Túi Nhỏ Bên Ngực Trái

Chương 24

/72


Edit: @Lệ Diệp.

Đỗ Cai chậm rãi nhăn đầu mày.

Hắn chưa từng thiếu bạn gái, trong nhà có tiền, lớn lên lại soái, hắn tự nhận đối với nữ sinh vẫn rất có lực hấp dẫn.

Ở trên hội diễn đón người mới đến nghe được Nhan Niệm Niệm đàn hát một khúc, hắn liền động tâm. Vì theo đuổi cô, hắn còn rất là tiêu hao một phen tâm tư.

Thư tình là mượn người khác viết giùm, sau đó hắn một chữ một chữ mà tự tay chép một lần, hơn nữa một phần quà tặng nhỏ tinh xảo, hắn tin tưởng không có nữ sinh nào là sẽ không hiếu kỳ ai đưa. Sau đó hắn lại xuất hiện, nữ sinh vừa thấy, thì ra nam sinh theo đuổi cô có tiền lại có sắc, còn đuổi theo ở trên người cô tốn tâm tư, tất cả tâm hư vinh đều có thể được thỏa mãn, còn có thể không tiếp thu?

Không nghĩ tới lại bị Nhan Niệm Niệm từ chối rõ ràng.

Khóe miệng Đỗ Cai cong một chút, "Nhan Niệm Niệm, đừng cho mặt ——"

Hắn vốn dĩ muốn nói "Đừng cho mặt lại không cần", nhưng ánh mắt ở trên khuôn mặt nhỏ mềm mại của Nhan NIệm Niệm dạo qua một vòng, lại nuốt xuống.

Nếu là nữ sinh khác còn không tính, hắn cũng không có thói quen ép buộc ai không muốn, chỉ cần đổi một mục tiêu, ngoắc ngoắc ngón tay, vài phút sau là hắn có thể có một bạn gái mới.

Nhưng cái tiểu nha đầu trước mặt này lớn lên quá đẹp, đôi mắt tròn xoe, như là động vật nhỏ đáng yêu nào đó, còn có âm thanh kia, sàn sạt, khi hát một bài quả thật có thể sướng tới tận xương cốt.

Thật đúng là không phải ai cũng có thể thay thế cô.

Đỗ Cai đem điện thoại thu hồi túi tiền, tay chống ở trên tường cũng buông xuống, cười nói: "Được rồi, xem ra là thành ý của tớ không đủ, không thể khiến Niệm Niệm coi trọng là tớ sai, tớ sẽ nỗ lực."

Tay hắn chặn lại, làm một động tác mời, "Đi thôi."

Nhan Niệm Niệm rất là không biết nói gì, cô nhấp môi, khuôn mặt trắng nhỏ mềm mại cũng phồng lên, nghiêm túc mà nói: "Bạn học, tớ lặp lại lần nữa, xin không cần lại viết thư cho tớ."

Đỗ Cai nhướng mày, "Được." Dù sao lớn lên hắn cũng rất lười sao có thể viết thư tình như vậy được.

Nhan Niệm Niệm ngược lại cũng không dự đoán được hắn lập tức liền đáp ứng rồi, ánh mắt sáng lên, người này vẫn là rất hiểu đúng mực sao.

Cô hướng hắn gật gật đầu, lướt qua bên cạnh hắn, vào phòng học.

Đỗ Cai nhìn chằm chằm vào bóng dáng mảnh khảnh biến mất của cô, thổi tiếng huýt sáo, xoay người chuẩn bị rời đi.

Mạc Thừa Hi nghênh diện đi tới, hai người chéo nhau mà qua.

Mạc Thừa Hi nhíu mày, người này cậu quen biết, nổi danh hoa hoa công tử của trường học, hắn tới chỗ lớp hai này làm cái gì?

Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Mạc Thừa Hi bước nhanh vào phòng học hướng về phía Nhan NIệm Nệm nhìn lướt qua, thấy cô vừa mới đem cặp sách nhét vào ngăn bàn, đang bày sách giáo khoa ở trên bàn, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Thừa Hi trầm xuống.

Cậu đi đến bên cạnh Nhan Niệm Niệm, gõ gõ bàn cô.

Nhan Niệm Niệm ngẩng đầu, cười chào hỏi, "Mạc Thừa Hi."

Mạc Thừa Hi: "Nếu là gặp phải cái phiền toái gì, có thể nói cho tớ, cũng có thể nói cho chủ nhiệm lớp là thầy Trương, đừng một mình mạnh mẽ chống đỡ."

