Lúc về chúng tôi đi xe của Chu Gia Dã, cậu ấy uống rượu, người lái xe vẫn là trợ lý của cậu ấy, còn cậu ấy ngồi ở ghế sau với tôi.
Tôi vừa lên xe đã nhìn thấy chuỗi sao và con hạc giấy kia, là chuỗi dây mà tôi buộc vào ngón tay út của Chu Gia Dã nhân lúc cậu ấy ngủ say hôm lễ Giáng sinh. Hôm đó sau khi tỉnh lại cậu ấy đã nhìn thấy nó, nhưng cậu ấy chẳng nói gì cả, chỉ im lặng lấy xuống, rồi đặt ở đâu tôi cũng không biết. Song tôi cũng không để ý, dù gì nó cũng không phải để đeo trên tay, tôi chỉ gấp chơi thôi.
Có điều tôi không ngờ cậu ấy lại treo nó trong xe.
Tôi nhìn chằm chằm, hỏi cậu ấy: “Có người bạn nào ngồi trên xe của cậu không?”
“Có.” Mùi hương trên người Chu Gia Dã rất gần, tối nay cậu ấy uống rượu, hương rượu trên người vẫn chưa tan.
“Không ai cười cậu à?”
Tôi không nghĩ cậu ấy sẽ treo trong xe, bây giờ tôi nhìn vào cũng tự cảm thấy hơi bủn xỉn.
Nhưng phản ứng Chu Gia Dã vẫn như thường, không để tâm mấy: “Tôi bị người ta cười còn ít sao?”
Tôi chợt nhớ đến những lời mình vừa nghe đám bạn cười trêu cậu ấy trên bàn rượu, lập tức ngậm miệng lại.
Trợ lý của Chu Gia Dã ngồi ở ghế trước thì không nhịn được nữa mà cười thành tiếng, hẳn là ngày thường anh ấy còn nghe được nhiều thứ hơn tôi.
Nếu là trước đây, chắc chắn cậu ấy sẽ đi chỉnh người khác một trận rồi dọa nạt hỏi người nọ cười cái gì, bất cứ ai cũng có thể làm bạn với cậu ấy, dù là người quản lý hay trợ lý cũng không ngoại lệ, nhưng lúc này cậu ấy lại không có phản ứng gì, cũng không biết có phải vì cậu ấy say nên chẳng có tinh thần gì hay không.
Đầu cậu ấy tựa bên cửa sổ xe, sau khi đèn trong xe tắt đi, chỉ còn lại ánh đèn dọc đường chiếu vào lúc sáng lúc tối. Nét mặt nghiêng nghiêng của Chu Gia Dã như đang ngủ say trong bóng đêm, chỉ là tay cậu ấy vẫn nắm lấy cổ tay của tôi, mãi không buông ra.
Trên đoạn đường yên tĩnh này, tôi mượn ánh đèn đường ngoài cửa sổ xe nhìn tay Chu Gia Dã. Tay cậu ấy rất đẹp, ngón tay thon dài, vừa mảnh vừa thẳng, móng tay cũng gọn gàng tròn trịa. Thế nhưng trong lòng bàn tay cậu ấy có một vết sẹo đã liền, là sẹo để lại trong lúc quay phim. Cậu ấy chưa bao giờ để tôi thấy nỗi đau của bản thân, vậy nên đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vết sẹo này.
Tôi nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo đã lành kia, nhưng không biết có phải do tôi đã đánh thức cậu ấy hay không, cậu ấy lật tay giữ lấy tay tôi, nắm trọn vào lòng bàn tay.
Tôi ngẩng đầu nhìn trộm cậu ấy.
Chu Gia Dã vẫn dựa vào cửa sổ xe, ánh đèn đường ngoài cửa sổ chốc sáng chốc tối chiếu lên mặt cậu ấy, tôi không thấy rõ cậu ấy còn ngủ hay đã tỉnh.
Trong xe quá yên tĩnh, chỉ có tiếng xe chạy trên đường hướng về phía trước, tôi không dám nói chuyện, sợ làm ồn đến cậu ấy nên chỉ dùng ngón tay véo đầu ngón tay cậu ấy.
Chu Gia Dã không phản ứng.
Tôi tiếp tục véo.
Cuối cùng lần này cậu ấy đã có phản ứng nhưng không nhúc nhích, chỉ cất tiếng với chất giọng trầm khàn: “Lâm Ý.”
“Tớ đây.”
