Tôi phải thừa nhận không phải tôi hoàn toàn không có tà tâm với Chu Gia Dã.
Có đôi khi ôm anh ngủ, tay tôi đụng phải eo anh sau vạt áo sẽ không nhịn được sờ thêm một lúc, cho đến khi Chu Gia Dã mặt đầy nguy hiểm rút tay tôi ra mới thôi. Có lúc vô tình, có khi có ý, dần dần anh cũng dần quen với một đôi tay đột nhiên luồn vào trong quần áo anh.
Tôi thích nhất lúc anh vừa tắm xong, trên người có hơi nước ấm áp, cảm giác chìm xuống khi anh nằm bên cạnh giống như nhịp tim đang rơi của tôi, làm tôi không nhịn được mà ngửi mùi thơm trên cơ thể anh.
Nhưng Chu Gia Dã có bệnh thích sạch sẽ nhẹ.
Không đánh răng không thể hôn, không tắm thì không được ôm anh nên tôi thường bị anh kéo ra khỏi ngực đuổi đi tắm, tắm xong mới có thể quay về ôm anh.
Nhưng anh vừa nuông chiều lại khoan dung cho những hành động của tôi, từ luồn vào vạt áo sờ cơ bụng tới tiến thêm một thước đòi nhìn cơ ngực, năn nỉ mấy lần là được.
Vẻ mặt Chu Gia Dã đầy cam chịu, anh dùng sức rất mạnh vuốt mặt tôi: “Lâm Ý, đến cùng thì em có chút tự giác chịu trách nhiệm với anh không?”
Tôi ôm anh gật đầu: “Có có.”
“Em có mới là lạ.” Ánh mắt anh nhìn tôi rất tối, vò mặt tôi thành một cục, buồn bực vì không có cách nào trút giận: “Chỉ biết tra tấn anh.”
Có lẽ là do anh quá dễ nói chuyện và điểm mấu chốt của anh dễ bị hạ thấp đối với tôi, kết quả là hôm ấy khi tôi đang tìm kiếm thứ gì đó trên mạng thì bất chợt hiện ra một quảng cáo khiêu dâm, tôi nhìn những hình ảnh khó coi trên quảng cáo, vậy mà không khỏi nhìn đi nhìn lại nhiều lần.
Điều đáng tiếc là người đàn ông trong ảnh quảng cáo vừa béo vừa tục tĩu, nhìn không vừa miệng.
Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Chu Gia Dã đang chơi game trên ghế sofa.
Tôi cố ý đi qua nhìn màn hình điện thoại của anh, trong trò chơi không mở micro, thế là tôi hỏi anh: “Anh đánh xong ván này có thể cho em chút thời gian không?’
Anh chơi game, tùy ý đáp lời: “Em có chuyện gì có thể nói với anh ngay.”
Tôi lại nhìn thoáng qua màn hình của anh, xác định anh thật sự không bật micro, nhưng vì lý do an toàn nên tôi cố tình thăm dò: “Anh đang chơi một mình sao, không mở micro với bạn à?”
Anh ngước mắt nhìn thoáng qua tôi, chắc là cảm thấy tôi kỳ lại, tự dưng lại đi hỏi thứ này: “Không có.”
“Vậy lát nữa anh có thể cho em… nhìn một chút không?”
“?”
Tôi nói ấp a ấp úng, phần lớn sự chú ý của anh đều đặt ở trò chơi, anh nghe không rõ lắm nên hỏi lại: “Nhìn cái gì?”
Lá gan của tôi cũng chỉ có chút như thế, làm sao tôi dám nói lại lần thứ hai.
Lúc này nhân vật trong trò chơi của anh đã chết và đang chờ hồi sinh, anh tranh thủ đặt điện thoại xuống, ngước mắt lên hỏi: “Em vừa nói gì vậy?”
Tôi vùng vẫy vài giây, lòng gian chưa dứt.
Tôi đưa một ngón tay móc vào cạp quần anh, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào anh, cố gắng thấp giọng thương lượng: “Em nhìn thử được không?”
Sau đó tôi cảm giác không khí trở nên yên lặng.
