Tôi đến trước cửa quán lẩu, trong quán không có ai cả, tôi vừa nhìn thoáng qua đã thấy Chu Gia Dã. Cậu ấy ngồi trong quầy thu ngân, vẻ mặt buồn chán, một tay chống cằm một tay chơi máy tính.
Tôi đi tới trước quầy thu ngân, cậu ấy chẳng cần ngẩng đầu cũng biết có người đến, vẫn là cái giọng điệu lười biếng ấy: “Đi mấy người ạ?”
Cậu ấy vừa nói vừa ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau. Tôi thấy rõ đôi mắt rất lâu không gặp kia, con ngươi màu nâu sáng ngời, hệt như nhìn thấy ánh mặt trời vậy.
Chúng tôi cứ như vậy mà nhìn nhau một giây, tôi cảm giác được con tim mình thắt lại.
Nhưng cậu ấy cũng chỉ nhìn tôi trong một giây, sau đó hơi nhướng mày, nở một nụ cười lười biếng: “Lâm Ý.”
Khuôn mặt cậu ấy kiêu ngạo, đường nét mạnh mẽ, lúc cười trông có hơi xấu xa bất cần, luôn làm cho người khác có cảm giác áp bức, không dễ đối phó.
Nhưng cậu ấy chỉ ngồi ở đó mỉm cười với bộ dạng uể oải, cảnh tượng này dường như đã trôi qua rất lâu, lâu đến mức khiến tôi khó có thể tin rằng mình đã trở về phố Văn Hòa chứ không phải đang ở lồng chim xa hoa và ngột ngạt của Đế Đô.
Tôi khẽ gật đầu, vì vốn không giỏi ăn nói nên khi đối mặt với cậu ấy, tôi bỗng nhiên mất đi khả năng sắp xếp từ ngữ.
Tôi chẳng biết nói gì cả, bèn đi thẳng vào vấn đề một cách cứng nhắc: “Bài tập của cậu đâu?”
Cậu ấy bật cười thành tiếng, ngả người ra sau tựa lưng vào ghế: “Bao lâu không gặp mà câu đầu tiên cậu đã thẳng thắn như vậy, đến cả vài câu xã giao cũng không có sao?”
“…”
Lúc đầu tôi còn cố giả bộ bình tĩnh nhưng lời nói thẳng thừng, không chịu phối hợp của cậu ấy đã khiến tôi nhụt chí, vành tai nóng đến nỗi đỏ bừng lên.
Mắt cậu ấy hệt như chiếc đèn trời tỏa sáng rạng rỡ khiến những con thiêu thân thường lao vào ánh sáng theo bản năng. Tôi không dám nhìn vào mắt cậu ấy thêm một lần nào nữa, tôi chớp chớp hàng mi, hạ mắt xuống một chút, bấy giờ tôi mới có thể nói chuyện tự nhiên: “Xin lỗi, tớ chưa nghĩ ra nên nói chuyện gì.”
“Xin lỗi gì chứ, lại đây, cậu vào đi.”
Cậu ấy mở cửa quầy thu ngân, đứng dậy nhường vị trí vừa ngồi cho tôi.
Chu Gia Dã cầm lấy cặp sách nặng trịch mà tôi đang ôm trong lòng, ước lượng thử: “Nặng thế, cậu còn bao nhiêu bài tập chưa làm vậy?”
Tôi cũng chẳng tỏ vẻ ngượng ngùng: “Chỉ viết một vài bài tập chép văn bản thôi.”
Cậu ấy cười khẽ một tiếng: “Vậy cậu viết khá nhiều đấy.”
“…”
Chu Gia Dã cười vẫn cứ cười, nhưng cậu ấy vẫn quay người lấy bài tập đẩy tới trước mặt tôi.
Rõ ràng nó đã được chuẩn bị xong rồi đặt ở bên cạnh từ lâu.
Ngày mai là khai giảng, bài tập của tôi vẫn còn rất nhiều bài chưa làm, tôi cầm lấy rồi bắt đầu vung bút viết điên cuồng.
Chu Gia Dã ngồi bên cạnh tôi, cậu ấy đang chơi gì đó trên máy tính của quầy thu ngân, bấm chuột rất nhanh.
Lúc này trong quán không có ai, tôi ngồi ở phía trong cùng, vùi đầu viết cật lực, âm thanh mà tôi nghe được bên tai chỉ có tiếng Chu Gia Dã bấm chuột. Cậu ấy không phải là một người thích sự yên lặng, nhưng ở bên cạnh cậu ấy sẽ khiến tôi cảm thấy rất yên bình, cả thế giới đều trở nên tĩnh lặng.
Vất vả lắm tôi mới chép xong bài tập của một môn, cổ tay nhức mỏi, tôi vẩy vẩy tay, bên tai vẫn là tiếng Chu Gia Dã chơi máy tính.
Không nén nổi tò mò, tôi thò đầu nhìn xem cậu ấy đang chơi trò gì.
Nhưng tôi vừa mới ngẩng đầu, còn chưa thấy rõ thì Chu Gia Dã đã liếc mắt nhìn sang: “Mới đó mà đã viết xong rồi?”
“…”
Tôi vẫn còn tò mò, nhìn thẳng vào mắt của cậu ấy, nhỏ giọng hỏi: “Cậu đang chơi gì vậy?”
Chu Gia Dã nhếch khóe miệng, nhấp chuột rất nhanh: “Không nói cho cậu biết.”
“…”
Không nói thì thôi.
Tôi thò đầu nhìn màn hình máy tính của Chu Gia Dã, cậu ấy nhấp con chuột liên tục, đang điều khiển nhân vật chạy, nhảy, ném bóng trên sân bóng rổ, bên cạnh có bảng tỉ số và đồng hồ tính giờ.
Tôi nói: “Tớ thấy cả rồi.”
Cậu ấy không nghĩ vậy: “Thấy rồi mà cậu còn hỏi.”
“Bình thường cậu đều chơi game này hả?”
“Không đâu, chẳng qua tôi đang giết thời gian thôi.”
“Ồ…”
“Lâm Ý, cậu còn cả mớ bài tập chưa làm mà vẫn rảnh rỗi tán dóc với tôi sao?”
“…”
Chỉ một câu của cậu ấy đã khiến tôi ngậm miệng, vùi đầu tiếp tục chép bài thần tốc.
Phải công nhận bài tập cậu ấy làm rất nghiêm túc, kiểu chữ của cậu ấy không phải là kiểu ngay ngắn chỉnh tề, nét bút giống hệt như con người kiêu ngạo, bất cần của cậu ấy, ngòi bút sắc sảo, tuy nhiên chữ của cậu ấy rất dễ nhìn, không phải kiểu chữ viết ngoáy đến mức khiến người ta không phân biệt được là nét của chữ gì.
Tôi chuyên tâm làm bài tập, cũng không để ý tới Chu Gia Dã ngừng chơi game trên máy tính từ khi nào, tiếng chuột đã dừng một lúc lâu mà tôi không hề hay biết, hiếm khi cậu ấy lại yên lặng như vậy.
Mãi cho đến khi tôi chép xong gần hết bài tập, chuẩn bị cất bút rồi nói cảm ơn với Chu Gia Dã thì tôi liền nhìn thấy quyển sổ ghi chép cậu ấy đang xem trong tay rất quen mắt.
Đầu óc tôi chỉ trì trệ trong một giây, chuông báo động vang lên.
Tôi với tay muốn cướp lại, kết quả là không ngờ tôi có thể dễ dàng cướp về nhưng vì dùng sức quá đà nên cả người bỗng chốc mất thăng bằng, suýt chút nữa đã ngã lên người cậu ấy, may mắn Chu Gia Dã nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy tôi.
Trong tíc tắc, hơi thở của cậu ấy rất gần, bàn tay ấm áp và mạnh mẽ, mỗi một tấc đều giữ lấy mạch đập đang nảy lên liên hồi của tôi.
Tôi ngại ngùng ngồi về chỗ, chưa kịp hoàn hồn.
Nhưng cậu ấy cũng không để ý lắm, vẫn đang mỉm cười rất thản nhiên: “Làm gì mà cướp lại vội vàng thế, cũng đâu phải tôi không chịu đưa cậu.”
Tôi ôm quyển sổ vừa cướp về, nhỏ giọng hỏi: “Cậu vừa mới mở ra đọc à…”
“Không có.” Cậu ấy lười biếng dựa vào lưng ghế, cười nói: “Không có sự cho phép của cậu thì tôi không dám đọc đâu.”
“…”
Chu Gia Dã lại nghiêng người về trước, tiến tới gần chỗ tôi hơn, đôi mắt đẹp của cậu ấy nhìn tôi với vẻ tha thiết mong chờ, hơi thở cũng thật gần, trên người cậu ấy có mùi hương dễ chịu, tiếp xúc với khoảng cách gần như vậy thật giống ánh mặt trời rực cháy.
Tim tôi thắt lại.
Một giây sau, cậu ấy thấp giọng hỏi: “Lâm Ý, cậu cảm thấy quan hệ của chúng ta thế nào?”
Hình như tôi có một linh cảm, thận trọng nói: “Tạm được.”
