định toàn thân run lên, gã hoảng sợ quay đầu ngước nhìn Đoàn Phi, Đoàn Phi nhìn gã lạnh lung cười, Lưu Đam lại run một cái, vội vàng cúi đầu xuống, ngậm chặt miệng nói không lên lời.
Thấy thần thái gã như vậy, Đoàn Phi trong lòng bình tĩnh trở lại, người tám chín phần là gã giết, chỉ cần không oan uống hắn, dùng đại hình cũng là do y tự tìm. Bây giờ điều còn không rõ ràng lắm, đó chính là Mã quả phụ làm thế nào ẩn dấu trong nhà Lưu Đam thoải mái như vậy, tuy nhiên điều này đã không quan trọng nữa rồi.
Lâm Khuê khá thông minh, nịnh nọt mời Nghiêm Bộ Đầu qua một bên, nói thầm vài câu sau đó nhanh chóng chạy vào trong phòng mình, cầm một túi tiền đi ra biếu tặng chúng Khoái bộ. Nghiêm Bộ đầu áng chừng phân lượng, trên mặt liền hòa nhã tươi cười, ngay lập tức chỉ còng Lưu Đam đi, sau đó đi thẳng một đường tới nhà Mã quả phụ cách đó không xa.
Trước nhà quả phụ lắm thị phi, khi sai dịch như lang như hổ dùng sức gõ của nhà Mã quả phụ nhanh chóng vây lại thành một đám người, chỉ trỏ nói cái gì đều có.
Mã quả phụ có chút kinh hoảng mở cửa đi ra, Nghiêm Bộ đầu nói vài câu rồi liền mang theo hai tên sai dịch lão luyện ụp vào sân nhà quả phụ dò xét. Đoàn Phi và Thạch Bân ở cửa phụ trách trông coi nghi phạm Lưu Đam và Mã quả phụ, Đoàn Phi lúc đầu còn lo có người làm khó dễ, may mắn xem ra nhân duyên của Mã quả phụ không tốt, đồng ý thay bà ta nói chuyện cũng không có mấy người, càng không có ai thay bà ta ra mặt.
Đoàn Phi đang âm thầm quan sát Mã quả phụ này, chỉ thấy bà ta quả nhiên có vài phần quyến rũ. Tuy rằng sợ tới mức mất hồn mất vía nhưng cũng điềm đạm đáng yêu, bà ta trong hoảng sợ mang theo bối rối, thi thoảng ánh mắt nhìn Lưu Đam, trong thần sắc không ngờ không có ý oán hận, thậm chí còn chút cảm giác tương cứu trong lúc hoạn nạn.
Không bao lâu Nghiêm Bộ Đầu khó che dấu sự hưng phấn, tay cầm một cái rương gỗ nhỏ màu đỏ thắm đi ra, quơ cái hộp thoáng qua trước mặt Lưu Đam một cái, một cước đá gã ngã lăn, quát lớn:
- Lưu Đam, ngươi thông dâm giết vợ, giả tạo hiện trường trộm cướp, bây giờ của trộm cướp tìm được từ trong nhà nhân tình của người, nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn chuyện gì đáng nói! Người đâu, khóa nhà Mã quả phụ lại, đem đôi gian phu dâm phụ này áp tải về huyện nha!
- Thực sự có gian tình ư.
Mọi người mang vẻ mặt bừng tỉnh ngộ, sau đó là từng bộ mặt khinh bỉ, hâm mộ, nghi ngờ xẹt qua trong mắt Đoàn Phi. Tang vật đều có, hai người này có mạnh miệng cũng vô ích.
Đoàn Phi thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi trên bậc thềm cao cao tại trước cửa nhà Mã quả phụ, vừa ôi một tiếng nhảy dựng lên, vết thương ở mông còn chưa khỏi hoàn toàn.
- Phi ca, đợi sự việc xong xuôi đệ sẽ thay thuốc giúp huynh.
Thạch Bân nhếch miệng cười, vô cùng vui vẻ, phá vụ án này có thể được phân không ít bạc, mông cũng không cần mang vạ nữa, có thể nào không vui sao?
Từ trong nhà Mã quả phụ đi ra, sau lưng Quách Uy và Trương Quân có thêm một cái túi, hình như có chút nặng, mọi người đều hiểu ý cười một tiếng, đều biết rằng lần này công sai thu hoạch khá phong phú, Thạch Bân thấy Nghiêm Bộ đầu bắt người phải định đi, vội vàng nói một tiếng với Nghiêm Bộ đầu, muốn xin phép cùng Đoàn Phi đi sau.
Nghiêm Bộ đầu rất sáng khoải đáp ứng nói:
- Ừ, án đã phá xong, không vội không vội, các ngươi ở gần đây chơi, muộn một chút hãy về cũng không sao, Đoàn Phi, lần này phá án nhờ có ngươi, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu, đêm nay ta ở lầu Hạc Lai thiết yến chúc mừng, ngươi và A Bân nhất định phải tới đó.
Thạch Bân đồng ý trong niềm vui rạo rực, Đoàn Phi cũng luôn miệng đồng ý, chỉ thấy Nghiêm Bộ Đầu và hai tên sai dịch lưng cõng bao lớn bao nhỏ, mang theo tang vật, đi một bước gõ một gậy dẫn nghi phạm rời đi.
/278
|