Âm thanh duy nhất còn lại là tiếng của trò chơi đang tiếp tục chạy trên điện thoại di động của anh.
Sau một khoảng thời gian, anh đã được hồi sinh nên thông báo lại vang lên.
Anh cầm điện thoại lên rồi tiếp tục chơi.
Tôi ngồi xổm cạnh anh, cúi đầu đếm từng đường men gạch trên mặt đất.
Cuối cùng, sau khi tôi dẫ đếm không biết bao nhiêu lần, trò chơi của anh cũng kết thúc, âm thanh duy nhất trong căn hộ cũng dừng lại, không khí yên tĩnh đến mức đông đặc lại
Chu Gia Dã hơi cúi người tới gần tôi, cười khẽ: “Sao lại ngồi xổm ở đây, em không biết ngồi sao?”
“…”
Tôi vẫn chưa bỏ cuộc, cũng không dám nhìn anh, cúi đầu tiếp tục đếm số đường men trên gạch lát nền, chỉ dám nói mạnh miệng: “Chu Gia Dã, cuối cùng thì anh có cho em xem không?”
Anh đặt điện thoại sang một bên, nghiêng người móc lọn tóc bên tai tôi, cười nhẹ không rõ ý nghĩa: “Lâm Ý, em lợi dụng anh càng ngày càng nhiều, như vậy anh rất thua thiệt.”
Lọn tóc của tôi quấn vài vòng quanh ngón tay anh, cảm giác bị lôi kéo rất nhẹ kèm theo sự tê dại lan tỏa trong người tôi.
Linh hồn tà ác của tôi đã chạy trốn, tôi cảm thấy nguy hiểm nên quay người chuẩn bị bỏ chạy.
Sau đó tôi bị Chu Gia Dã bế đặt lên đùi, hai tay anh vòng qua eo giữ tôi lại, tôi đột nhiên bị ép mặt đối mặt với anh, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Anh cong môi, đôi mắt đang cười chậm rãi hỏi tôi: “Muốn nhìn à?”
Tôi chần chờ một chút rồi gật đầu.
“À.” Sau đó anh nói: “Không được.”
“…”
Không được thì không được, không được mà còn ôm tôi lên, còn vừa cười vừa hỏi tôi như thế là có ý gì. Tôi đưa tay lên che mắt anh, một tay khác muốn kéo quần anh ra.
Sau đó nghi phạm và tài sản chiếm đoạt trái phép đều bị bắt giữ cùng một lúc, anh giữ cổ tay tôi lại, tức cười: “Lâm Ý, em che mắt anh làm gì, em cảm thấy anh không có tay à?”
Giằng co mấy giây, tôi không lay chuyển được sức lực của anh nên dứt khoát từ bỏ.
“Không nhìn thì không nhìn.”
Tôi nhảy xuống khỏi đùi anh, vậy mà anh cũng không cản tôi lại.
Tôi giả vờ như không thèm để ý chút nào, điềm nhiên quay lại làm chuyện của mình còn lỗ tai lại lén lắng nghe động tĩnh của anh. Chu Gia Dã cũng không tiếp tục chơi game, đứng dậy rời khỏi ghế sofa.
Tôi vội vàng quay đầu nhìn lại thì thấy anh đã đi vào phòng.
Không lâu sau tôi nghe tiếng động trong phòng tắm, anh đang tắm, tôi càng không tập trung.
Sau đó nghe được tiếng anh tắm xong ra sấy tóc, tôi vẫn không nhịn nổi tà tâm mà lẻn vào, anh biết tôi đi tới nhưng không đếm xỉa tới tôi, tôi chạy tới phía sau ôm lấy anh, ỷ anh chiều chuộng mà cò kè mặc cả: “Chu Gia Dã, chỉ một chút thôi được không, em không làm chuyện xấu đâu.”
Anh không nhìn tôi: “Em còn muốn làm chuyện xấu gì?”
“Anh có thể cho em làm chuyện xấu gì?” Tôi mò tò.
Sau đó anh không để ý tới tôi luôn.
Anh không để ý tới tôi, tôi cũng không tiếp tục làm phiền anh nữa, cứ ôm anh nhìn anh sấy tóc.