Cậu ấy ngừng một lát.
Rồi lại nói tiếp: “Đừng gây sự, để tôi yên tĩnh một lát.”
“Ồ.”
Tất nhiên trợ lý của Chu Gia Dã rất hiểu cậu ấy, nghiêng đầu hỏi tôi: “Chị ơi, tôi bật nhạc cho chị nhé, chị thích nghe nhạc của ai?”
Tôi suy nghĩ thử, tạm thời không nghĩ ra ai cả, bèn nói một cái tên ai cũng biết: “Châu Kiệt Luân đi.”
“Ok.”
Song tôi không ngờ, ca khúc đầu tiên vang lên trong danh sách phát là bài Lan Đình Tự mà tôi từng nghe loáng thoáng ở trường, đang hát câu: “Chữ tình khó giải, đặt bút thế nào cũng không đúng, mà tôi lại thiếu một đời thấu hiểu người.”
Tôi lại nhớ đến bức ảnh lên hot search hôm nọ, là bức ảnh năm cậu ấy vừa thi đại học xong. Cậu ấy nghịch chiếc bật lửa trong ánh đèn lờ mờ của phòng VIP, ngọn lửa rực sáng phản chiếu trong mắt, dáng vẻ của Chu Gia Dã trông vừa lạnh lùng vừa uể oải.
Tôi hỏi Chu Gia Dã học hút thuốc từ khi nào, cậu ấy nói là vào năm thi đại học xong.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong xe yên ắng, thuận tiện để tôi đã nghe hết toàn bộ ca khúc này.
Khi nghe đến đoạn kết, tôi mới biết hoá ra câu cuối cùng của bài hát này là: “Tôi chờ tiếng sấm xuân đến gợi nhắc về người em yêu.”
Xe chạy tới nhà cậu ấy rồi đậu trong gara, đèn trong xe sáng lên, bấy giờ Chu Gia Dã mới chầm chậm mở mắt, trông cậu ấy hơi mơ màng và buồn ngủ khi vừa tỉnh dậy sau cơn say.
Tôi xuống xe trước, tạm buông tay Chu Gia Dã, cậu ấy nhìn thoáng qua, cũng không nói gì.
Chu Gia Dã quay sang dặn dò trợ lý, tôi vào thang máy lên lầu trước.
Sau đó đứng ngẩn người trước cửa nhà cậu ấy.
Con số trên thang máy lại hiện lên, cửa thang máy mở ra, tôi quay đầu nhìn Chu Gia Dã đang đi về phía mình.
Cậu ấy nhấn mật mã, khóa cửa mở ra, cậu ấy hỏi tôi: “Cậu đã nhớ chưa?”
“…”
Tôi chớp mắt, thật thà đáp: “Chưa.”
Cậu ấy cúi đầu thản nhiên nhìn tôi: “Cậu thì nhớ được gì chứ?”
Chu Gia Dã đẩy cửa bước vào, lấy đôi dép lê mua cho tôi hôm cùng đi siêu thị lần trước trong tủ giày ra, đến khi tôi thay dép xong, cậu ấy vẫn đứng cạnh khoá cửa, tôi chẳng rõ cậu ấy đang làm gì, thò đầu nhìn thử, đúng lúc cậu ấy nghiêng người tránh ra, nhường lại vị trí: “Cậu tự lấy dấu vân tay đi.”
Tôi ồ một tiếng: “Khoá cửa nhà cậu xịn ghê.”
Chu Gia Dã đưa tay xoa đầu tôi, giọng trầm trầm: “Tự nhớ là lấy dấu tay nào nhé.”
Khi tôi lấy dấu vân tay xong thì cậu ấy đã vào phòng, tôi bám cửa thò đầu vào nhìn Chu Gia Dã, thấy cậu ấy đã cởi áo khoác và áo len ra, bây giờ đang cởi áo sơ mi bên trong.
Tôi vội quay đầu định rời đi, cậu ấy lên tiếng gọi tôi lại: “Lâm Ý.”
Tôi đưa lưng về phía cậu ấy, cũng không dám quay đầu lại: “Cậu nói đi.”
“Đóng cửa lại cho tôi.”
“…”
Tay tôi đóng sầm cánh cửa sau lưng lại, tỏ vẻ không nói lên lời.
Tôi không hề có ý rình trộm.
Tôi quay về căn phòng dành cho khách lần trước tôi từng ngủ lại. Thật ra tôi mới đến đây vài ngày trước, quần áo ở nhà chúng tôi cùng đi siêu thị mua vẫn còn đó. Chúng đã được giặt sạch, được gấp lại và cất trong tủ.