Lông mi mảnh dài của Nhan Niệm Niệm chớp chớp, con ngươi màu hổ phách hơi có chút mờ mịt, nàng không biết Mạc Thừa Hi vì sao nói như vậy, nhưng mà hiển nhiên là cậu có ý tốt, "Được, cảm ơn cậu."

Mạc Thừa Hi còn muốn nói cái gì, do dự mà nhìn cô một cái, lại nuốt trở vào.

......

Sáng sớm hôm sau, Nhan Niệm Niệm nhìn chén anh đào lớn đỏ tươi mê người ở trên bàn, trợn tròn mắt.

Lần này tuy rằng không có thư tình, nhưng cô biết đây là Đỗ Cai đưa, bởi vì trên mặt dán một tấm card nhỏ, viết "Đưa cho Niệm Niệm đặc biệt nhất", chữ viết kia chính là Đỗ Cai, mỗi ngày hắn đưa một phong thư tình, quả nhiên cô nhớ kỹ chữ viết của hắn.

Nhan Niệm Niệm rất là không biết nói gì, cô nói không cần đưa thư tình, sau đó Đỗ Cai quả nhiên không đưa, kết quả hắn tặng anh đào lớn, vẫn là rửa sạch sẽ đặt ở một cái chén thủy tinh, cô cũng hoài nghi hắn có phải trực tiếp đem mâm trái cây trên bàn cơm trong nhà lấy tới hay không.

"U, anh đào!" Mạnh Hiểu Viên vừa mới tiến vào hô nhỏ một tiếng.

Nhan Niệm Niệm hướng cô ấy lộ ra một nụ cười khổ, đứng lên bưng chén tinh đi xuống lầu.

......

"Anh Lẫm!" Kim Nhai vọt vào phòng học, nhảy đến bên cạnh Cố Lẫm, "Em gái Nhan vừa rồi hướng trên giá vật bị mất mời nhận thả một chén anh đào lớn!"

Cố Lẫm vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Này là ai nha, có nghị lực như vậy, tiểu nha đầu đem lễ vật để tới cái giá của chỗ vật bị mất mời nhận chính là công khai mà tỏ vẻ không tiếp thu quà tặng, lại để lại cho người này vài phần mặt mũi, người này còn bám riết không tha!

Anh đứng lên, đi nhanh ra phòng học tới chỗ cái giá của vật bị mất mời nhận, quả nhiên, nơi đó để một chén anh đào lớn, chén thủy tinh trong suốt lấp lánh, anh đào đỏ tươi mê người, thoạt nhìn còn rất xinh đẹp.

Cố Lẫm nhấp môi, bưng chén thủy tinh lên hướng trên giá đập một cái, chén lớn tức khắc biến thành hình răng cưa sứt mẻ.

Tay anh bắt được anh đào trong chén, dùng sức nhéo, anh đào tức khắc trở nên thảm không nỡ nhìn, một chén anh đào xinh đẹp trở thành hiện trường vụ án thảm thiết.

Cố Lẫm hừ lạnh một tiếng, tiến vào buồng vệ sinh bắt đầu rửa sạch tay, trở lại trên chỗ ngồi.

Toàn bộ quá Miêu Thú cùng Kim Nhai đi theo cũng rất phẫn nộ, "Thái độ của em gái Nhan cũng đã quá rõ ràng rồi nhưng mà, người kia là ai, còn biết xấu hổ hay không?"

Cố Lẫm cũng không rảnh lo so đo chuyện bọn họ gọi "Em gái Nhan", nhấp môi, trong con ngươi đen tràn đầy không vui, "Đi tra xem, rốt cuộc là ai làm?"

Kim Nhai cùng Miêu Thú tuân lệnh mà đi, không bao lâu liền đã trở lại.

"Anh Lẫm, không biết là ai." Kim Nhai nói: "Người của lớp hai đều nói không thấy người để quà tặng, đoán chừng người nọ tới đặc biệt sớm."

Miêu Thú cau mày, "Như vậy thì không thể bỏ qua được, anh Lẫm, ngày mai em tới đây sớm một chút, nằm vùng nhìn xem."

Cố Lẫm "Ừm" một tiếng, cần thiết phải đem chuyện này biết rõ ràng, không thể cứ như vậy liền công khai bỏ qua, nhỡ ra tiểu nha đầu bị viên đạn bọc đường này phá được thì làm sao bây giờ?