Anh vừa tắm xong nên trên người rất thơm, nhiệt độ trên người anh ấm áp, chỉ ôm cũng làm người ta quyến luyến. Trong lúc yên bình, tôi nhân tiện lén kéo quần anh, chỉ một giây thôi, tôi hài lòng nhìn hết rồi bình tĩnh buông tay ra như không có việc gì.
Xong tôi lại chột dạ nhìn thoáng anh một cái, bị anh bắt tại trận, anh cúi đầu nhìn tôi, giọng điệu không rõ ý tứ: "Lâm Ý, em có thể cho anh một chút riêng tư được không?"
“…”
“Anh muốn riêng tư gì?” Tôi ỷ lại việc anh sẽ không làm gì tôi, nói xong còn khiêu khích chọc một cái.
Kết quả lần này liền cảm thấy không đúng, nó nóng lên. Tôi cảm giác được nguy hiểm nên vội vàng rút tay lại.
Nhưng mà tôi lập tức thất bại, hiển nhiên là Chu Gia Dã sẽ không buông tha cho tôi dễ như thế.
Anh tắt máy sấy rồi cất đi.
Sau đó, anh kéo người vừa làm chuyện xấu chuẩn bị chuồn đi là tôi lại và đẩy vào tường, lưng tôi áp vào bức tường lạnh lẽo, anh lại nóng đến kinh người, tôi có thể cảm nhận được sức nóng của anh hơn bao giờ hết, chỉ cần ở gần nhau thôi cũng khiến toàn thân tôi căng thẳng.
Anh vòng tay qua eo kéo tôi dựa sát vào anh, chuông cảnh báo trong lòng tôi reo inh ỏi, anh lại cười, đôi mắt đẹp lúc này rất nguy hiểm, hơi thở của anh lướt qua dái tai tôi, anh cười nhẹ hỏi: “Ý Ý, sao em lại sợ hãi thế?"
Hơi thở của anh nóng hổi, co thể đang dán sát vào tôi cũng nóng rực, tôi hoàn toàn không dám nhìn anh, lúc này tôi đã sợ thật.
Tôi vùi đầu vào bả vai anh, khẽ nhận thua: “Xin lỗi anh, em sai rồi.”
Anh vẫn trầm giọng cười, trong lồng ngực rung động đặc biệt rõ ràng, thấp giọng hỏi: "Em sợ cái gì? Anh sẽ không ăn thịt em."
“…Nhìn anh đáng sợ lắm.” Tôi ăn ngay nói thật: “Cảm giác sẽ rất khó tiếp nhận.”
Hơi thở ấm áp của anh khẽ vờn bên tai tôi, mang theo ý cười: "Ý Ý dũng cảm một chút được không?”
Anh nói từng chữ rất chậm, giống như yêu quái dụ dỗ người khác sa đọa, lừa gạt khiến ý thức của đối phương dần dần sụp đổ, từng chữ từng chữ như mê hoặc.
Sau đó tôi dao động thật: “…Vậy anh đợi em cố gắng chuẩn bị tâm lý một chút.”
Giọng nói anh ấm áp giống như yêu tinh muốn ăn thịt người: “Được, anh chờ em.”
Chu Gia Dã hôn lên vành tai tôi một cái, sau đó hướng xuống, hơi thở nóng hổi dày vò tôi từng giây. Tới khi tôi có cảm giác nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi sẽ thật sự đầu hàng, cuối cùng anh cũng buông tôi ra.
Tôi hít lấy không khí mỏng manh, nhìn anh dọn dẹp đồ đạc trong phòng tắm, hình như anh thật sự có ý định tha cho tôi.
Tôi không dám chắc nên hỏi lại: “Vậy em ra ngoài trước nhé?”
Anh ừ một tiếng, đồng thời xách tôi ra cửa: “Đóng cửa lại cho anh.”
Tôi lại thăm dò anh: “Em đi ra thật đấy?”
“Lâm Ý.”
“Hả?”
“Nếu như em không đi ngay thì không kịp nữa đâu.”
“…”
Tôi đổi tay đóng cửa lại giúp anh.