Tôi ngửa đầu nằm xuống, chìm vào chiếc giường êm ái bên dưới, nhìn đèn chùm trên trần nhà, tôi vẫn cảm thấy như đang bị ảo giác.
Có điều, bụng tôi đói cồn cào.
Khi Chu Gia Dã gửi tin nhắn hỏi tôi có muốn đến đón cậu ấy không, lúc ấy tôi đang định đứng lên tìm đồ ăn.
Từ nhỏ tôi có thói quen xấu là hay nhịn đói, hiếm khi nào ăn cơm đúng bữa, không có tâm trạng sẽ không ăn, lúc nào tâm trạng vui vẻ thì chờ đói mới chịu ăn. Sau này đi học cấp ba ở thành phố Nam Đài mấy năm, gặp được người dì tốt bụng, tôi mới bắt đầu tập cách ăn cơm đúng giờ, chỉ là ám ảnh thời thơ ấu khó tiêu tan, nó ăn sâu trong linh hồn tôi, một khi không ai chăm nom thì tôi sẽ mặc kệ, nhất là mấy ngày nay trong ký túc xá chỉ có một mình nên cái tính tùy tiện của tôi càng lộ rõ.
Tôi bò dậy đến nhà bếp ngó thử, nhiều thứ lần trước mua vẫn còn cấp đông trong tủ lạnh, nhưng tôi cũng không biết nấu cơm, tôi nhìn lướt qua những nguyên liệu nấu ăn khiến tôi bó tay trong tủ, cuối cùng tôi chọn đóng cửa tủ lại.
May là nhiều đồ ăn vặt mua lần trước vẫn chưa ăn hết.
Thế nên lúc Chu Gia Dã đi ra, cảnh đầu tiên cậu ấy thấy là tôi ngồi trên sô pha vừa chơi điện thoại vừa ăn đồ ăn vặt.
Cậu ấy ngồi xuống cạnh tôi, trên người thoang thoảng hương thơm ấm áp và hơi nước âm ẩm, cậu ấy hỏi: “Đói bụng à?”
Tôi đang mải mê xem gì đó trong điện thoại, không ngẩng đầu, chỉ ừ một tiếng.
Kết quả là Chu Gia Dã rút điện thoại của tôi ném sang một bên, tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, ngơ ngác ngẩng đầu lên, cậu ấy hỏi: “Có phải buổi tối cậu lại không ăn cơm đúng không?”
Giọng nói của cậu ấy lạnh nhạt, làn da vừa mới tắm xong vẫn còn đọng hơi nước, mái tóc được sấy khô trở nên mềm mại, ánh đèn màu trắng ấm áp đang chiếu trên nước da và đường nét trắng ngần tựa lông thiên nga của Chu Gia Dã.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chỉ là nét mặt cậu ấy rất lạnh nhạt, ánh mắt nhìn tôi rất bình tĩnh, màu mắt của cậu ấy cũng nhạt theo. Hình bóng của tôi phản chiếu trong mắt Chu Gia Dã, như thể tôi đang soi một tấm gương lạnh lẽo.
Tôi cảm nhận được bầu không khí quanh người cậu ấy trầm xuống, có hơi chột dạ: “Lúc ấy tớ không đói bụng...”
“Cậu nói với tôi như thế nào?”
Cậu ấy nhíu mày, vẫn bình tĩnh nhìn tôi.
Tôi mím môi, cảm giác như mình mình đã làm sai chuyện gì đó.
Cậu ấy nói tiếp: “Cậu nói cậu sẽ ăn uống đàng hoàng, ngủ nghỉ có giờ giấc, sẽ sống thật tốt, Lâm Ý, cậu có thể nói được làm được không?”
Tôi cúi đầu không dám nhìn cậu ấy, tôi biết quả thực lần này mình đã làm sai.
Tôi đã hứa hẹn với Chu Gia Dã để đổi lấy sự thỏa hiệp của cậu ấy, nhưng chỉ mới ngày đầu tiên mà tôi đã vi phạm lời hứa, thậm chí còn bị cậu ấy phát hiện.
Tôi cúi đầu nhìn vạt áo cậu ấy, vì chột dạ nên chỉ dám nhỏ giọng nói: “Sau này tớ sẽ không như vậy nữa.”
“... Chu Gia Dã.”