Nghĩ nghĩ, Cố Lẫm lấy di động ra, "Dì Tiết, giữa trưa hôm nay chuẩn bị một mâm anh đào, ừm, Niệm Niệm muốn ăn."

Kim Nhai chờ anh buông điện thoại, hỏi: "Anh Lẫm, mỗi ngày anh đều cùng em gái Nhan đi về nhà ăn cơm?"

Cố Lẫm: "Không phải nhà họ Cố, là biệt thự nhỏ ở gần trường học, có người nấu cơm."

Kim Nhai lắp bắp mà nói, "Vậy anh Lẫm về sau anh đều không ăn cơm cùng với chúng em?"

Cố Lẫm: "Niệm Niệm dạ dày em ấy không tốt, cần phải cẩn thận điều dưỡng, ông đây phải mang em ấy về nhà ăn." Anh chần chờ một chút, "Nếu không, hai người các chú cũng cùng anh cùng nhau qua đó, cơm trưa cơm chiều đều có thể."

Tuy rằng anh rất thích thời gian cùng tiểu nha đầu ở một chỗ, nhưng Kim Nhai cùng Miêu Thú cũng là anh em không thể từ bỏ.

Miêu Thú dỗi Kim Nhai một giò, "Chúng ta không đi, đồ ăn bên cạnh trường học nhiều như vậy, xem náo nhiệt làm gì."

......

Miêu Thú ngồi canh hai ngày, rốt cuộc bắt được người đưa quà tặng nhỏ cho Nhan Niệm Niệm.

Nhìn người trước mắt mang cái mắt kính, gia hỏa sợ tới mức sắc mặt tái nhợt run run rẩy rẩy, Miêu Thú hoài nghi bản thân hoa mắt, nhát gan như vậy, mà da mặt còn có thể dày mỗi ngày tặng quà không dứt?

"Không không không không phải tớ!" Nam sinh mắt kính sợ hãi, cậu ta nhận được Miêu Thú, là người đi theo bên cạnh Cố Lẫm, rất sợ bị đánh, âm thanh của cậu ta cũng run rẩy, "Tớ là đưa giúp người khác!"

Miêu Thú hỏi: "Giúp ai đưa?"

"Đỗ Đỗ Đỗ Cai lớp ba, cậu ta, cậu ta không thể tới sớm như vậy, trước một ngày đem quà tặng đưa cho tớ, kêu tớ sáng sớm để tới cái kia kia kia cái vị trí kia."

Miêu Thú cười lạnh, còn tưởng rằng là ai chứ, thì ra là cái hoa hoa công tử kia, người này làm ra một bộ dáng thâm tình bám riết không tha, thì ra ngay cả dậy sớm đi tặng quà cũng không làm được, còn để cho người khác thay hắn.

"Anh Lẫm, muốn đi giáo huấn cậu ta hay không?" Kim Nhai hỏi.

Cố Lẫm rũ mắt nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Trước án binh bất động."

Ngược lại anh muốn thống thống khoái khoái mà đem Đỗ Cai đánh một trận, chính là, chuyện như vậy, một cái xử phạt là không tránh được.

Nếu là trước kia, anh căn bản không để bụng trên người cõng nhiều hay ít xử phạt, nhưng tiểu nha đầu vừa mới đem toàn bộ xử phạt gạch đi cho anh, anh không thể phụ lòng cô.

Hơn nữa, tiểu nha đầu thoạt nhìn ngoan ngoãn mềm mại, trên thực tế là người có chủ ý, cô nói không thể thay cô mà quyết định, Cố Lẫm vừa nghĩ đến chỗ này, liền có chút buồn bực, nếu là tiểu nha đầu có thể toàn tâm toàn ý dựa vào anh thì tốt rồi.

Đỗ Cai cũng rất buồn bực, hắn đưa thư tình bị từ chối, đưa quà tặng nhỏ người ta cũng không cần, mỗi lần đều để tới chỗ vật bị mất mời nhận, hơn nữa mỗi lần đều sẽ bị người ta phá hư, toàn bộ đều bị bóp nát, món đồ chơi vải nhung bị vẩy mực nước.

Hắn ngược lại không thèm để ý quà tặng nhỏ kia, cho dù là hoàn hảo hắn cũng sẽ không lấy về nữa, chính là tức giận mà.