Vẻ mặt cậu ấy không thay đổi, chỉ hơi nhướng mày, giả vờ nói bằng giọng điệu tiếc nuối: “Chỉ có thể nói tạm được sao? Chậc, tôi đau lòng rồi, bài tập của tôi chỉ cho bạn bè mượn, nếu giữa quan hệ giữa chúng ta chỉ là tạm được, vậy cậu tự nghĩ cách khác nhé.”
Cậu ấy vừa nói vừa làm bộ dọn hết sách bài tập trên bàn đi.
Tôi vội vàng giữ cánh tay cậu ấy lại, cố gắng làm lành với cậu ấy: “Bạn bè, đương nhiên là bạn bè.”
Chu Gia Dã cụp mắt liếc xéo tôi, khóe môi nhếch lên vì đạt được mục đích: “Câu này là cậu tự nói đấy nhé.”
Tôi gật đầu: “Vâng vâng vâng.”
Cậu ấy bỏ bài tập trong tay vừa định lấy về xuống rồi nhìn tôi cười: “Nếu đã là bạn bè, vậy tôi hỏi cậu chút chuyện.”
“Cậu hỏi đi.”
Ánh mắt cậu ấy chuyển sang nhìn quyển sổ trong tay tôi, rồi lại đưa mắt nhìn tôi, hạ thấp giọng tỏ vẻ thần bí: “Cậu viết gì trong quyển sổ này vậy?”
Tôi không hề lấy làm bất ngờ vì đã có dự đoán từ trước.
Đôi mắt cười của cậu ấy sáng ngời rạng rỡ, đuôi mắt hơi cong lên, sắc nâu thuần khiết và sáng chói trong mắt cậu ấy thu hút con thiêu thân dành cả đời để bay tới ánh sáng ấm áp.
Tôi nhỏ giọng nói điều kiện với cậu ấy: “Tớ chưa bao giờ nói với người khác, cậu cũng không được nói cho người khác.”
Cậu ấy gật đầu lia lịa.
“... Cũng… không được cười nhạo tớ.”
Cậu ấy nhìn tôi bằng đôi mắt sáng ngời và chân thành, hệt như một chú chó to con niềm nở, vừa ngoan ngoãn mà cũng vừa ồn ào.
Tôi đưa quyển sổ cho cậu ấy nhưng không dám nhìn cậu ấy, bởi vì tôi vẫn cảm thấy xấu hổ khi nói ra điều này: “Là tiểu thuyết mà tớ viết.”
Tôi cúi đầu, tim đập dồn dập, cả người bị giày vò như đang chờ đợi xét xử.
Những chuyện đã từng xảy ra trước đây làm cho máu trong người tôi dâng trào lần nữa, khiến tay chân tôi lạnh ngắt. Thứ lặp đi lặp lại nhiều lần trong đầu là cảnh tượng tôi từng bị người khác giở sách bài tập ra đọc trước mặt mọi người để khinh bỉ chê cười tôi, những tiếng cười đó cứ văng vẳng bên tai tôi mãi.
“Chúng ta hãy xem thử hôm nay nhà văn nổi tiếng Lâm Ý lại viết những gì nào ~”
“Đừng giấu mà, lấy ra đọc thử cho mọi người nghe đi nhà văn nổi tiếng.”
“Đến nỗi bị tát cho một bạt tai còn chẳng thốt ra được một câu, còn viết thứ văn chương rác rưởi gì thế?”
“Con khốn này dám viết người mình thích cũng thích nó, hahaha, này là nó đang mơ mộng hão huyền gì vậy, nằm mơ giữa ban ngày thì cũng phải soi gương thử đi chứ, lúc viết không thấy xấu hổ sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
…
“Tớ không có người bạn nào hết, ở nhà cũng thường chỉ có một mình, không có ai nói chuyện với tớ, thế nên tớ đã có thói quen tự nói chuyện một mình, đôi khi nói đến một số tình tiết thú vị thì tớ sẽ muốn viết chúng ra. Viết lâu ngày thành tập tiểu thuyết này, dần dần hoàn thiện thành cốt truyện hoàn chỉnh…”
“Tất cả đều là hư cấu, không phải tớ nằm mơ giữa ban ngày, đó chỉ là một vài chuyện thú vị tớ tưởng tượng ra thôi.”
Chu Gia Dã cụp mắt nhìn, cậu ấy luôn giữ im lặng, sự giày vò trong tôi càng lúc càng khó chịu.
Những tiếng cười ấy cứ luôn vang vẳng trong đầu tôi mà không tài nào xua đi được, như thể có vô số khuôn mặt lộn xộn chen chúc đang cùng áp sát đến chỗ tôi, bọn họ liên tục phát ra những tiếng cười chói tai như muốn dồn ép người ta phải nổi điên.
Tôi sợ sau khi Chu Gia Dã xem xong cũng sẽ trở thành một trong vô số những khuôn mặt kia.
Cuối cùng, tôi đứng ngồi không yên, vội vàng giải thích động cơ của tôi trước cậu ấy một bước, rằng tôi không hề nằm mơ giữa ban ngày. Chỉ là tôi quá cô đơn, tôi có rất nhiều lời muốn nói nhưng không tìm thấy người nào muốn nghe, tôi chỉ có thể tưởng tượng nên một thế giới hư cấu, chỉ như vậy mới có thể giải tỏa chút áp lực và nỗi cô đơn của tôi.
Cậu ấy nghe thấy lời tôi nói liền gật đầu, ngước mắt nhìn tôi, hơi nhướng mày cười khẽ: “Không sao, cậu viết rất hay mà.”
Phản ứng của cậu ấy vẫn bình thường, tiếng cười chói tai trong đầu tôi bỗng ngưng bặt.
Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy: “Có phải là cậu đang nói lời khách sáo không?”
Cậu ấy cười khẽ như thể cảm thấy lời nói của tôi rất buồn cười: “Tôi nói lời khách sáo với cậu làm gì, tôi nói thật, tiểu thuyết của cậu viết rất hay. Cậu có từng suy nghĩ đến việc sẽ đăng tải tiểu thuyết một cách nghiêm túc chưa?”
Cậu ấy không cười cợt tôi đã rất tốt rồi, theo dự đoán của tôi thì cùng lắm cậu ấy sẽ thản nhiên tiếp nhận, nhưng tôi không ngờ cậu ấy lại nghĩ tôi viết rất hay.
Tôi không cảm thấy mình viết hay ở đâu, tôi chỉ đang viết để giết thời gian và xoa dịu cảm xúc của chính mình mà thôi.
Tôi vẫn đang ngây người, nhưng hình như Chu Gia Dã lại nghĩ đến điều gì đó, cậu dùng máy tính, chẳng biết đang tìm kiếm cái gì, cậu ấy hỏi tôi: “Lâm Ý, trong nhà cậu có máy tính không?”
“Có, nhưng tớ sử dụng không thạo lắm, tớ không chơi máy tính.”
“Gõ chữ bằng máy tính, cậu biết chứ?”
Giọng điệu này của cậu ấy khiến tôi hơi xấu hổ khi nói rằng mình không rành đánh máy. Trình độ đánh máy của tôi là cúi đầu nhìn bàn phím và tìm các chữ cái cả buổi trời, gõ từng chữ từng chữ một.
Nhưng hình như sự im lặng của tôi chính là đáp án, cậu ấy đã nhận ra điều này, quay đầu lại lần nữa với nụ cười mỉm: “Gõ chữ cũng không biết à?”
Giọng điệu của cậu ấy không có ý cười nhạo nhưng tôi vẫn có cảm giác xấu hổ vô cùng.
Tôi ngượng ngùng gật đầu: "Ừm."
“Không sao đâu, bây giờ cậu luyện tập gõ chữ bằng cách nhập phiên âm là biết thôi. Người nhà của cậu có quản lý việc cậu dùng máy tính không?”
Tôi lắc đầu: “Không có, bình thường ở nhà chỉ có tớ thôi.”
“Đây, cậu xem cái này đi.”
Chu Gia Dã nâng cằm, ý bảo tôi nhìn máy tính.
Tôi nhích đến gần hơn một chút.
Cậu ấy dùng con chuột chỉ vào trang web phía trên: “Tôi vừa mới tìm thử trên website tiểu thuyết, cậu thích viết tiểu thuyết thì có thể đăng tải lên trang tiểu thuyết mạng, biết đâu lại có người thích truyện cậu viết thì sao? Tôi từng nghe các bạn nữ nói tiểu thuyết ngôn tình trên trang này hot nhất, có lẽ rất phù hợp với cậu.”
Giải thích xong, cậu ấy quay đầu lại hỏi tôi: “Chắc là cậu viết tiểu thuyết ngôn tình nhỉ, không viết đam mỹ đúng không?”
Tôi ngơ ngác hỏi: “Đam mỹ là gì?”
“Đam mỹ…” Hiếm có lúc Chu Gia Dã cứng họng: “Khai giảng xong cậu đi hỏi bạn bàn trước của cậu đi, cậu ấy thích xem cái đó.”
“Tớ chưa bao giờ nói chuyện với cậu ấy…”
“Vậy thôi đừng hỏi.”
“Ồ.”