Cậu ấy phớt lờ tôi.
“Lời tớ nói không phải để gạt cậu.”
Qua một lúc lâu, Chu Gia Dã cũng đứng lên, giọng cậu ấy vẫn còn lạnh nhạt, nhưng không lạnh như vừa rồi: “Cậu đi tắm đi, tắm xong ra ăn cơm.”
“Ừm.”
Tới lúc tôi vào phòng tắm mới thấy đồ đạc trong này đã đầy đủ hơn lần trước tôi đến ở tạm, cậu ấy còn mua máy sấy tóc mới cho tôi.
Lần trước chúng tôi đi siêu thị không mua những thứ này, rõ ràng mấy ngày nay cậu ấy đã chuẩn bị trước, tôi còn tưởng đêm nay cậu ấy mới thỏa hiệp.
Nhưng hình như cậu ấy còn mềm lòng hơn cả tưởng tượng của tôi.
Tôi tắm rửa xong rồi thay quần áo đi ra ngoài, Chu Gia Dã còn ở trong phòng bếp, hơi nóng bốc lên hầm hập, ngoài cửa sổ là đêm đông lạnh giá.
Dáng người cậu ấy cao lớn, lúc đứng trước bàn bếp và kệ chén lại có cảm giác đối nghịch lạ thường, có lẽ hơn một năm nay tôi chỉ nhìn thấy cậu ấy trong màn hình, Chu Gia Dã là ánh sao lấp lánh giữa biển người mênh mông, thế nên cảnh tượng này trông giống ảo ảnh hơn.
Dường như đêm đen ngoài cửa sổ đã cô đơn vạn năm, chỉ cần chạm vào sẽ khiến tôi như đang sắp sửa rơi vào vực sâu nghẹt thở. Nhưng khi tôi nhìn thấy cậu ấy đứng dưới ánh đèn ấm áp, thao tác thuần thục nấu cơm tối cho tôi, hơi nước giăng kín thủy tinh, ánh sáng rơi trên vai cậu ấy, tôi chỉ đi ngang phòng bếp nhìn thoáng qua cũng khiến tôi cảm thấy mình có thể lưu lại chốn nhân gian mãi mãi.
Mũi tôi cay cay, chỉ lặng lẽ đứng đây nhìn cậu ấy.
Chu Gia Dã quay đầu nhìn thấy tôi, sắc mặt cậu ấy vẫn lạnh nhạt như cũ, cứ thế đi lướt qua tôi: “Ra ăn cơm.”
Tôi theo cậu ấy ra ngoài ngồi xuống, nhỏ giọng nói với cậu ấy: “Chu Gia Dã, cậu cũng đâu cần phải hung dữ thế...”
Cậu ấy cười khẩy một tiếng: “Thế này mà hung dữ ư?”
Tôi gật đầu như giã tỏi.
Cậu ấy ấn đầu tôi một cái: “Tôi thấy cậu được voi đòi tiên thì có.”
“Ồ.”
Tôi khụt khịt mũi, hơi nước phủ kín đôi mắt lúc ở phòng bếp còn chưa tan đi, tôi cầm lấy đũa, Chu Gia Dã khựng lại một giây, đưa tay nâng mặt tôi nghiêng về phía cậu ấy.
Tôi chớp mắt nhìn cậu ấy, hơi nước trên mi mắt vẫn chưa tan hết.
Nhưng tôi thấy sắc mặt Chu Gia Dã chợt trở nên dịu dàng, cậu ấy đến lại gần hơn một chút để nhìn tôi, mặt đối mặt ngang với tầm mắt tôi, bàn tay đang nâng mặt tôi nhẹ nhàng lau bên khoé mắt, nhiệt độ trên đầu ngón tay ấm áp như thể phải chống chọi qua đêm đông dài đằng đẵng này.
Cậu ấy mím môi, vẻ mặt trầm lặng hơn trước gấp vạn lần.
Cơ mà ngón tay cậu ấy lại dịu dàng hơn, đôi mắt nâu hiền hoà ấy phản chiếu khuôn mặt tôi, một lúc sau, Chu Gia Dã khẽ thở dài, giọng nói bất lực thì thầm như dỗ dành: “Không phải tôi muốn hung dữ với cậu.”
Cậu ấy vẫn nâng mặt tôi, chỉ là ánh mắt nhìn tôi vẫn nặng trĩu như thế.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Hồi lâu sau, Chu Gia Dã đưa tay nhẹ nhàng xoa tóc tôi, thở dài não nề: “Lâm Ý, anh đầu hàng em thật rồi, đã được chưa?”