Đã tức giận vì Nhan Niệm Niệm không tiếp thu, lại tức giận có người cố ý phá hỏng quà tặng của hắn.

"Bạn học Đỗ Đỗ Đỗ Đỗ." Chính khí lắm, nam sinh mắt kính đi ra ngoài ăn cơm sáng vừa mới trở về thấy hắn, hoảng hoảng loạn loạn mà chạy tới, "Bị bị phát hiện!"

Đỗ Cai tát một cái đẩy cậu ta ra, "Cách xa ông đây một chút, cái vị bánh quẩy chết tiệt này."

Mắt kính nam sinh vội vàng lui ra phía sau hai bước, "Bạn học Đỗ, sáng nay tớ tặng quà cho Nhan Niệm Niệm, bị người ta phát hiện!"

Cậu ta cách hai bước khá xa, vì để Đỗ Cai nghe thấy, hơn nữa bản thân khẩn trương, âm thanh nói chuyện lớn chút.

Đỗ Cai không sao cả, hắn không sợ người khác biết bản thân đang theo đuổi Nhan Niệm Niệm, càng nhiều người biết đến càng tốt, tạo lên loại dư luận này, người khác tự nhiên sẽ đem hai người bọn họ liên hệ ở một chỗ, thời gian lâu rồi, giả đều có thể trở thành sự thật.

Ngược lại Cố Dao ở một bên sửng sốt một chút, như suy tư gì mà nhìn lại đây.

Đỗ Cai vừa nhấc cằm, "Hoảng cái gì, phát hiện liền phát hiện thôi, trường học lại không quy định không được tặng quà cho người ta."

Nam sinh mắt kính thấy hắn căn bản là không thèm để ý, sửng sốt một chút, "Nha. Vậy, tớ đây còn phải dậy sớm giúp cậu tặng quà sao?"

"Đưa nha, tiếp tục đưa." Hai ngày trước đây Đỗ Cai vì muốn lưu lại cảm giác thần bí cùng chờ mong, mới lén lút để nam sinh mắt kính đem thư tình cùng lễ vật nhỏ nhét vào ngăn bàn của Nhan Niệm Niệm, còn lại mấy ngày nay là cho Cố Lẫm mặt mũi, nhìn bộ dáng của Nhan Niệm Niệm, nếu hắn tặng quà ngay trước mặt, rất có thể sẽ bị từ chối ngay tại chỗ.

Hắn không ngại biểu diễn lãng mạn trước mặt mọi người, nhưng tuyệt đối không tiếp thu bị vả mặt trước mặt mọi người.

"Nga." Nam sinh mắt kính chán nản rời đi, còn tưởng rằng giải thoát rồi chứ, kết quả còn phải dậy sớm.

......

Thời điểm cơm sáng, Cố Đồng Bằng khó có được không xem báo chí, ông ta ho nhẹ một tiếng, "Cố Lẫm, cha sai người góp nhặt một ít tin tức của trường học ở nước ngoài, thời điểm cuối tuần con nhìn xem."

Nhan Niệm Niệm đột nhiên ngẩng đầu lên.

Cố Đồng Bằng thấy được động tác của cô, nhàn nhạt mà nhìn lướt qua.

Thời điểm Nhan Niệm Niệm vừa tới nhà họ Cố, ông ta cũng không phải rất để ý, dù sao cô cũng chỉ ở nhờ mấy tháng, qua Nguyên Đán liền sẽ rời đi. Không nghĩ tới hiện tại lại khiến Cố Lẫm để bụng như vậy, không chỉ có cùng tiến cùng ra, còn mang đi cho lão gia tử nhìn, rất có loại ý vị mang theo nàng dâu tương lai đi cho cha mẹ nhìn.

Để Cố Lẫm xuất ngoại là chuyện ông ta đã suy xét rất lâu, chẳng qua là vẫn luôn đang đợi Cố Lẫm thành niên, vốn là chuyện đã rất nắm chắc, nhưng hiện tại ông ta lại lo lắng sẽ bị Nhan Niệm Niệm quấy nhiễu. Rốt cuộc tình cảm của thiếu niên rất nồng nhiệt, nếu Cố Lẫm thật sự thích Nhan Niệm Niệm, khẳng định không nỡ rời đi.