Tôi ngồi xổm trước tủ đầu giường, nhìn những chiếc hộp còn chưa mở ra kia, thật ra tôi cũng không xác định được giữa chờ mong và kháng cự cái nào nhiều hơn, hình ảnh trong đầu cũng dần dần trở nên khó coi.
Đại não đang thiếu oxy, nghĩ tới ôm hôn Chu Gia Dã là cảm thấy thiếu oxy.
Từ sau hôm đó, Chu Gia Dã lại phải đi mấy ngày. Nhưng có lẽ do hành vi hôm đó của tôi quá táo bạo, bình thường Chu Gia Dã tạm biệt đều sẽ dặn dò chút chuyện về công việc và cuộc sống nhưng ngày đó trước khi đi anh lại nói thêm một câu, Ý Ý, lớn lên sớm chút, đừng để chúng ta đợi quá lâu.
Anh ôm tôi cười nói nửa đùa nửa thật, nhìn dáng vẻ thoắt cái đỏ mặt của tôi lại khiến anh cười vui hơn bình thường, làm cho tôi không biết được anh cố ý đùa tôi hay thật sự muốn dặn dò như vậy.
Nhưng sau khi anh đi, cả căn hộ tràn ngập hơi thở của anh, sự trống trải vì không có sự hiện diện của anh khiến tôi rơi vào một nỗi cô đơn vô cùng, tôi đã nhớ anh ngay sau khi anh vừa đi.
Tôi thêm Wechat của Giang Nhu và Đàm Dao. Bây giờ tôi muốn đi đâu ra ngoài cũng đều không thể đi cùng Chu Gia Dã, anh cũng không nỡ để tôi đi một mình cho nên anh luôn hẹn bạn anh đi cùng tôi, đi nhiều lần cũng thành quen.
Tính cách của Giang Nhu và Đàm Dao đều rất tốt, tôi nghĩ đây cũng là nguyên nhân Chu Gia Dã hẹn các cô ấy đi cùng tôi.
Biết họ đã lâu, tôi cũng được nghe nhiều chuyện trong ngành mà bên ngoài chưa được biết.
Ví dụ, một ngôi sao nam nào đó đã có bạn gái, anh ta hẹn hò bảy tám năm trước khi ra mắt, sau khi anh ta nổi tiếng thì đá bạn gái của mình, bây giờ lại đang hẹn hò với một ngôi sao nữ nào đó.
Tôi càng sốc hơn: “Không phải nữ diễn viên đó… là vợ của ai đó sao?”
Đàm Dao tỏ vẻ em còn non lắm: “Là ngoại tình thôi, bình thường."
Tôi trợn to mắt, kinh ngạc không thôi.
Lại ví dụ như trên mạng có tin đồn rằng có người ngoại tình với người nào đó, điều này không phải không có căn cứ nhưng mối quan hệ ấy không phải là yêu đương mà là quan hệ bao nuôi.
Tôi nghe đi nghe lại giọng điệu của Đàm Dao để xác nhận rằng mình đã nghe đúng.
Người đàn ông là người được bao nuôi.
Tôi hoàn toàn kinh ngạc, vốn tưởng rằng trong quan hệ bao nuôi thì nữ thường ở thế yếu.
Vẻ mặt Đàm Dao như thể trẻ tuổi thật tốt: “Nhìn em ngây thơ này, không phải chỉ có đàn ông mới thích người trẻ tuổi, phụ nữ cũng thích người trẻ, không ít ngôi sao nhỏ không muốn cố gắng nên đi nghe ngóng xem có ai muốn bao trai không đấy. Nhưng mà em yên tâm, Tiểu Dã nhà em không chơi kiểu đấy, vẫn luôn nghiêm túc chọn kịch bản, nghiêm túc đóng phim.”
Tôi cũng nghe được từ Đàm Dao rằng ban đầu Chu Gia Dã định tham gia đoàn phim sau năm mới nhưng không ai biết tại sao đến tháng sáu anh vẫn chưa đi.