Chu Gia Dã dịch ra khỏi vị trí trước máy tính, cậu ấy bảo tôi ngồi ở đó, còn cậu ấy ở bên cạnh chỉ tôi cách đăng ký.
Làm thế nào để nộp đơn trở thành tác giả, thêm tác phẩm và tải văn bản lên như thế nào. Tôi là một người không có kinh nghiệm chơi máy tính nên Chu Gia Dã đã kiên nhẫn chỉ dẫn cho tôi từng bước một.
Chỉ vì để cho tôi quan sát các bước nên cậu ấy đã tiện tay đăng ký một tài khoản bằng thông tin của mình, còn tôi lại âm thầm ghi nhớ cái tên mà Chu Gia Dã tiện tay điền vào.
Cậu ấy chỉ dẫn cho tôi xong thì để tôi tự thực hiện. Có điều thao tác của tôi không thành thạo, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ, mỗi khi bấm mở một trang web tôi đều sợ mình ấn nhầm.
Cậu ấy dựa người vào cái ghế bên cạnh, mỉm cười nhìn tôi: "Cậu cứ bấm thoải mái đi, máy tính không hỏng được đâu, hỏng rồi cũng không bắt cậu đền."
Dù Chu Gia Dã nói thế nhưng tôi vẫn rất thận trọng.
Cậu ấy nhìn một lúc rồi rời đi, tôi không biết cậu ấy đi đâu, đợi một hồi lâu cũng không thấy cậu ấy quay lại. Nhưng lúc này tôi chỉ có một mình bỗng can đảm hơn, không biết tôi bấm kiểu gì mà hiện ra một trang web game, tôi chơi hơi vụng về nhưng cũng thấy vui vui.
Chu Gia Dã quay lại ngay lúc tôi đang ngẩn người chơi game nối hình, tôi dùng chuột không thạo, cầm chuột kéo cả buổi trời mới kéo được đến chỗ mình muốn, ải thứ nhất cũng chưa qua.
Tôi nghe thấy tiếng chạm khe khẽ của tô sứ trong tay khi được đặt xuống mặt bàn.
Quay đầu, tôi thấy một tô mì đang bốc hơi nóng, bên trên còn có một quả trứng chiên. Nước dùng rất thanh đạm, không bỏ nhiều ớt, tôi mới đến thành phố Nam Đài hơn nửa năm thôi, không ăn được món quá cay, hồi trước ở phố Văn Hòa cậu ấy cũng đã từng được lĩnh giáo.
Tôi ngây người nhìn cậu ấy.
Còn Chu Gia Dã đã nhìn màn game nối hình tôi chơi đến nỗi rối bù trên màn hình máy tính, ánh sáng chiếu vào mắt cậu ấy, cậu ấy mỉm cười rạng rỡ: “Chỉ mới ải thứ nhất này thôi mà cậu đã đánh mười phút rồi à?”
Tôi: “... Ừ.”
“Xem kỹ rồi chứ?”
“Ừ.”
Cậu ấy đưa tay nắm lấy con chuột, tôi rút tay ra theo bản năng, trong một giây nào đó, tay tôi vẫn sượt qua tay cậu ấy, cái đụng chạm rất nhỏ nên Chu Gia Dã không hề nhận ra.
Chỉ nghe thấy tiếng chuột vang lanh lảnh một hồi, vài giây sau trên màn hình đã hiện ra dòng chữ “qua ải” to đùng.
Cậu ấy thả con chuột ra, lại lười biếng dựa lưng vào ghế, khẽ nhướng mày, ánh mắt chỉ về phía tô mì thơm nức mũi: “Viết cả buổi chiều rồi, cậu không đói bụng hả?”
Tôi bưng tô qua: “Cảm ơn cậu.”
Thật ra tôi không kén ăn, cũng không đòi hỏi ăn món gì, hiếm khi cậu ấy còn nhớ sắp đến giờ cơm tối mà đi nấu cho tôi tô mì.
Tôi chỉ xem chuyện này là bình thường.
Nhưng một giây sau tôi nghe thấy cậu ấy nói: “Sinh nhật ở bên chỗ chúng tôi đều phải ăn mì, ngụ ý trường thọ, thế nên cũng gọi là mì trường thọ. Tuy bây giờ ăn bù sinh nhật hơi muộn nhưng cũng nên ăn để cầu mong may mắn.”
Hơi nóng bốc lên mờ mịt, ngưng tụ trên hàng lông mi rủ xuống của tôi, phủ lên một lớp sương mù ẩm ướt.
Tôi không nói tiếng nào, chỉ im lặng ăn hết tô mì đó, sắc trời bên ngoài đang tối dần, còn cậu ấy ngồi bên cạnh tôi đã bỏ đồ vào cặp sách xong xuôi.
Tôi im lặng ăn xong miếng cuối cùng, đặt tô xuống với vẻ thành kính, rồi nghiêm túc cảm ơn cậu ấy : “Mì rất ngon.”
Chu Gia Dã nhướng mày cười, không hề có ý khiêm tốn, cậu ấy xách cái cặp của tôi lên: “Đi thôi, tôi đưa cậu về.”
Tôi ngoan ngoãn đi theo cậu ấy suốt cả chặng đường.
Gió đêm dần mạnh lên, trong nhiệt độ ngoài trời hơi mát mẻ này, đuôi tóc của Chu Gia Dã phe phẩy theo gió, ngàn vạn ánh đèn đã nhuộm sắc lên mái tóc của cậu ấy.
Tay cậu ấy tuỳ ý buông thõng bên người, đốt ngón tay thon dài mạnh mẽ, bả vai bên tay còn lại đang đeo cặp sách của tôi.
Dáng người cậu ấy rất cao, tôi phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy mắt của cậu ấy.
Ánh đèn đường lướt qua bên người Chu Gia Dã, thoắt cái đã phác họa cái bóng nghiêng của cậu ấy, tựa như vị thần linh giáng trần đến nhân gian phổ độ cho tôi trong chốc lát.
Tôi mong rằng con đường này có thể đi mãi, thẳng tắp không thấy điểm dừng.
Cho dù chỉ nhìn lén Chu Gia Dã qua khoé mắt nhưng tôi sẽ mãi được ở bên cạnh cậu ấy.
Nhưng đường chỉ đến trạm xe buýt liền dừng. Chu Gia Dã vẫn đưa tôi đến trạm xe như mọi hôm, cậu ấy dõi mắt nhìn tôi lên xe, bảo tôi về đến nhà thì gọi điện thoại báo bình an cho cậu ấy.
Trước khi rời đi, Chu Gia Dã đứng trong ánh hoàng hôn cùng gió đêm dịu dàng, cậu ấy mỉm cười nói với tôi: “Có gì không biết cứ hỏi tôi, chúc cậu sớm ngày trở thành nhà văn nổi tiếng nhé, đến khi đó cậu phải ký tên cho tôi, cậu nghe thấy không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Nếu tớ không trở thành nhà văn nổi tiếng thì sao…”
Nụ cười của Chu Gia Dã thật đẹp, tôi không kịp suy nghĩ đã bật thốt ra câu này.
Nhưng cậu ấy không hề có ý cổ vũ tôi bằng cách truyền súp gà cho tâm hồn (1), cậu ấy đưa tay kéo mũ áo khoác đội lên đầu tôi, giả vờ ra giọng hung dữ: “Cho tôi ảo tưởng một xíu xem nào, cậu nói chẳng có chí khí gì cả.”
(1)Súp gà cho tâm hồn: Tên một quyển sách self help, giới trẻ Trung Quốc dùng từ này để ám chỉ những câu chuyện truyền động lực nhưng không thực sự có tác dụng thay đổi cuộc sống của con người.
Tôi đội mũ đi lên xe, lẩn trốn vào trong đám đông, sau đó mượn ánh đèn đêm nhìn về phía cậu ấy.
Chiếc cặp ôm trước ngực thật nặng, nhưng cũng rất khó để kiềm chế con tim đang đập nhanh trong lồng ngực.
Khi về đến nhà, tôi bật máy tính lên.
Thật ra tôi không biết thao tác máy tính, trên cơ bản đều dựa vào chút kiến thức sơ sài học được trong giờ tin học ở trường, một số ít giờ tin học còn bị các giáo viên chiếm dụng. Với lại,tôi không thích chơi máy tính cho lắm nên cũng ít khi dùng, tôi cố gắng sử dụng chút kiến thức qua loa này nên cũng không quen tay là bao.
Nhân lúc trí nhớ vẫn còn mới mẻ, tôi nhanh chóng mở trang web tiểu thuyết đó ra, đăng ký, điền thông tin rồi nộp đơn trở thành tác giả.
Nhìn khung nhập điền bút danh nhảy ra, tôi lại gặp khó khăn.
Tôi chưa từng nghĩ đến việc đăng tiểu thuyết, cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện bút danh. Chỉ là bản thân tôi thích viết chứ không hề nghĩ sẽ đăng lên nên cũng chẳng suy nghĩ đến chuyện bút danh.
Ngày hôm sau là khai giảng nhưng đêm hôm đó tôi ngủ rất muộn. Tôi đánh máy rất chậm, vốn dĩ đã không thạo dùng máy tính, ngay cả một vài dấu chấm câu cũng không biết nên gõ như thế nào.