Nếu là có thể, ngược lại ông ta hy vọng nói chuyện này ở thư phòng, tránh khỏi Nhan Niệm Niệm. Nhưng hiện tại Cố Lẫm đi sớm về trễ, cuối tuần còn sẽ đi đến chỗ của lão gia tử, chính ông ta cũng là người bận rộn, hai người rất khó có thể gặp nhau, chỉ có cơm sáng là gặp mặt cố định.

Cố Lẫm kinh ngạc nhíu lông mày xuống, "Tôi không có tính toán muốn xuất ngoại."

Vẻ mặt Cố Đồng Bằng lạnh nhạt, "Suy xét đến thành tích của con, còn có xử phạt con có ở trường học, thi đại học ở trong nước khả năng có chút khó khăn, ba giúp con chọn đều là trường học tương đối tốt ở nước ngoài, con cũng không cần phải gấp gáp mà quyết định, trước đi lấy tư liệu nhìn một cái, thời điểm cuối tuần cùng lão gia tử trao đổi một chút." Nói chuyện, ông đưa cho Cố Lẫm một túi văn kiện.

Cố Đồng Bằng không tính toán gạt lão gia tử, để Cố Lẫm xuất ngoại là chuyện lớn như vậy cũng không có khả năng giấu đi được.

Ông ta vì Cố Lẫm chọn lựa quả thật là trường học rất tốt ở nước ngoài, tốt hơn rất nhiều so với trường đại học trong nước mà Cố Lẫm muốn học, hơn nữa, khả năng ngay cả chuyện thi đại học anh cũng không thi đậu. Cho dù để lão gia tử chọn, cũng sẽ đồng ý để Cố Lẫm xuất ngoại.

Cố Đồng Bằng thấy Cố Lẫm không nhận lấy túi văn kiện, trực tiếp để tới trên bàn, "Chuyện này con nghĩ nhiều chút, cũng hỏi ý kiến của lão gia tử một chút."

Cố Lẫm rũ mắt nhìn túi văn kiện, một lát, cầm lấy rồi rời đi.

Nhan Niệm Niệm vội vàng đuổi kịp, "Cố Lẫm, anh...... Là nghĩ như thế nào?" Xem ra Cố Đồng Bằng còn không biết xử phạt của Cố Lẫm đã gạch bỏ, mấy ngày nay cô học bổ túc cho Cố Lẫm, cảm thấy thật sự anh đặc biệt thông minh, cho dù chỉ có một năm thời gian, khẳng định cũng có thể thi đậu đại học.

Thật ra cô không hy vọng Cố Lẫm xuất ngoại, nhưng chuyện này đối với Cố Lẫm mà nói là việc lớn trong đời, giống như cô không hy vọng Cố Lẫm thay cô làm ra quyết định, cô cũng chỉ có thể đưa ra đề nghị, mà không thể yêu cầu anh nhất định phải ở lại.

Cố Lẫm tùy tay đem túi văn kiện ném ở ghế ngồi phía sau, xoay người nhìn cô, ánh mắt đen sì sâu thẳm khó dò, "Em thì sao, Niệm Niệm, em nghĩ như thế nào?" Tiểu nha đầu lúc trước cũng từng thảo luận với anh chuyện xuất ngoại, còn nói anh ở lại trong nước cũng khá tốt, hiện tại gặp phải lựa chọn chân chính, cô sẽ nói như thế nào?

"Em......" Nhan Niệm Niệm chần chờ một chút, vẫn quyết định đem lời trong lòng nói ra, "Em hy vọng anh ở lại trong nước."

Môi mỏng của Cố Lẫm hơi cong, trong con ngươi đen hiện lên ý cười.

Nhan Niệm Niệm nỗ lực mà phân tích lợi và hại với anh: "Hiện tại anh không có xử phạt, chúng ta lại bắt đầu học bổ túc, trải qua một năm nỗ lực, em cảm thấy trình độ của anh hoàn toàn có thể thi đậu đại học trong nước. Trường học ở nước ngoài tuy rằng có thể lấy tiếng, nhưng một mình cô độc ở nước ngoài, em cảm thấy...... Không quá an toàn."

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của tiểu nha đầu ý đồ thuyết phục mình, tâm tình của Cố Lẫm rất là sung sướng, xem ra không riêng gì anh không nỡ, tiểu nha đầu cũng không nỡ giống anh.

"Được." Bàn tay to của Cố Lẫm dừng ở đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa nhẹ một chút.