Xưa nay tôi không hỏi quá kỹ chuyện công việc của anh, anh muốn nói thì tất nhiên sẽ nói cho tôi biết, tôi chỉ biết thời gian kia anh nói không có kịch bản thích hợp nên tôi cũng thấy bình thường, sự nghiệp diễn xuất và các kế hoạch là những thứ cần phải có sự lâu dài.
Nghe Đàm Dao nói tôi mới biết được rằng bộ phim đã được thống nhất sơ bộ, nhưng nhà đầu tư muốn thêm một nhân vật nữ chính, điều đó có nghĩa là cốt truyện chính kịch gốc bị thêm yếu tối tình cảm. Không chỉ làm xáo trộn phong cách cốt truyện ban đầu, nữ chính còn yêu cầu không chỉ những cảnh tình cảm mà còn phải có rất nhiều cảnh nắm tay, ôm và hôn.
Sau nhiều lần giằng co cuối cùng cùng không giải quyết được gì.
Tôi nghe xong rất tức giận, Đàm Dao an ủi tôi: “Đừng tức giận, Tiểu Dã nhà em có ngoại hình và tính cách như vậy, em cũng đừng lo nghĩ quá nhiều, dù sao đây cũng có phải lần đầu đâu, bình tĩnh nào.”
Tôi càng tức giận hơn vì đây không phải là lần đầu tiên.
Đàm Dao vui vẻ: “Sao thế, em không biết à?”
Sao em biết được?
“Cũng đúng, nói chuyện này với bạn gái không phải đang kiếm chuyện sao?” Đàm Dao nghĩ tới Chu Gia Dã ăn quả đắng ở nhà thì càng vui vẻ, nhưng mà vui xong vẫn không quên nghiêm túc nói: “Nhưng em yên tâm đi, chị đã biết Chu Gia Dã từ khi cậu ấy mới ra mắt. Chị đã nhìn cậu ấy suốt một chặng đường, không ai lấy được chỗ tốt gì từ chỗ cậu ấy đâu, đầu óc Chu Gia Dã tỉnh táo, biết rõ mình muốn cái gì, sự nghiệp hay người mình thích cũng sẽ như thế.”
Vài ngày sau Chu Gia Dã đã quay lại Đế Đô, khi anh tắm rửa thay quần áo rồi đi ra thì tôi còn đang dọn dẹp tủ quần áo, bận rộn sắp xếp ngăn kéo đồ lót của mình.
Nghe tiếng anh đi tới, tôi vội đóng ngăn kéo lại.
Anh cười một tiếng, tựa cằm lên vai tôi khẽ hỏi: “Có muốn anh mua cho em một cái khóa, bỏ quần áo lót của mình vào ngăn kéo khóa lại không?”
“Cũng được, bằng không em sợ anh nhìn lén.”
“Anh nhìn đồ lót làm gì, em ở ngay đây.” Chu Gia Dã nắm tay tôi đang định nhấc lên, tôi quay người nhéo eo anh: “Không được.”
Anh cũng không bất ngờ, chỉ cười rồi đi ra ngoài cầm quả cam tới, ngồi trước mặt gọt cam cho tôi.
Anh kiên nhẫn cụp mắt xuống, cười nhẹ hỏi tôi: “Là ai làm em không vui?”
“…Cũng không có.”
“Vậy sao em lấy anh ra trút giận?”
“Không phải em chỉ bóp eo anh chút thôi à, em trút giận chỗ nào chứ?”
“Sờ một chút cũng không cho luôn?”
“…”
Tôi đỏ mặt nói: “…Anh không cho em chạm vào anh.”
Anh chỉ cười.
Mà tôi cũng không nói thêm gì, tôi nhìn hàng mi cụp xuống và những ngón tay xinh đẹp của anh, vỏ cam rơi khỏi tay anh, anh gọt một cách cẩn thận và nghiêm túc, sau khi gọt xong anh đút cho tôi và hỏi có ngọt không. .
Tôi gật đầu: “Ngọt.”
Sau khi nuốt xuống, tôi hỏi anh: “Chu Gia Dã, những ngôi sao nữ xinh đẹp đó ở ngoài đời đẹp hơn trên TV nhiều phải không?”