Tôi vừa lên xe đã nhìn thấy chuỗi sao và con hạc giấy kia, là chuỗi dây mà tôi buộc vào ngón tay út của Chu Gia Dã nhân lúc cậu ấy ngủ say hôm lễ Giáng sinh. Hôm đó sau khi tỉnh lại cậu ấy đã nhìn thấy nó, nhưng cậu ấy chẳng nói gì cả, chỉ im lặng lấy xuống, rồi đặt ở đâu tôi cũng không biết. Song tôi cũng không để ý, dù gì nó cũng không phải để đeo trên tay, tôi chỉ gấp chơi thôi.
Có điều tôi không ngờ cậu ấy lại treo nó trong xe.
Tôi nhìn chằm chằm, hỏi cậu ấy: “Có người bạn nào ngồi trên xe của cậu không?”
“Có.” Mùi hương trên người Chu Gia Dã rất gần, tối nay cậu ấy uống rượu, hương rượu trên người vẫn chưa tan.
“Không ai cười cậu à?”
Tôi không nghĩ cậu ấy sẽ treo trong xe, bây giờ tôi nhìn vào cũng tự cảm thấy hơi bủn xỉn.
Nhưng phản ứng Chu Gia Dã vẫn như thường, không để tâm mấy: “Tôi bị người ta cười còn ít sao?”
Tôi chợt nhớ đến những lời mình vừa nghe đám bạn cười trêu cậu ấy trên bàn rượu, lập tức ngậm miệng lại.
Trợ lý của Chu Gia Dã ngồi ở ghế trước thì không nhịn được nữa mà cười thành tiếng, hẳn là ngày thường anh ấy còn nghe được nhiều thứ hơn tôi.
Nếu là trước đây, chắc chắn cậu ấy sẽ đi chỉnh người khác một trận rồi dọa nạt hỏi người nọ cười cái gì, bất cứ ai cũng có thể làm bạn với cậu ấy, dù là người quản lý hay trợ lý cũng không ngoại lệ, nhưng lúc này cậu ấy lại không có phản ứng gì, cũng không biết có phải vì cậu ấy say nên chẳng có tinh thần gì hay không.
Đầu cậu ấy tựa bên cửa sổ xe, sau khi đèn trong xe tắt đi, chỉ còn lại ánh đèn dọc đường chiếu vào lúc sáng lúc tối. Nét mặt nghiêng nghiêng của Chu Gia Dã như đang ngủ say trong bóng đêm, chỉ là tay cậu ấy vẫn nắm lấy cổ tay của tôi, mãi không buông ra.
Trên đoạn đường yên tĩnh này, tôi mượn ánh đèn đường ngoài cửa sổ xe nhìn tay Chu Gia Dã. Tay cậu ấy rất đẹp, ngón tay thon dài, vừa mảnh vừa thẳng, móng tay cũng gọn gàng tròn trịa. Thế nhưng trong lòng bàn tay cậu ấy có một vết sẹo đã liền, là sẹo để lại trong lúc quay phim. Cậu ấy chưa bao giờ để tôi thấy nỗi đau của bản thân, vậy nên đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vết sẹo này.
Tôi nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo đã lành kia, nhưng không biết có phải do tôi đã đánh thức cậu ấy hay không, cậu ấy lật tay giữ lấy tay tôi, nắm trọn vào lòng bàn tay.
Tôi ngẩng đầu nhìn trộm cậu ấy.
Chu Gia Dã vẫn dựa vào cửa sổ xe, ánh đèn đường ngoài cửa sổ chốc sáng chốc tối chiếu lên mặt cậu ấy, tôi không thấy rõ cậu ấy còn ngủ hay đã tỉnh.
Trong xe quá yên tĩnh, chỉ có tiếng xe chạy trên đường hướng về phía trước, tôi không dám nói chuyện, sợ làm ồn đến cậu ấy nên chỉ dùng ngón tay véo đầu ngón tay cậu ấy.
Chu Gia Dã không phản ứng.
Tôi tiếp tục véo.
Cuối cùng lần này cậu ấy đã có phản ứng nhưng không nhúc nhích, chỉ cất tiếng với chất giọng trầm khàn: “Lâm Ý.”
“Tớ đây.”
Cậu ấy ngừng một lát.
Rồi lại nói tiếp: “Đừng gây sự, để tôi yên tĩnh một lát.”