Lông mi mảnh dài của Nhan Niệm Niệm chớp chớp, đôi mắt tròn xoe như nai con mờ mịt lại sốt ruột mà nhìn anh, "Được" là có ý tứ gì? Ở lại hay là xuất ngoại?

Cố Lẫm khẽ cười một tiếng, "Anh sẽ ở lại."

Nhan Niệm Niệm nhẹ nhàng thở ra.

Thấy cô khẩn trương như thế, tâm tình Cố Lẫm đặc biệt tốt, đôi mắt đen sung sướng mà cong lên, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng gõ tay lái, nhẹ giọng ngâm nga.

Nhan Niệm Niệm nghiêng tai nghe xong vài câu, cũng đi theo ngâm nga lên.

Khóe môi Cố Lẫm cong lên, cô ở chỗ này, sao anh có thể bỏ được mà rời đi chứ.

......

Cố Lẫm tiến vào lớp năm, phòng học vốn dĩ đang cãi cọ ồn ào nháy mắt liền an tĩnh lại.

Lão đại gần đây không biết trúng phải cái gì, cũng không trốn học, đi học cũng không ngủ, bày ra một tư thế ông đây là học sinh tốt, thời điểm đi học ngồi đến đoan đoan chính chính, còn nghiêm túc nghe giảng!

Các thầy giáo đều vui vẻ đến muốn chết, chủ nhiệm lớp là thầy Lưu hận không thể ôm lấy Cố Lẫm thân hai cái, mấu chốt cái dạng này của anh, bạn học trong lớp đều đi theo khẩn trương, lão đại muốn nghe giảng, ai dám nhiễu loạn kỷ luật của lớp? Thế cho nên mấy ngày nay các thầy cô giáo đều siêu thích dạy ở lớp năm, bởi vì căn bản không cần lo lắng, một đám học sinh vậy mà cũng tràn đầy lòng hiếu học!

Nếu là làm Kim Nhai tới nói: Cái gì lòng hiếu học, đó là khát khao muốn sống, được không?!

Ai dám làm bậy ở thời điểm lão đại nghiêm túc học tập chứ?!

Mấy ngày nay Kim Nhai cũng sắp nghẹn ra nội thương, trò gì lão đại cũng không muốn chơi, giữa trưa không ở lại, buổi chiều tan học liền rời đi, đi học còn nghiêm túc, cậu ta cũng chỉ ở thời gian lên lớp mới có thể cùng Cố Lẫm nói nói mấy câu, hơn nữa, bị Cố Lẫm ảnh hưởng, ngay cả Miêu Thú cũng bắt đầu nghiêm túc học tập.

"Anh Lẫm, anh tính toán một năm đều liều mạng như vậy a?" Kim Nhai khó hiểu hỏi, "Làm gì phải vậy chứ, dù sao chúng ta cũng không thi đậu đại học, phí sức lực kia làm cái gì, còn không bằng muốn làm gì thì làm, chờ tốt nghiệp, chúng ta cùng nhau nghĩ cách đi."

Một cánh tay của Miêu Thú thít chặt cổ cậu ta, "Làm gì, cậu không học tập còn không muốn để anh Lẫm học? Cậu cũng học, chúng ta tranh thủ thi một trường đại học cùng anh Lẫm, tới đại học rồi vẫn là anh em tốt!"

Vẻ mặt Kim Nhai đau khổ, "Cây non, cậu thật sự có thể nghe hiểu a?"

Thân thể Miêu Thú cứng đờ, "Nghe nhiều, dù sao có thể nghe hiểu một hai câu đi."

Cố Lẫm trầm mặc mà nhìn bọn họ.

Từ cấp hai Kim Nhai đã là bạn của anh.

Kim Nhai ở ven đường ăn cơm, thời điểm cúi đầu uống Coca, bạn bè đùa giỡn đột nhiên bóp cái chai Coca một chút, Coca phun ra, bắn tới trên quần áo người ngồi bên cạnh.

Người nọ là học sinh cấp ba, bắt Kim Nhai phải xin lỗi.

Kim Nhai cũng nguyện ý xin lỗi, người nọ lại muốn cái gì mà dập đầu xin lỗi, Kim Nhai liền cùng người ta đánh nhau rồi, cái người bạn kia của cậu ta nhát gan chạy mất, để một mình Kim Nhai lại bị ba bốn người đánh tơi bời.

Lúc ấy anh đang ăn cơm ở bên cạnh, mấy tên học cấp ba kia đánh đánh liền đụng phải anh, anh không nói một lời, đem vài người đanh cho đau đến dẹp.