Chỉ là trong lòng hăng hái khó xua đi, cũng không biết có phải vì súp gà cho tâm hồn mà Chu Gia Dã truyền cho tôi nóng hôi hổi hay không mà tôi vẫn luôn trong trạng thái tim đập phấn khích, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nóng lòng muốn làm một việc gì đó như thế này.
Chỉ còn cách vừa tra Baidu làm thế nào để đánh dấu chấm câu, vừa dùng tốc độ rùa bò gõ chương đầu tiên trong quyển sổ của mình lên máy tính, quá trình này thật sự rất dài. Cuối cùng, lòng bàn tay tôi run run, như thể bắt đầu một nghi thức, tôi trịnh trọng nhấn xuống nút đăng tải.
Không ngoài dự đoán, buổi sáng ngày hôm sau tôi suýt ngủ quên, dì giúp việc nấu cơm thấy đã tôi rề rà không đi ra đánh răng rửa mặt, bấy giờ mới biết tôi còn chưa ngủ dậy, vội vàng vào gọi tôi.
Tôi vội vã đánh răng rửa mặt, tóc tai không kịp buộc, chỉ nhanh tay lấy một cọng dây chun buộc tóc, mang theo đồ ăn sáng phóng như bay ra cửa.
Hôm nay khai giảng nên xe buýt rất đông đúc, tôi bị kẹp trong đám người không thở nổi. Xuống xe, tôi vừa bước nhanh về phía cổng trường, vừa vươn tay buộc tóc. Bởi vì không có gương, tôi không xác định mình buộc thành kiểu tóc gì, thế nên bèn buộc qua loa kiểu tóc đuôi ngựa thấp sau đầu.
Khi bước vào phòng học, đa số mọi người trong lớp đã đến đông đủ.
Tôi lẻn vào lớp từ cửa sau, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, vừa mới kéo ghế ngồi xuống, bỗng bên cạnh có người gọi tên tôi: “Lâm Ý, có chuyện gì mà cậu đến trễ thế?”
Nếu xung quanh không phải là các bạn cùng lớp thì tôi sẽ đi bịt miệng Chu Gia Dã.
Tôi vội ngẩng đầu nhìn một vòng trong phòng học, cũng may giáo viên còn chưa tới. Tôi dùng tay ra hiệu “suỵt”, nhanh nhảu đáp lại: “Tớ không đi trễ, cậu nhỏ giọng chút.”
“Ờ…” Chu Gia Dã ngồi đó với dáng vẻ cà lơ phất phơ, nụ cười trên mặt chẳng giống người tốt, chậm rãi hỏi tôi: “Có chuyện gì mà cậu đến trễ vậy?”
Tôi giải thích: “Tối qua ngủ muộn.”
Cậu ấy nhíu mày: “Muộn đến mấy giờ?”
“Hai giờ hơn…”
Cậu ấy cười một tiếng, cũng không bất ngờ: “Muộn vậy cơ à? Tên là gì, tôi về tìm xem thử.”
“…”
Xung quanh đều là bạn cùng lớp, tôi sợ người khác nghe thấy, thật sự rất muốn bịt miệng cậu ấy lại. Đúng lúc này giáo viên vào lớp.
Ngay sau đó, ban cán sự môn của các môn đi thu và kiểm kê bài tập. Tiếp đó bắt đầu tuyên dương thành tích thi cuối kỳ của học kỳ trước, Chu Gia Dã tiến bộ rất nhiều, lúc nhập học thành tích của cậu ấy còn đứng hạng bét mà bây giờ giáo viên lại vô cùng hài lòng về Chu Gia Dã. Nhân duyên của cậu ấy tốt, tính cách cũng được, lúc nhắc đến cậu ấy cả lớp đều vỗ tay rào rào, hô hào giỏi quá.
Cậu ấy đáp lại lời cảm ơn tràng pháo tay nhiệt tình bằng giọng điệu vừa tự tin vừa khoe khoang, trong giọng nói chẳng có xíu khiêm tốn nào cả. Người thầy vốn rất chính trực cũng bị cậu ấy chọc cười, giả bộ làm nghiêm bảo Chu Gia Dã tiếp tục duy trì thành tích trong học kỳ này.
Tiết học đầu tiên của năm học mới cứ thế kết thúc trong bầu không khí sôi nổi vui vẻ. Sau khi tan học, các bạn trong lớp nhanh chóng kề vai sát cánh đến tìm Chu Gia Dã, chủ đề của bọn họ rất nhiều, trêu đùa ầm ĩ rời khỏi lớp học.
Tôi lẳng lặng ngồi trong phòng học, chỉ trò chuyện vài câu về kỳ nghỉ đông với bạn cùng bàn.
Về tiểu thuyết tôi đăng lên mạng tên là gì, lúc ấy sau khi bị tôi lảng tránh thì Chu Gia Dã không hỏi nữa. Có lẽ cậu ấy chỉ tìm đại một chủ đề để hỏi tôi thôi, với tính cách cởi mở của cậu ấy, dù là bất kỳ ai cũng có thể trò chuyện với cậu ấy dăm ba câu.
Chỉ là vào khoảnh khắc cậu ấy hỏi tôi, tôi rất muốn cho cậu ấy biết. Sau đó, Chu Gia Dã không hỏi nữa thì tôi lại cảm thấy buồn bã.
Một tin tốt là sau khi về đến nhà tôi định đăng chương thứ hai lên, sau khi đăng nhập tài khoản xong, thế mà lại thấy có độc giả bình luận, vỏn vẹn hai chữ rất ngắn “Hay lắm”. Nhưng chỉ với một bình luận ngắn ngủi như vậy cũng khiến tôi vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, nhận được sự cổ vũ làm cho tôi hăng hái phấn khích hơn bao giờ hết.
Tôi cảm thấy mình được công nhận, từ ngày còn bé tôi chưa bao giờ nhận được sự đồng tình đến từ thế giới xung quanh. Vậy mà tôi đã cảm nhận được niềm vui khi được người khác công nhận là như thế nào trên mạng, thậm chí còn cách một cái màn hình. Hoá ra vẫn có người sẵn sàng lắng nghe lời tôi nói.
Có điều, tôi không tìm được ai để chia sẻ cảm giác này, người duy nhất tôi có thể nghĩ đến chính là Chu Gia Dã.
Nhưng mà, Chu Gia Dã đang làm gì nhỉ?
Tôi ngẩn người nhìn chằm chằm điện thoại bàn trong nhà, tôi chưa bao giờ gọi đến số của cậu ấy lần nào. Bạn bè của cậu ấy nhiều đến thế, Chu Gia Dã cũng đã đủ tốt với tôi rồi, song từ trước đến nay, tôi chỉ mãi là người được mặt trời chiếu sáng, đó đã là khoảng cách gần nhất giữa tôi và cậu ấy, tôi không thể cứ mãi làm phiền cậu ấy được.
Chu Gia Dã không hỏi về chuyện tôi viết tiểu thuyết thêm lần nào nữa vì thầy giáo đã thực hiện lời hứa, cậu ấy lại bắt đầu chơi bóng rổ, thời gian để tôi có thể nói chuyện với cậu ấy lại trở nên hiếm hoi. Khoảng thời gian học tập chỉ cách cậu ấy một lối đi trong lớp ở học kỳ trước cứ như một giấc mơ vậy.
Trong mơ tôi bắt được mặt trời, sau khi tỉnh giấc thì trong tay tôi chỉ nắm được một vốc nước hồ, còn mặt trời vẫn đang tỏa sáng trên bầu trời cao.
Tuy nhiên tôi đã tìm được động lực mới, lời bình luận chỉ xuất hiện một lần đó đã mang đến sự khích lệ rất lớn với tôi, mỗi tối về nhà tôi đều đánh máy và đăng tải truyện, đánh dấu chấm câu cũng càng ngày càng thuận tay hơn, tốc độ đánh máy cũng được cải thiện qua từng ngày. Hằng ngày, chuyện mà tôi mong đợi nhất chính là buổi tối tan học về nhà, tôi cũng mỉm cười nhiều hơn, bởi vì hễ nghĩ tới sau khi về nhà là tôi có thể viết ra câu truyện mình thích thì tâm trạng sẽ vui vẻ.
Nhìn thấy lượt click càng lúc càng nhiều, còn có số bình luận liên tục tăng lên ngay sau đó. Chúng đều đang nói cho tôi biết rằng, trên đời này thật sự có người sẵn sàng lắng nghe giọng nói của tôi, tôi không phải là một hòn đảo cô độc.
Đó là khoảng thời gian tôi vui vẻ nhất.
Chính là niềm vui khi thấy được cuộc sống vẫn còn có ánh sáng.
Khi ấy tôi chỉ vui vẻ vì có người thích những thứ mà tôi viết ra, tôi miệt mài không biết mệt qua từng đêm đen. Nhưng mà tôi hề biết rằng trong những năm về sau, tôi và Chu Gia Dã sẽ rất không gặp lại, chính điều này lại trở thành khúc dạo đầu để cho cuộc hội ngộ của chúng tôi.