“Ồ.”
Tất nhiên trợ lý của Chu Gia Dã rất hiểu cậu ấy, nghiêng đầu hỏi tôi: “Chị ơi, tôi bật nhạc cho chị nhé, chị thích nghe nhạc của ai?”
Tôi suy nghĩ thử, tạm thời không nghĩ ra ai cả, bèn nói một cái tên ai cũng biết: “Châu Kiệt Luân đi.”
“Ok.”
Song tôi không ngờ, ca khúc đầu tiên vang lên trong danh sách phát là bài Lan Đình Tự mà tôi từng nghe loáng thoáng ở trường, đang hát câu: “Chữ tình khó giải, đặt bút thế nào cũng không đúng, mà tôi lại thiếu một đời thấu hiểu người.”
Tôi lại nhớ đến bức ảnh lên hot search hôm nọ, là bức ảnh năm cậu ấy vừa thi đại học xong. Cậu ấy nghịch chiếc bật lửa trong ánh đèn lờ mờ của phòng VIP, ngọn lửa rực sáng phản chiếu trong mắt, dáng vẻ của Chu Gia Dã trông vừa lạnh lùng vừa uể oải.
Tôi hỏi Chu Gia Dã học hút thuốc từ khi nào, cậu ấy nói là vào năm thi đại học xong.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong xe yên ắng, thuận tiện để tôi đã nghe hết toàn bộ ca khúc này.
Khi nghe đến đoạn kết, tôi mới biết hoá ra câu cuối cùng của bài hát này là: “Tôi chờ tiếng sấm xuân đến gợi nhắc về người em yêu.”
Xe chạy tới nhà cậu ấy rồi đậu trong gara, đèn trong xe sáng lên, bấy giờ Chu Gia Dã mới chầm chậm mở mắt, trông cậu ấy hơi mơ màng và buồn ngủ khi vừa tỉnh dậy sau cơn say.
Tôi xuống xe trước, tạm buông tay Chu Gia Dã, cậu ấy nhìn thoáng qua, cũng không nói gì.
Chu Gia Dã quay sang dặn dò trợ lý, tôi vào thang máy lên lầu trước.
Sau đó đứng ngẩn người trước cửa nhà cậu ấy.
Con số trên thang máy lại hiện lên, cửa thang máy mở ra, tôi quay đầu nhìn Chu Gia Dã đang đi về phía mình.
Cậu ấy nhấn mật mã, khóa cửa mở ra, cậu ấy hỏi tôi: “Cậu đã nhớ chưa?”
“…”
Tôi chớp mắt, thật thà đáp: “Chưa.”
Cậu ấy cúi đầu thản nhiên nhìn tôi: “Cậu thì nhớ được gì chứ?”
Chu Gia Dã đẩy cửa bước vào, lấy đôi dép lê mua cho tôi hôm cùng đi siêu thị lần trước trong tủ giày ra, đến khi tôi thay dép xong, cậu ấy vẫn đứng cạnh khoá cửa, tôi chẳng rõ cậu ấy đang làm gì, thò đầu nhìn thử, đúng lúc cậu ấy nghiêng người tránh ra, nhường lại vị trí: “Cậu tự lấy dấu vân tay đi.”
Tôi ồ một tiếng: “Khoá cửa nhà cậu xịn ghê.”
Chu Gia Dã đưa tay xoa đầu tôi, giọng trầm trầm: “Tự nhớ là lấy dấu tay nào nhé.”
Khi tôi lấy dấu vân tay xong thì cậu ấy đã vào phòng, tôi bám cửa thò đầu vào nhìn Chu Gia Dã, thấy cậu ấy đã cởi áo khoác và áo len ra, bây giờ đang cởi áo sơ mi bên trong.
Tôi vội quay đầu định rời đi, cậu ấy lên tiếng gọi tôi lại: “Lâm Ý.”
Tôi đưa lưng về phía cậu ấy, cũng không dám quay đầu lại: “Cậu nói đi.”
“Đóng cửa lại cho tôi.”
“…”
Tay tôi đóng sầm cánh cửa sau lưng lại, tỏ vẻ không nói lên lời.
Tôi không hề có ý rình trộm.
Tôi quay về căn phòng dành cho khách lần trước tôi từng ngủ lại. Thật ra tôi mới đến đây vài ngày trước, quần áo ở nhà chúng tôi cùng đi siêu thị mua vẫn còn đó. Chúng đã được giặt sạch, được gấp lại và cất trong tủ.