Kim Nhai từ đây liền ăn vạ anh, còn thi được cùng một trường cấp ba, may mắn còn phân tới cùng một lớp.

Còn lại là Miêu Thú cũng quen biết ở thời điểm lớp 10.

Miêu Thú vừa thấy chính là cái loại học sinh tốt nhãn nhặn thanh tú, tuy rằng thành tích chỉ là hạng vừa.

Anh ngẫu nhiên phát hiện hai cái nam sinh lớp 12 luôn ngăn Miêu Thú lại mỗi khi tan học, anh hơi lưu ý một chút, hai người kia là đang muốn tiền tiêu vặt của Miêu Thú.

Bình thường anh cũng không lo chuyện bao đồng nhiều lắm, nhưng là một ngày nào đó anh lại nhìn thấy Miêu Thú cầm khối gạch cùng hai tên lớp 12 liều mạng, bộ dáng giết đỏ cả mắt không màng tất cả kia không biết như thế nào lại chọc tới anh rồi, anh liền ra tay đem hai tên lớp 12 kia đánh cho một trận.

Nếu đã quản liền không thể bỏ dở giữa chừng, để trùm lớp 12 quay đầu lại trả thù Miêu Thú, cho nên, anh đành phải đem Miêu Thú mang theo bên cạnh, sau này quả nhiên lại đụng tới hai tên trùm lớp 12 kia muốn tìm Miêu Thú gây phiền toái, bị anh đánh lần thứ hai, lần này anh xuống tay có chút nặng, sau này hai người đều chuyển trường.

Lại nói tiếp, vốn dĩ thành tích của Miêu Thú và Kim Nhai đều là học sinh hạng vừa, liền bởi vì đi theo anh trốn học chơi đùa gì đó, thành tích cũng thành lót đế.

Cố Lẫm nhéo nhéo ngón tay.

Vốn là anh nghĩ, dù sao bản thân cũng có rất nhiều tiền, còn không thể chiếu cố được hai người anh em?

Chính là mấy ngày nay lời Nhan Niệm Niệm nói với anh, ở trong lòng anh xoay vài vòng qua lại, vào đại học thật sự có thể học kiến thức, tương lai hữu dụng. Vào đại học còn có thể mở rộng tầm mắt, cùng bạn lứa tuổi kích thích lẫn nhau, có thể sinh ra càng nhiều ý tưởng.

Anh cũng tính toán phải nỗ lực một phen để thi đại học, làm sao có thể mặc kệ rồi bỏ qua hai người anh em đây?

Là anh dạy hư cho Kim Nhai và Miêu Thú, chính mình dạy hư anh em phải tự mình phụ trách, anh phải đem bọn họ quay về chính đạo.

Lại nói, sáng nay Cố Đồng Bằng đưa ra đề nghị muốn để anh xuất ngoại, Cố Lẫm sâu sắc ý thức được, cho dù làm anh em tốt cả đời, không chừng tương lai cũng sẽ tách ra. Anh không thể tưởng tượng hai người anh em tốt sẽ như thế nào trong cái xã hội không như ý này.

"Anh Lẫm, đừng nghe răng vàng lớn." Miêu Thú ghì cổ Kim Nhai, "Anh muốn học đi học, chúng em không quấy nhiễu anh."

Cố Lẫm quét mắt liếc nhìn Kim Nhai một cái, thấy cậu ta ủy ủy khuất khuất, cười nói: "Chúng ta là anh em tốt, tự nhiên có phúc cùng hưởng, buổi chiều tan học đừng đi, có việc trao đổi."

Ánh mắt Kim Nhai ánh mắt sáng lên, "Anh Lẫm, chuyện gì?"

Cố Lẫm môi mỏng cong lên, "Chuyện tốt."

Không biết vì sao, Kim Nhai có loại dự cảm tai họa sắp xảy ra.

......

Giữa trưa, Cố Lẫm một bên lái xe một bên cùng Nhan Niệm Niệm nói về chuyện tổ học tập nhỏ, "Niệm Niệm, nếu là răng vàng lớn cùng cây non đều tới, em có thể ứng phó sao?"

Mấy người bọn họ đều là học tra, toàn dựa vào tiểu nha đầu mang theo, không biết có thể chậm trễ cô hay không.