Anh ngước mắt lên nhìn tôi cười: “Sao em lại hỏi một câu không có dinh dưỡng như vậy nữa?”
"Sao có thể gọi là không dinh dưỡng..."
Anh lại nhét một miếng cam vào miệng tôi.
Sau đó đi rửa tay.
Đến khi anh quay lại ngồi xuống trước mặt tôi, anh chống cằm hỏi tôi: “Nói thử xem, có chuyện gì?”
Anh kiên nhẫn dỗ dành, trông dễ nói chuyện làm tôi không dám mở lời.
Sau khi im lặng, câu chuyện hóng hớt từ Đàm Dao vài ngày trước đang quay cuồng trong tâm trí tôi. Tôi không nói gì, anh cũng không ép tôi, chỉ đưa tay nhéo nhéo ngón tay tôi, lòng bàn tay anh rộng làm bàn tay tôi trông rất nhỏ, anh xoa lúc mạnh lúc nhẹ, gây nghiện không thể tả.
Tôi khẽ hỏi anh: “Anh quyết định không tham gia bộ phim mà anh đã nói sẽ quay sau năm mới à?”
“Ừm.”
“Vì sao vậy?”
“Thay đổi quá lớn, bây giờ anh không cần quay loại này.”
“À…”
Anh vuốt khẽ tay tôi, tiếp tục nói: “Bây giờ không thiếu kịch bản được đưa tới, có thể chọn thật tốt, phải tính toán cho con đường diễn sau này.”
Chị Đàm Dao nói rất đúng, anh luôn rõ mình muốn gì, cho nên thật ra từ xưa tới nay tôi không lo anh sẽ đi nhầm đường.
Nút thắt đồ lót hơi căng cứng, không biết có phải vì hơi thở của tôi căng thẳng hay không.
Anh nhéo tay tôi: “Không hỏi gì khác nữa sao?”
“Không có.”
Anh cười: “Em không hỏi cái gì bị thay đổi sao?”
Anh nói vậy thì hiển nhiên đoán ra tôi đã biết cái gì, cũng biết tôi muốn nghe cái gì, nhưng anh không dỗ dành mà lại trả lời tôi theo đáp án nghiêm chỉnh nhất.
Lại cố ý, anh thích chọc tôi giận rồi dỗ dành.
Đúng như ý muốn của anh, tôi dùng hai tay ôm lấy mặt anh, xoa mạnh rồi nói một cách hung dữ: “Em không phải người đại diện của anh, tại sao anh lại trả lời nghiêm túc như vậy? Anh chỉ nên nói rằng anh không chấp nhận vì anh muốn thủ thân như ngọc vì em, anh vẫn còn mười bảy tuổi sao, sao anh không biết lãng mạn gì hết thế?”
Anh không nhịn được cười: “Anh mười bảy tuổi sao lại không lãng mạn?”
“Chỉ biết mua chút đồ ăn.”
“Em không thích à?”
“Không thích.”
“Được, coi như anh nuôi heo.”
“…”
Tôi buồn bực nhìn chằm chằm vào anh, nhìn dáng vẻ đạt được mục đích sau khi trêu đùa rồi cười không ngừng được sao mà đáng ghét thế.
Cuối cùng anh cũng kiềm chế lại, cầm hai tay tôi, anh hắng giọng, chỉnh lại nét mặt sau đó nâng mặt tôi lên vừa nhẹ nhàng vừa trìu mến nói: “Cục cưng, anh sẽ không quay những cảnh như thế, sau này cũng sẽ không, anh chỉ ôm em cũng chỉ hôn em thôi.”
Anh hạ giọng vừa trầm vừa mềm, bàn tay ôm mặt tôi to lớn ấm áp, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh lan đến tai tôi, anh hơi cúi đầu ngang với tầm mắt tôi, để tôi có thể nhìn được sắc màu ấm áp trong đôi đồng tử kia, ánh đèn chiếu vào mắt anh lấp lánh như những vì sao, phản chiếu hình ảnh một tôi rực rỡ và rõ ràng.
Khi anh nói chuyện thì khẽ cười, chăm chú như thể tôi là bảo vật quý giá nhất của anh.