Tôi ngửa đầu nằm xuống, chìm vào chiếc giường êm ái bên dưới, nhìn đèn chùm trên trần nhà, tôi vẫn cảm thấy như đang bị ảo giác.
Có điều, bụng tôi đói cồn cào.
Khi Chu Gia Dã gửi tin nhắn hỏi tôi có muốn đến đón cậu ấy không, lúc ấy tôi đang định đứng lên tìm đồ ăn.
Từ nhỏ tôi có thói quen xấu là hay nhịn đói, hiếm khi nào ăn cơm đúng bữa, không có tâm trạng sẽ không ăn, lúc nào tâm trạng vui vẻ thì chờ đói mới chịu ăn. Sau này đi học cấp ba ở thành phố Nam Đài mấy năm, gặp được người dì tốt bụng, tôi mới bắt đầu tập cách ăn cơm đúng giờ, chỉ là ám ảnh thời thơ ấu khó tiêu tan, nó ăn sâu trong linh hồn tôi, một khi không ai chăm nom thì tôi sẽ mặc kệ, nhất là mấy ngày nay trong ký túc xá chỉ có một mình nên cái tính tùy tiện của tôi càng lộ rõ.
Tôi bò dậy đến nhà bếp ngó thử, nhiều thứ lần trước mua vẫn còn cấp đông trong tủ lạnh, nhưng tôi cũng không biết nấu cơm, tôi nhìn lướt qua những nguyên liệu nấu ăn khiến tôi bó tay trong tủ, cuối cùng tôi chọn đóng cửa tủ lại.
May là nhiều đồ ăn vặt mua lần trước vẫn chưa ăn hết.
Thế nên lúc Chu Gia Dã đi ra, cảnh đầu tiên cậu ấy thấy là tôi ngồi trên sô pha vừa chơi điện thoại vừa ăn đồ ăn vặt.
Cậu ấy ngồi xuống cạnh tôi, trên người thoang thoảng hương thơm ấm áp và hơi nước âm ẩm, cậu ấy hỏi: “Đói bụng à?”
Tôi đang mải mê xem gì đó trong điện thoại, không ngẩng đầu, chỉ ừ một tiếng.
Kết quả là Chu Gia Dã rút điện thoại của tôi ném sang một bên, tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, ngơ ngác ngẩng đầu lên, cậu ấy hỏi: “Có phải buổi tối cậu lại không ăn cơm đúng không?”
Giọng nói của cậu ấy lạnh nhạt, làn da vừa mới tắm xong vẫn còn đọng hơi nước, mái tóc được sấy khô trở nên mềm mại, ánh đèn màu trắng ấm áp đang chiếu trên nước da và đường nét trắng ngần tựa lông thiên nga của Chu Gia Dã.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chỉ là nét mặt cậu ấy rất lạnh nhạt, ánh mắt nhìn tôi rất bình tĩnh, màu mắt của cậu ấy cũng nhạt theo. Hình bóng của tôi phản chiếu trong mắt Chu Gia Dã, như thể tôi đang soi một tấm gương lạnh lẽo.
Tôi cảm nhận được bầu không khí quanh người cậu ấy trầm xuống, có hơi chột dạ: “Lúc ấy tớ không đói bụng...”
“Cậu nói với tôi như thế nào?”
Cậu ấy nhíu mày, vẫn bình tĩnh nhìn tôi.
Tôi mím môi, cảm giác như mình mình đã làm sai chuyện gì đó.
Cậu ấy nói tiếp: “Cậu nói cậu sẽ ăn uống đàng hoàng, ngủ nghỉ có giờ giấc, sẽ sống thật tốt, Lâm Ý, cậu có thể nói được làm được không?”
Tôi cúi đầu không dám nhìn cậu ấy, tôi biết quả thực lần này mình đã làm sai.
Tôi đã hứa hẹn với Chu Gia Dã để đổi lấy sự thỏa hiệp của cậu ấy, nhưng chỉ mới ngày đầu tiên mà tôi đã vi phạm lời hứa, thậm chí còn bị cậu ấy phát hiện.
Tôi cúi đầu nhìn vạt áo cậu ấy, vì chột dạ nên chỉ dám nhỏ giọng nói: “Sau này tớ sẽ không như vậy nữa.”
“... Chu Gia Dã.”
Cậu ấy phớt lờ tôi.
“Lời tớ nói không phải để gạt cậu.”