Là vì Chu Gia Dã nên tôi mới bắt đầu đăng tiểu thuyết lên mạng, có lẽ điểm bắt đầu và kết thúc của con đường này đã định trước từ lúc đó, tất cả đều là Chu Gia Dã.
Tôi đi tới trước quầy thu ngân, cậu ấy chẳng cần ngẩng đầu cũng biết có người đến, vẫn là cái giọng điệu lười biếng ấy: “Đi mấy người ạ?”
Cậu ấy vừa nói vừa ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau. Tôi thấy rõ đôi mắt rất lâu không gặp kia, con ngươi màu nâu sáng ngời, hệt như nhìn thấy ánh mặt trời vậy.
Chúng tôi cứ như vậy mà nhìn nhau một giây, tôi cảm giác được con tim mình thắt lại.
Nhưng cậu ấy cũng chỉ nhìn tôi trong một giây, sau đó hơi nhướng mày, nở một nụ cười lười biếng: “Lâm Ý.”
Khuôn mặt cậu ấy kiêu ngạo, đường nét mạnh mẽ, lúc cười trông có hơi xấu xa bất cần, luôn làm cho người khác có cảm giác áp bức, không dễ đối phó.
Nhưng cậu ấy chỉ ngồi ở đó mỉm cười với bộ dạng uể oải, cảnh tượng này dường như đã trôi qua rất lâu, lâu đến mức khiến tôi khó có thể tin rằng mình đã trở về phố Văn Hòa chứ không phải đang ở lồng chim xa hoa và ngột ngạt của Đế Đô.
Tôi khẽ gật đầu, vì vốn không giỏi ăn nói nên khi đối mặt với cậu ấy, tôi bỗng nhiên mất đi khả năng sắp xếp từ ngữ.
Tôi chẳng biết nói gì cả, bèn đi thẳng vào vấn đề một cách cứng nhắc: “Bài tập của cậu đâu?”
Cậu ấy bật cười thành tiếng, ngả người ra sau tựa lưng vào ghế: “Bao lâu không gặp mà câu đầu tiên cậu đã thẳng thắn như vậy, đến cả vài câu xã giao cũng không có sao?”
“…”
Lúc đầu tôi còn cố giả bộ bình tĩnh nhưng lời nói thẳng thừng, không chịu phối hợp của cậu ấy đã khiến tôi nhụt chí, vành tai nóng đến nỗi đỏ bừng lên.
Mắt cậu ấy hệt như chiếc đèn trời tỏa sáng rạng rỡ khiến những con thiêu thân thường lao vào ánh sáng theo bản năng. Tôi không dám nhìn vào mắt cậu ấy thêm một lần nào nữa, tôi chớp chớp hàng mi, hạ mắt xuống một chút, bấy giờ tôi mới có thể nói chuyện tự nhiên: “Xin lỗi, tớ chưa nghĩ ra nên nói chuyện gì.”
“Xin lỗi gì chứ, lại đây, cậu vào đi.”
Cậu ấy mở cửa quầy thu ngân, đứng dậy nhường vị trí vừa ngồi cho tôi.
Chu Gia Dã cầm lấy cặp sách nặng trịch mà tôi đang ôm trong lòng, ước lượng thử: “Nặng thế, cậu còn bao nhiêu bài tập chưa làm vậy?”
Tôi cũng chẳng tỏ vẻ ngượng ngùng: “Chỉ viết một vài bài tập chép văn bản thôi.”
Cậu ấy cười khẽ một tiếng: “Vậy cậu viết khá nhiều đấy.”
“…”
Chu Gia Dã cười vẫn cứ cười, nhưng cậu ấy vẫn quay người lấy bài tập đẩy tới trước mặt tôi.
Rõ ràng nó đã được chuẩn bị xong rồi đặt ở bên cạnh từ lâu.
Ngày mai là khai giảng, bài tập của tôi vẫn còn rất nhiều bài chưa làm, tôi cầm lấy rồi bắt đầu vung bút viết điên cuồng.
Chu Gia Dã ngồi bên cạnh tôi, cậu ấy đang chơi gì đó trên máy tính của quầy thu ngân, bấm chuột rất nhanh.
Lúc này trong quán không có ai, tôi ngồi ở phía trong cùng, vùi đầu viết cật lực, âm thanh mà tôi nghe được bên tai chỉ có tiếng Chu Gia Dã bấm chuột. Cậu ấy không phải là một người thích sự yên lặng, nhưng ở bên cạnh cậu ấy sẽ khiến tôi cảm thấy rất yên bình, cả thế giới đều trở nên tĩnh lặng.
Vất vả lắm tôi mới chép xong bài tập của một môn, cổ tay nhức mỏi, tôi vẩy vẩy tay, bên tai vẫn là tiếng Chu Gia Dã chơi máy tính.
Không nén nổi tò mò, tôi thò đầu nhìn xem cậu ấy đang chơi trò gì.
Nhưng tôi vừa mới ngẩng đầu, còn chưa thấy rõ thì Chu Gia Dã đã liếc mắt nhìn sang: “Mới đó mà đã viết xong rồi?”
“…”
Tôi vẫn còn tò mò, nhìn thẳng vào mắt của cậu ấy, nhỏ giọng hỏi: “Cậu đang chơi gì vậy?”
Chu Gia Dã nhếch khóe miệng, nhấp chuột rất nhanh: “Không nói cho cậu biết.”
“…”
Không nói thì thôi.
Tôi thò đầu nhìn màn hình máy tính của Chu Gia Dã, cậu ấy nhấp con chuột liên tục, đang điều khiển nhân vật chạy, nhảy, ném bóng trên sân bóng rổ, bên cạnh có bảng tỉ số và đồng hồ tính giờ.
Tôi nói: “Tớ thấy cả rồi.”
Cậu ấy không nghĩ vậy: “Thấy rồi mà cậu còn hỏi.”
“Bình thường cậu đều chơi game này hả?”
“Không đâu, chẳng qua tôi đang giết thời gian thôi.”
“Ồ…”
“Lâm Ý, cậu còn cả mớ bài tập chưa làm mà vẫn rảnh rỗi tán dóc với tôi sao?”
“…”
Chỉ một câu của cậu ấy đã khiến tôi ngậm miệng, vùi đầu tiếp tục chép bài thần tốc.
Phải công nhận bài tập cậu ấy làm rất nghiêm túc, kiểu chữ của cậu ấy không phải là kiểu ngay ngắn chỉnh tề, nét bút giống hệt như con người kiêu ngạo, bất cần của cậu ấy, ngòi bút sắc sảo, tuy nhiên chữ của cậu ấy rất dễ nhìn, không phải kiểu chữ viết ngoáy đến mức khiến người ta không phân biệt được là nét của chữ gì.
Tôi chuyên tâm làm bài tập, cũng không để ý tới Chu Gia Dã ngừng chơi game trên máy tính từ khi nào, tiếng chuột đã dừng một lúc lâu mà tôi không hề hay biết, hiếm khi cậu ấy lại yên lặng như vậy.
Mãi cho đến khi tôi chép xong gần hết bài tập, chuẩn bị cất bút rồi nói cảm ơn với Chu Gia Dã thì tôi liền nhìn thấy quyển sổ ghi chép cậu ấy đang xem trong tay rất quen mắt.
Đầu óc tôi chỉ trì trệ trong một giây, chuông báo động vang lên.
Tôi với tay muốn cướp lại, kết quả là không ngờ tôi có thể dễ dàng cướp về nhưng vì dùng sức quá đà nên cả người bỗng chốc mất thăng bằng, suýt chút nữa đã ngã lên người cậu ấy, may mắn Chu Gia Dã nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy tôi.
Trong tíc tắc, hơi thở của cậu ấy rất gần, bàn tay ấm áp và mạnh mẽ, mỗi một tấc đều giữ lấy mạch đập đang nảy lên liên hồi của tôi.
Tôi ngại ngùng ngồi về chỗ, chưa kịp hoàn hồn.
Nhưng cậu ấy cũng không để ý lắm, vẫn đang mỉm cười rất thản nhiên: “Làm gì mà cướp lại vội vàng thế, cũng đâu phải tôi không chịu đưa cậu.”
Tôi ôm quyển sổ vừa cướp về, nhỏ giọng hỏi: “Cậu vừa mới mở ra đọc à…”
“Không có.” Cậu ấy lười biếng dựa vào lưng ghế, cười nói: “Không có sự cho phép của cậu thì tôi không dám đọc đâu.”
“…”
Chu Gia Dã lại nghiêng người về trước, tiến tới gần chỗ tôi hơn, đôi mắt đẹp của cậu ấy nhìn tôi với vẻ tha thiết mong chờ, hơi thở cũng thật gần, trên người cậu ấy có mùi hương dễ chịu, tiếp xúc với khoảng cách gần như vậy thật giống ánh mặt trời rực cháy.
Tim tôi thắt lại.
Một giây sau, cậu ấy thấp giọng hỏi: “Lâm Ý, cậu cảm thấy quan hệ của chúng ta thế nào?”
Hình như tôi có một linh cảm, thận trọng nói: “Tạm được.”