"Có thể nha." Nhan Niệm Niệm biết anh đồng ý, nhấp môi cười, đôi mắt trong suốt thuần khiết cười đến cong thành trăng non, "Em liền tính toán dạy tốt những gì cơ bản, mấy người các anh là như thế này, bản thân em cũng là như thế này, học bổ túc cho một mình anh, đều giống với tiến trình học bổ túc cho mọi người, bản thân em ôn tập cũng là như thế."

"Anh Lẫm, anh nói thời gian và địa điểm chúng ta học bổ túc sắp xếp như thế nào?" Nhan Niệm Niệm nghiêng đầu nhỏ nghĩ nghĩ, "Một tiết tự học cuối buổi không yêu cầu cần phải lên lớp, chúng ta có thể ra khỏi trường học, tìm cái...... Quán cà phê?"

Nhan Niệm Niệm có chút buồn rầu, "Mọi người có thể học tập tới bảy tám giờ tối, cùng nhau học còn có thể thúc dục lẫn nhau, sau đó từng người lại về nhà ôn tập, chính là nói như vậy chúng ta phải ăn cơm chiều ở bên ngoài." Mấy ngày nay cô ăn cơm dì Tiết dì, quả thật là kinh vi thiên nhân (*), thật sự là luyến tiếc từ bỏ một bữa cơm chiều.

(*) Kinh vi thiên nhân: Nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới có thể đạt được trạng thái hay trình độ đó.

Cố Lẫm vừa thấy liền biết cô đang rối rắm cái gì, anh cúi đầu mà cười một tiếng, thật là một tiểu nha đầu tham ăn!

Nhưng mà, anh cũng không nỡ để cô ăn cơm chiều ở bên ngoài, dạ dày của tiểu nha đầu chính là bởi vì từ nhỏ như vậy mà bị hư, hiện tại có điều kiện, đương nhiên phải điều dưỡng cho cô thật tốt một phen.

"Chúng ta đều tới biệt thự nhỏ, để dì Tiết làm cơm chiều cho chúng ta ăn."

Đầu nhỏ của Nhan Niệm Niệm cũng sắp rung thành trống lắc, "Không được không được, làm cơm hai người cùng làm bốn năm người cũng không giống nhau, lượng công việc của dì Tiết quá lớn!"

Cố Lẫm cười nói: "Không có việc gì, anh kêu ông ngoại lại phái một người nữa tới đây, làm người giúp việc cho dì Tiết, ngày thường cũng quét dọn vệ sinh gì đó, dì Tiết chỉ lo chưởng muỗng, như vậy lượng công việc của dì Tiết không tăng cũng không giảm."

Nhan Niệm Niệm vừa nghĩ, "Chúng ta trao đổi với dì Tiết một chút."

Dì Tiết nghe Nhan Niệm Niệm nói xong, cười đến vô cùng vui vẻ, "Cháu cái đứa nhỏ này thật là, có người ăn cơm dì làm, dì là cầu mà không được đó, đừng lo lắng, đừng nói bốn năm người, chính là bảy tám người, dì cũng có thể ứng phó."

"Vậy phiền toái dì Tiết," Cố Lẫm nói: "Cháu lại kêu ông ngoại phái một người nữa tới đây, chờ sau khi trao đổi xong, mang mọi người tới đây nhìn xem."

Lúc trước Nhan Niệm Niệm cũng đã nói qua với Mạnh Hiểu Viên về chuyện tổ học tập nhỏ, biết bánh trôi nhỏ muốn học bổ túc, cho nên cũng không nhắc lại với cô ấy nữa, chỉ còn chờ tan học mọi người tụ tập cùng nhau trao đổi một chút nên sắp xếp cụ thể thế nào.

Chuông tan học vang lên, Nhan Niệm Niệm chầm chậm thu thập, cô còn không cho Mạnh Hiểu Viên đi, nói là có việc.

Qua một lát, phòng học ầm ĩ đột nhiên tĩnh mịch, Nhan Niệm Niệm quay đầu nhìn lại, Cố Lẫm cùng Kim Nhai, Miêu Thú đứng ở cửa sau, bạn học đang chuẩn bị lao ra từ cửa sau sắc mặt tái nhợt, cả người cũng run rẩy, "Lão lão lão lão lão đại......"

Xong rồi, lão đại mang theo tiểu đệ đến đây đánh nhau!

Lão đại quét mắt nhìn cậu ta một cái, "Niệm Niệm, lại đây, còn có cái Viên gì kia."

/72

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status