Qua một lúc lâu, Chu Gia Dã cũng đứng lên, giọng cậu ấy vẫn còn lạnh nhạt, nhưng không lạnh như vừa rồi: “Cậu đi tắm đi, tắm xong ra ăn cơm.”
“Ừm.”
Tới lúc tôi vào phòng tắm mới thấy đồ đạc trong này đã đầy đủ hơn lần trước tôi đến ở tạm, cậu ấy còn mua máy sấy tóc mới cho tôi.
Lần trước chúng tôi đi siêu thị không mua những thứ này, rõ ràng mấy ngày nay cậu ấy đã chuẩn bị trước, tôi còn tưởng đêm nay cậu ấy mới thỏa hiệp.
Nhưng hình như cậu ấy còn mềm lòng hơn cả tưởng tượng của tôi.
Tôi tắm rửa xong rồi thay quần áo đi ra ngoài, Chu Gia Dã còn ở trong phòng bếp, hơi nóng bốc lên hầm hập, ngoài cửa sổ là đêm đông lạnh giá.
Dáng người cậu ấy cao lớn, lúc đứng trước bàn bếp và kệ chén lại có cảm giác đối nghịch lạ thường, có lẽ hơn một năm nay tôi chỉ nhìn thấy cậu ấy trong màn hình, Chu Gia Dã là ánh sao lấp lánh giữa biển người mênh mông, thế nên cảnh tượng này trông giống ảo ảnh hơn.
Dường như đêm đen ngoài cửa sổ đã cô đơn vạn năm, chỉ cần chạm vào sẽ khiến tôi như đang sắp sửa rơi vào vực sâu nghẹt thở. Nhưng khi tôi nhìn thấy cậu ấy đứng dưới ánh đèn ấm áp, thao tác thuần thục nấu cơm tối cho tôi, hơi nước giăng kín thủy tinh, ánh sáng rơi trên vai cậu ấy, tôi chỉ đi ngang phòng bếp nhìn thoáng qua cũng khiến tôi cảm thấy mình có thể lưu lại chốn nhân gian mãi mãi.
Mũi tôi cay cay, chỉ lặng lẽ đứng đây nhìn cậu ấy.
Chu Gia Dã quay đầu nhìn thấy tôi, sắc mặt cậu ấy vẫn lạnh nhạt như cũ, cứ thế đi lướt qua tôi: “Ra ăn cơm.”
Tôi theo cậu ấy ra ngoài ngồi xuống, nhỏ giọng nói với cậu ấy: “Chu Gia Dã, cậu cũng đâu cần phải hung dữ thế...”
Cậu ấy cười khẩy một tiếng: “Thế này mà hung dữ ư?”
Tôi gật đầu như giã tỏi.
Cậu ấy ấn đầu tôi một cái: “Tôi thấy cậu được voi đòi tiên thì có.”
“Ồ.”
Tôi khụt khịt mũi, hơi nước phủ kín đôi mắt lúc ở phòng bếp còn chưa tan đi, tôi cầm lấy đũa, Chu Gia Dã khựng lại một giây, đưa tay nâng mặt tôi nghiêng về phía cậu ấy.
Tôi chớp mắt nhìn cậu ấy, hơi nước trên mi mắt vẫn chưa tan hết.
Nhưng tôi thấy sắc mặt Chu Gia Dã chợt trở nên dịu dàng, cậu ấy đến lại gần hơn một chút để nhìn tôi, mặt đối mặt ngang với tầm mắt tôi, bàn tay đang nâng mặt tôi nhẹ nhàng lau bên khoé mắt, nhiệt độ trên đầu ngón tay ấm áp như thể phải chống chọi qua đêm đông dài đằng đẵng này.
Cậu ấy mím môi, vẻ mặt trầm lặng hơn trước gấp vạn lần.
Cơ mà ngón tay cậu ấy lại dịu dàng hơn, đôi mắt nâu hiền hoà ấy phản chiếu khuôn mặt tôi, một lúc sau, Chu Gia Dã khẽ thở dài, giọng nói bất lực thì thầm như dỗ dành: “Không phải tôi muốn hung dữ với cậu.”
Cậu ấy vẫn nâng mặt tôi, chỉ là ánh mắt nhìn tôi vẫn nặng trĩu như thế.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Hồi lâu sau, Chu Gia Dã đưa tay nhẹ nhàng xoa tóc tôi, thở dài não nề: “Lâm Ý, anh đầu hàng em thật rồi, đã được chưa?”
/100
|