Vẻ mặt cậu ấy không thay đổi, chỉ hơi nhướng mày, giả vờ nói bằng giọng điệu tiếc nuối: “Chỉ có thể nói tạm được sao? Chậc, tôi đau lòng rồi, bài tập của tôi chỉ cho bạn bè mượn, nếu giữa quan hệ giữa chúng ta chỉ là tạm được, vậy cậu tự nghĩ cách khác nhé.”
Cậu ấy vừa nói vừa làm bộ dọn hết sách bài tập trên bàn đi.
Tôi vội vàng giữ cánh tay cậu ấy lại, cố gắng làm lành với cậu ấy: “Bạn bè, đương nhiên là bạn bè.”
Chu Gia Dã cụp mắt liếc xéo tôi, khóe môi nhếch lên vì đạt được mục đích: “Câu này là cậu tự nói đấy nhé.”
Tôi gật đầu: “Vâng vâng vâng.”
Cậu ấy bỏ bài tập trong tay vừa định lấy về xuống rồi nhìn tôi cười: “Nếu đã là bạn bè, vậy tôi hỏi cậu chút chuyện.”
“Cậu hỏi đi.”
Ánh mắt cậu ấy chuyển sang nhìn quyển sổ trong tay tôi, rồi lại đưa mắt nhìn tôi, hạ thấp giọng tỏ vẻ thần bí: “Cậu viết gì trong quyển sổ này vậy?”
Tôi không hề lấy làm bất ngờ vì đã có dự đoán từ trước.
Đôi mắt cười của cậu ấy sáng ngời rạng rỡ, đuôi mắt hơi cong lên, sắc nâu thuần khiết và sáng chói trong mắt cậu ấy thu hút con thiêu thân dành cả đời để bay tới ánh sáng ấm áp.
Tôi nhỏ giọng nói điều kiện với cậu ấy: “Tớ chưa bao giờ nói với người khác, cậu cũng không được nói cho người khác.”
Cậu ấy gật đầu lia lịa.
“... Cũng… không được cười nhạo tớ.”
Cậu ấy nhìn tôi bằng đôi mắt sáng ngời và chân thành, hệt như một chú chó to con niềm nở, vừa ngoan ngoãn mà cũng vừa ồn ào.
Tôi đưa quyển sổ cho cậu ấy nhưng không dám nhìn cậu ấy, bởi vì tôi vẫn cảm thấy xấu hổ khi nói ra điều này: “Là tiểu thuyết mà tớ viết.”
Tôi cúi đầu, tim đập dồn dập, cả người bị giày vò như đang chờ đợi xét xử.
Những chuyện đã từng xảy ra trước đây làm cho máu trong người tôi dâng trào lần nữa, khiến tay chân tôi lạnh ngắt. Thứ lặp đi lặp lại nhiều lần trong đầu là cảnh tượng tôi từng bị người khác giở sách bài tập ra đọc trước mặt mọi người để khinh bỉ chê cười tôi, những tiếng cười đó cứ văng vẳng bên tai tôi mãi.
“Chúng ta hãy xem thử hôm nay nhà văn nổi tiếng Lâm Ý lại viết những gì nào ~”
“Đừng giấu mà, lấy ra đọc thử cho mọi người nghe đi nhà văn nổi tiếng.”
“Đến nỗi bị tát cho một bạt tai còn chẳng thốt ra được một câu, còn viết thứ văn chương rác rưởi gì thế?”
“Con khốn này dám viết người mình thích cũng thích nó, hahaha, này là nó đang mơ mộng hão huyền gì vậy, nằm mơ giữa ban ngày thì cũng phải soi gương thử đi chứ, lúc viết không thấy xấu hổ sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
…
“Tớ không có người bạn nào hết, ở nhà cũng thường chỉ có một mình, không có ai nói chuyện với tớ, thế nên tớ đã có thói quen tự nói chuyện một mình, đôi khi nói đến một số tình tiết thú vị thì tớ sẽ muốn viết chúng ra. Viết lâu ngày thành tập tiểu thuyết này, dần dần hoàn thiện thành cốt truyện hoàn chỉnh…”
“Tất cả đều là hư cấu, không phải tớ nằm mơ giữa ban ngày, đó chỉ là một vài chuyện thú vị tớ tưởng tượng ra thôi.”
Chu Gia Dã cụp mắt nhìn, cậu ấy luôn giữ im lặng, sự giày vò trong tôi càng lúc càng khó chịu.
Những tiếng cười ấy cứ luôn vang vẳng trong đầu tôi mà không tài nào xua đi được, như thể có vô số khuôn mặt lộn xộn chen chúc đang cùng áp sát đến chỗ tôi, bọn họ liên tục phát ra những tiếng cười chói tai như muốn dồn ép người ta phải nổi điên.
Tôi sợ sau khi Chu Gia Dã xem xong cũng sẽ trở thành một trong vô số những khuôn mặt kia.
Cuối cùng, tôi đứng ngồi không yên, vội vàng giải thích động cơ của tôi trước cậu ấy một bước, rằng tôi không hề nằm mơ giữa ban ngày. Chỉ là tôi quá cô đơn, tôi có rất nhiều lời muốn nói nhưng không tìm thấy người nào muốn nghe, tôi chỉ có thể tưởng tượng nên một thế giới hư cấu, chỉ như vậy mới có thể giải tỏa chút áp lực và nỗi cô đơn của tôi.
Cậu ấy nghe thấy lời tôi nói liền gật đầu, ngước mắt nhìn tôi, hơi nhướng mày cười khẽ: “Không sao, cậu viết rất hay mà.”
Phản ứng của cậu ấy vẫn bình thường, tiếng cười chói tai trong đầu tôi bỗng ngưng bặt.
Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy: “Có phải là cậu đang nói lời khách sáo không?”
Cậu ấy cười khẽ như thể cảm thấy lời nói của tôi rất buồn cười: “Tôi nói lời khách sáo với cậu làm gì, tôi nói thật, tiểu thuyết của cậu viết rất hay. Cậu có từng suy nghĩ đến việc sẽ đăng tải tiểu thuyết một cách nghiêm túc chưa?”
Cậu ấy không cười cợt tôi đã rất tốt rồi, theo dự đoán của tôi thì cùng lắm cậu ấy sẽ thản nhiên tiếp nhận, nhưng tôi không ngờ cậu ấy lại nghĩ tôi viết rất hay.
Tôi không cảm thấy mình viết hay ở đâu, tôi chỉ đang viết để giết thời gian và xoa dịu cảm xúc của chính mình mà thôi.
Tôi vẫn đang ngây người, nhưng hình như Chu Gia Dã lại nghĩ đến điều gì đó, cậu dùng máy tính, chẳng biết đang tìm kiếm cái gì, cậu ấy hỏi tôi: “Lâm Ý, trong nhà cậu có máy tính không?”
“Có, nhưng tớ sử dụng không thạo lắm, tớ không chơi máy tính.”
“Gõ chữ bằng máy tính, cậu biết chứ?”
Giọng điệu này của cậu ấy khiến tôi hơi xấu hổ khi nói rằng mình không rành đánh máy. Trình độ đánh máy của tôi là cúi đầu nhìn bàn phím và tìm các chữ cái cả buổi trời, gõ từng chữ từng chữ một.
Nhưng hình như sự im lặng của tôi chính là đáp án, cậu ấy đã nhận ra điều này, quay đầu lại lần nữa với nụ cười mỉm: “Gõ chữ cũng không biết à?”
Giọng điệu của cậu ấy không có ý cười nhạo nhưng tôi vẫn có cảm giác xấu hổ vô cùng.
Tôi ngượng ngùng gật đầu: "Ừm."
“Không sao đâu, bây giờ cậu luyện tập gõ chữ bằng cách nhập phiên âm là biết thôi. Người nhà của cậu có quản lý việc cậu dùng máy tính không?”
Tôi lắc đầu: “Không có, bình thường ở nhà chỉ có tớ thôi.”
“Đây, cậu xem cái này đi.”
Chu Gia Dã nâng cằm, ý bảo tôi nhìn máy tính.
Tôi nhích đến gần hơn một chút.
Cậu ấy dùng con chuột chỉ vào trang web phía trên: “Tôi vừa mới tìm thử trên website tiểu thuyết, cậu thích viết tiểu thuyết thì có thể đăng tải lên trang tiểu thuyết mạng, biết đâu lại có người thích truyện cậu viết thì sao? Tôi từng nghe các bạn nữ nói tiểu thuyết ngôn tình trên trang này hot nhất, có lẽ rất phù hợp với cậu.”
Giải thích xong, cậu ấy quay đầu lại hỏi tôi: “Chắc là cậu viết tiểu thuyết ngôn tình nhỉ, không viết đam mỹ đúng không?”
Tôi ngơ ngác hỏi: “Đam mỹ là gì?”
“Đam mỹ…” Hiếm có lúc Chu Gia Dã cứng họng: “Khai giảng xong cậu đi hỏi bạn bàn trước của cậu đi, cậu ấy thích xem cái đó.”
“Tớ chưa bao giờ nói chuyện với cậu ấy…”
“Vậy thôi đừng hỏi.”
“Ồ.”
Chu Gia Dã dịch ra khỏi vị trí trước máy tính, cậu ấy bảo tôi ngồi ở đó, còn cậu ấy ở bên cạnh chỉ tôi cách đăng ký.
Làm thế nào để nộp đơn trở thành tác giả, thêm tác phẩm và tải văn bản lên như thế nào. Tôi là một người không có kinh nghiệm chơi máy tính nên Chu Gia Dã đã kiên nhẫn chỉ dẫn cho tôi từng bước một.
Chỉ vì để cho tôi quan sát các bước nên cậu ấy đã tiện tay đăng ký một tài khoản bằng thông tin của mình, còn tôi lại âm thầm ghi nhớ cái tên mà Chu Gia Dã tiện tay điền vào.
Cậu ấy chỉ dẫn cho tôi xong thì để tôi tự thực hiện. Có điều thao tác của tôi không thành thạo, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ, mỗi khi bấm mở một trang web tôi đều sợ mình ấn nhầm.
Cậu ấy dựa người vào cái ghế bên cạnh, mỉm cười nhìn tôi: "Cậu cứ bấm thoải mái đi, máy tính không hỏng được đâu, hỏng rồi cũng không bắt cậu đền."
Dù Chu Gia Dã nói thế nhưng tôi vẫn rất thận trọng.
Cậu ấy nhìn một lúc rồi rời đi, tôi không biết cậu ấy đi đâu, đợi một hồi lâu cũng không thấy cậu ấy quay lại. Nhưng lúc này tôi chỉ có một mình bỗng can đảm hơn, không biết tôi bấm kiểu gì mà hiện ra một trang web game, tôi chơi hơi vụng về nhưng cũng thấy vui vui.
Chu Gia Dã quay lại ngay lúc tôi đang ngẩn người chơi game nối hình, tôi dùng chuột không thạo, cầm chuột kéo cả buổi trời mới kéo được đến chỗ mình muốn, ải thứ nhất cũng chưa qua.
Tôi nghe thấy tiếng chạm khe khẽ của tô sứ trong tay khi được đặt xuống mặt bàn.
Quay đầu, tôi thấy một tô mì đang bốc hơi nóng, bên trên còn có một quả trứng chiên. Nước dùng rất thanh đạm, không bỏ nhiều ớt, tôi mới đến thành phố Nam Đài hơn nửa năm thôi, không ăn được món quá cay, hồi trước ở phố Văn Hòa cậu ấy cũng đã từng được lĩnh giáo.
Tôi ngây người nhìn cậu ấy.
Còn Chu Gia Dã đã nhìn màn game nối hình tôi chơi đến nỗi rối bù trên màn hình máy tính, ánh sáng chiếu vào mắt cậu ấy, cậu ấy mỉm cười rạng rỡ: “Chỉ mới ải thứ nhất này thôi mà cậu đã đánh mười phút rồi à?”
Tôi: “... Ừ.”
“Xem kỹ rồi chứ?”
“Ừ.”
Cậu ấy đưa tay nắm lấy con chuột, tôi rút tay ra theo bản năng, trong một giây nào đó, tay tôi vẫn sượt qua tay cậu ấy, cái đụng chạm rất nhỏ nên Chu Gia Dã không hề nhận ra.
Chỉ nghe thấy tiếng chuột vang lanh lảnh một hồi, vài giây sau trên màn hình đã hiện ra dòng chữ “qua ải” to đùng.
Cậu ấy thả con chuột ra, lại lười biếng dựa lưng vào ghế, khẽ nhướng mày, ánh mắt chỉ về phía tô mì thơm nức mũi: “Viết cả buổi chiều rồi, cậu không đói bụng hả?”
Tôi bưng tô qua: “Cảm ơn cậu.”
Thật ra tôi không kén ăn, cũng không đòi hỏi ăn món gì, hiếm khi cậu ấy còn nhớ sắp đến giờ cơm tối mà đi nấu cho tôi tô mì.
Tôi chỉ xem chuyện này là bình thường.
Nhưng một giây sau tôi nghe thấy cậu ấy nói: “Sinh nhật ở bên chỗ chúng tôi đều phải ăn mì, ngụ ý trường thọ, thế nên cũng gọi là mì trường thọ. Tuy bây giờ ăn bù sinh nhật hơi muộn nhưng cũng nên ăn để cầu mong may mắn.”
Hơi nóng bốc lên mờ mịt, ngưng tụ trên hàng lông mi rủ xuống của tôi, phủ lên một lớp sương mù ẩm ướt.
Tôi không nói tiếng nào, chỉ im lặng ăn hết tô mì đó, sắc trời bên ngoài đang tối dần, còn cậu ấy ngồi bên cạnh tôi đã bỏ đồ vào cặp sách xong xuôi.
Tôi im lặng ăn xong miếng cuối cùng, đặt tô xuống với vẻ thành kính, rồi nghiêm túc cảm ơn cậu ấy : “Mì rất ngon.”
Chu Gia Dã nhướng mày cười, không hề có ý khiêm tốn, cậu ấy xách cái cặp của tôi lên: “Đi thôi, tôi đưa cậu về.”
Tôi ngoan ngoãn đi theo cậu ấy suốt cả chặng đường.
Gió đêm dần mạnh lên, trong nhiệt độ ngoài trời hơi mát mẻ này, đuôi tóc của Chu Gia Dã phe phẩy theo gió, ngàn vạn ánh đèn đã nhuộm sắc lên mái tóc của cậu ấy.
Tay cậu ấy tuỳ ý buông thõng bên người, đốt ngón tay thon dài mạnh mẽ, bả vai bên tay còn lại đang đeo cặp sách của tôi.
Dáng người cậu ấy rất cao, tôi phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy mắt của cậu ấy.
Ánh đèn đường lướt qua bên người Chu Gia Dã, thoắt cái đã phác họa cái bóng nghiêng của cậu ấy, tựa như vị thần linh giáng trần đến nhân gian phổ độ cho tôi trong chốc lát.
Tôi mong rằng con đường này có thể đi mãi, thẳng tắp không thấy điểm dừng.
Cho dù chỉ nhìn lén Chu Gia Dã qua khoé mắt nhưng tôi sẽ mãi được ở bên cạnh cậu ấy.
Nhưng đường chỉ đến trạm xe buýt liền dừng. Chu Gia Dã vẫn đưa tôi đến trạm xe như mọi hôm, cậu ấy dõi mắt nhìn tôi lên xe, bảo tôi về đến nhà thì gọi điện thoại báo bình an cho cậu ấy.
Trước khi rời đi, Chu Gia Dã đứng trong ánh hoàng hôn cùng gió đêm dịu dàng, cậu ấy mỉm cười nói với tôi: “Có gì không biết cứ hỏi tôi, chúc cậu sớm ngày trở thành nhà văn nổi tiếng nhé, đến khi đó cậu phải ký tên cho tôi, cậu nghe thấy không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Nếu tớ không trở thành nhà văn nổi tiếng thì sao…”
Nụ cười của Chu Gia Dã thật đẹp, tôi không kịp suy nghĩ đã bật thốt ra câu này.
Nhưng cậu ấy không hề có ý cổ vũ tôi bằng cách truyền súp gà cho tâm hồn (1), cậu ấy đưa tay kéo mũ áo khoác đội lên đầu tôi, giả vờ ra giọng hung dữ: “Cho tôi ảo tưởng một xíu xem nào, cậu nói chẳng có chí khí gì cả.”
(1)Súp gà cho tâm hồn: Tên một quyển sách self help, giới trẻ Trung Quốc dùng từ này để ám chỉ những câu chuyện truyền động lực nhưng không thực sự có tác dụng thay đổi cuộc sống của con người.
Tôi đội mũ đi lên xe, lẩn trốn vào trong đám đông, sau đó mượn ánh đèn đêm nhìn về phía cậu ấy.
Chiếc cặp ôm trước ngực thật nặng, nhưng cũng rất khó để kiềm chế con tim đang đập nhanh trong lồng ngực.
Khi về đến nhà, tôi bật máy tính lên.
Thật ra tôi không biết thao tác máy tính, trên cơ bản đều dựa vào chút kiến thức sơ sài học được trong giờ tin học ở trường, một số ít giờ tin học còn bị các giáo viên chiếm dụng. Với lại,tôi không thích chơi máy tính cho lắm nên cũng ít khi dùng, tôi cố gắng sử dụng chút kiến thức qua loa này nên cũng không quen tay là bao.
Nhân lúc trí nhớ vẫn còn mới mẻ, tôi nhanh chóng mở trang web tiểu thuyết đó ra, đăng ký, điền thông tin rồi nộp đơn trở thành tác giả.
Nhìn khung nhập điền bút danh nhảy ra, tôi lại gặp khó khăn.
Tôi chưa từng nghĩ đến việc đăng tiểu thuyết, cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện bút danh. Chỉ là bản thân tôi thích viết chứ không hề nghĩ sẽ đăng lên nên cũng chẳng suy nghĩ đến chuyện bút danh.
Ngày hôm sau là khai giảng nhưng đêm hôm đó tôi ngủ rất muộn. Tôi đánh máy rất chậm, vốn dĩ đã không thạo dùng máy tính, ngay cả một vài dấu chấm câu cũng không biết nên gõ như thế nào.
Chỉ là trong lòng hăng hái khó xua đi, cũng không biết có phải vì súp gà cho tâm hồn mà Chu Gia Dã truyền cho tôi nóng hôi hổi hay không mà tôi vẫn luôn trong trạng thái tim đập phấn khích, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nóng lòng muốn làm một việc gì đó như thế này.
Chỉ còn cách vừa tra Baidu làm thế nào để đánh dấu chấm câu, vừa dùng tốc độ rùa bò gõ chương đầu tiên trong quyển sổ của mình lên máy tính, quá trình này thật sự rất dài. Cuối cùng, lòng bàn tay tôi run run, như thể bắt đầu một nghi thức, tôi trịnh trọng nhấn xuống nút đăng tải.
Không ngoài dự đoán, buổi sáng ngày hôm sau tôi suýt ngủ quên, dì giúp việc nấu cơm thấy đã tôi rề rà không đi ra đánh răng rửa mặt, bấy giờ mới biết tôi còn chưa ngủ dậy, vội vàng vào gọi tôi.
Tôi vội vã đánh răng rửa mặt, tóc tai không kịp buộc, chỉ nhanh tay lấy một cọng dây chun buộc tóc, mang theo đồ ăn sáng phóng như bay ra cửa.
Hôm nay khai giảng nên xe buýt rất đông đúc, tôi bị kẹp trong đám người không thở nổi. Xuống xe, tôi vừa bước nhanh về phía cổng trường, vừa vươn tay buộc tóc. Bởi vì không có gương, tôi không xác định mình buộc thành kiểu tóc gì, thế nên bèn buộc qua loa kiểu tóc đuôi ngựa thấp sau đầu.
Khi bước vào phòng học, đa số mọi người trong lớp đã đến đông đủ.
Tôi lẻn vào lớp từ cửa sau, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, vừa mới kéo ghế ngồi xuống, bỗng bên cạnh có người gọi tên tôi: “Lâm Ý, có chuyện gì mà cậu đến trễ thế?”
Nếu xung quanh không phải là các bạn cùng lớp thì tôi sẽ đi bịt miệng Chu Gia Dã.
Tôi vội ngẩng đầu nhìn một vòng trong phòng học, cũng may giáo viên còn chưa tới. Tôi dùng tay ra hiệu “suỵt”, nhanh nhảu đáp lại: “Tớ không đi trễ, cậu nhỏ giọng chút.”
“Ờ…” Chu Gia Dã ngồi đó với dáng vẻ cà lơ phất phơ, nụ cười trên mặt chẳng giống người tốt, chậm rãi hỏi tôi: “Có chuyện gì mà cậu đến trễ vậy?”
Tôi giải thích: “Tối qua ngủ muộn.”
Cậu ấy nhíu mày: “Muộn đến mấy giờ?”
“Hai giờ hơn…”
Cậu ấy cười một tiếng, cũng không bất ngờ: “Muộn vậy cơ à? Tên là gì, tôi về tìm xem thử.”
“…”
Xung quanh đều là bạn cùng lớp, tôi sợ người khác nghe thấy, thật sự rất muốn bịt miệng cậu ấy lại. Đúng lúc này giáo viên vào lớp.
Ngay sau đó, ban cán sự môn của các môn đi thu và kiểm kê bài tập. Tiếp đó bắt đầu tuyên dương thành tích thi cuối kỳ của học kỳ trước, Chu Gia Dã tiến bộ rất nhiều, lúc nhập học thành tích của cậu ấy còn đứng hạng bét mà bây giờ giáo viên lại vô cùng hài lòng về Chu Gia Dã. Nhân duyên của cậu ấy tốt, tính cách cũng được, lúc nhắc đến cậu ấy cả lớp đều vỗ tay rào rào, hô hào giỏi quá.
Cậu ấy đáp lại lời cảm ơn tràng pháo tay nhiệt tình bằng giọng điệu vừa tự tin vừa khoe khoang, trong giọng nói chẳng có xíu khiêm tốn nào cả. Người thầy vốn rất chính trực cũng bị cậu ấy chọc cười, giả bộ làm nghiêm bảo Chu Gia Dã tiếp tục duy trì thành tích trong học kỳ này.
Tiết học đầu tiên của năm học mới cứ thế kết thúc trong bầu không khí sôi nổi vui vẻ. Sau khi tan học, các bạn trong lớp nhanh chóng kề vai sát cánh đến tìm Chu Gia Dã, chủ đề của bọn họ rất nhiều, trêu đùa ầm ĩ rời khỏi lớp học.
Tôi lẳng lặng ngồi trong phòng học, chỉ trò chuyện vài câu về kỳ nghỉ đông với bạn cùng bàn.
Về tiểu thuyết tôi đăng lên mạng tên là gì, lúc ấy sau khi bị tôi lảng tránh thì Chu Gia Dã không hỏi nữa. Có lẽ cậu ấy chỉ tìm đại một chủ đề để hỏi tôi thôi, với tính cách cởi mở của cậu ấy, dù là bất kỳ ai cũng có thể trò chuyện với cậu ấy dăm ba câu.
Chỉ là vào khoảnh khắc cậu ấy hỏi tôi, tôi rất muốn cho cậu ấy biết. Sau đó, Chu Gia Dã không hỏi nữa thì tôi lại cảm thấy buồn bã.
Một tin tốt là sau khi về đến nhà tôi định đăng chương thứ hai lên, sau khi đăng nhập tài khoản xong, thế mà lại thấy có độc giả bình luận, vỏn vẹn hai chữ rất ngắn “Hay lắm”. Nhưng chỉ với một bình luận ngắn ngủi như vậy cũng khiến tôi vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, nhận được sự cổ vũ làm cho tôi hăng hái phấn khích hơn bao giờ hết.
Tôi cảm thấy mình được công nhận, từ ngày còn bé tôi chưa bao giờ nhận được sự đồng tình đến từ thế giới xung quanh. Vậy mà tôi đã cảm nhận được niềm vui khi được người khác công nhận là như thế nào trên mạng, thậm chí còn cách một cái màn hình. Hoá ra vẫn có người sẵn sàng lắng nghe lời tôi nói.
Có điều, tôi không tìm được ai để chia sẻ cảm giác này, người duy nhất tôi có thể nghĩ đến chính là Chu Gia Dã.
Nhưng mà, Chu Gia Dã đang làm gì nhỉ?
Tôi ngẩn người nhìn chằm chằm điện thoại bàn trong nhà, tôi chưa bao giờ gọi đến số của cậu ấy lần nào. Bạn bè của cậu ấy nhiều đến thế, Chu Gia Dã cũng đã đủ tốt với tôi rồi, song từ trước đến nay, tôi chỉ mãi là người được mặt trời chiếu sáng, đó đã là khoảng cách gần nhất giữa tôi và cậu ấy, tôi không thể cứ mãi làm phiền cậu ấy được.
Chu Gia Dã không hỏi về chuyện tôi viết tiểu thuyết thêm lần nào nữa vì thầy giáo đã thực hiện lời hứa, cậu ấy lại bắt đầu chơi bóng rổ, thời gian để tôi có thể nói chuyện với cậu ấy lại trở nên hiếm hoi. Khoảng thời gian học tập chỉ cách cậu ấy một lối đi trong lớp ở học kỳ trước cứ như một giấc mơ vậy.
Trong mơ tôi bắt được mặt trời, sau khi tỉnh giấc thì trong tay tôi chỉ nắm được một vốc nước hồ, còn mặt trời vẫn đang tỏa sáng trên bầu trời cao.
Tuy nhiên tôi đã tìm được động lực mới, lời bình luận chỉ xuất hiện một lần đó đã mang đến sự khích lệ rất lớn với tôi, mỗi tối về nhà tôi đều đánh máy và đăng tải truyện, đánh dấu chấm câu cũng càng ngày càng thuận tay hơn, tốc độ đánh máy cũng được cải thiện qua từng ngày. Hằng ngày, chuyện mà tôi mong đợi nhất chính là buổi tối tan học về nhà, tôi cũng mỉm cười nhiều hơn, bởi vì hễ nghĩ tới sau khi về nhà là tôi có thể viết ra câu truyện mình thích thì tâm trạng sẽ vui vẻ.
Nhìn thấy lượt click càng lúc càng nhiều, còn có số bình luận liên tục tăng lên ngay sau đó. Chúng đều đang nói cho tôi biết rằng, trên đời này thật sự có người sẵn sàng lắng nghe giọng nói của tôi, tôi không phải là một hòn đảo cô độc.
Đó là khoảng thời gian tôi vui vẻ nhất.
Chính là niềm vui khi thấy được cuộc sống vẫn còn có ánh sáng.
Khi ấy tôi chỉ vui vẻ vì có người thích những thứ mà tôi viết ra, tôi miệt mài không biết mệt qua từng đêm đen. Nhưng mà tôi hề biết rằng trong những năm về sau, tôi và Chu Gia Dã sẽ rất không gặp lại, chính điều này lại trở thành khúc dạo đầu để cho cuộc hội ngộ của chúng tôi.
Là vì Chu Gia Dã nên tôi mới bắt đầu đăng tiểu thuyết lên mạng, có lẽ điểm bắt đầu và kết thúc của con đường này đã định trước từ lúc đó, tất cả đều là Chu Gia Dã.
/100
|