Một câu cục cưng ấm áp làm trái tim run rẩy.
Nhưng anh chỉ dịu dàng một giây, nói xong anh nhướng mày, lộ ra dáng vẻ thật sự muốn bị đánh, ý anh là em hài lòng chưa?
Bây giờ tôi mới hiểu thế nào là tu dưỡng bản thân của một diễn viên, tôi biết anh nói câu đó là muốn trêu chọc rồi dỗ dành tôi, nhưng những gì anh vừa làm khiến người ta khó mà tỉnh táo.
Tôi nhào phắt qua ôm lấy Chu Gia Dã, anh bất ngờ đón được tôi, vì trọng lực nên hơi ngửa ra sau: “Em chú ý chút được không hả, không sợ té à?”
“Anh nói lại lần nữa đi, nghe hay lắm.”
Anh bật cười: “Thích nghe cái này à?”
“Nếu mỗi ngày anh đều nói chuyện dịu dàng ấm áp như vậy thì tốt.”
“Chậc.” Tay anh ôm lấy eo tôi, nhẹ nhàng vuốt ve nhưng giọng điệu lại gợi đòn: "Trước đây anh đã nói với em rồi, hãy tìm một người có tính cách dịu dàng, là tự em không nghe, em thấy anh hiểu em đến mức nào chưa?"
Tôi giãy dụa khỏi ngực anh: “Vậy bây giờ em đi tìm thử.”
Anh lại ôm tôi vào lòng: “Từ từ, bây giờ chỗ nào của anh cũng bị em xem hết rồi, đừng hòng trốn tránh trách nhiệm.”
“Chỉ nhìn thôi, có gì mà phải chịu trách nhiệm.”
“Ý Ý nhà anh hư hỏng như vậy à?”
“Hư vậy đấy.”
Anh ra vẻ trừng phạt ôm chặt tôi vào lòng, ấn tôi lên đùi anh, làm tôi không thể động đậy: “Vậy Ý Ý có thể xấu thêm một chút không?”
Tôi thò đầu ra khỏi vòng tay của Chu Gia Dã, ngước lên nhìn yết hầu anh, khi động tình sẽ hấp dẫn hơn bình thường, tuy nhìn anh có vẻ là người tự do, phóng khoáng nhưng lại có ranh giới rõ ràng hơn bất cứ ai khác.
Rõ ràng anh từng có rất nhiều cơ hội xem tôi viết gì trong vở, nhưng anh lại đợi đến lúc tôi có thể tiếp nhận được mới hỏi tôi có được xem không.
Người nhớ thương anh rất nhiều, bao gồm cả tôi.
Tôi hơi ngửa đầu hôn một cái lên yết hầu anh, tôi cảm giác được cơ thể anh cứng lại, nhưng anh chỉ nhẹ giọng cảnh cáo: “Đừng kiếm chuyện.”
Anh còn muốn nói gì đó, lúc bàn tay mơn trớn sau lưng tôi, mò đến chỗ vốn không nên có nút thắt. Anh thoáng giật mình, không chắc chắn sờ lại nút thắt lần nữa: “Sao tối đi ngủ còn mặc?”
Cuối cùng cũng bị anh phát hiện, mặt tôi hơi nóng lên, cúi đầu im lìm trong ngực anh không dám nói chuyện. Tôi không nói gì, dường như anh ý thức được gì đó liền thò tay vào, kề sát tai tôi hỏi: "Là điều anh chưa từng thấy à?”
Tôi im lặng nằm trong vòng tay anh, nhưng lần này anh thật sự đã hiểu, thấp giọng cười: “Em đặc biệt mặc vì anh à?”
Đầu ngón tay sờ vào không thoải mái, nhưng vẫn chưa xong, giọng nói bên tai càng quyến rũ hơn: "Sao em đáng yêu thế? Làm anh không chịu nổi."
Từ đầu tới cuối tôi vẫn vùi đầu trong ngực anh không dám ngẩng đầu lên, mặt nóng bừng.
Anh đưa hai tay ôm lấy mặt tôi rồi nâng lên, lòng bàn tay ấm áp, lần này ánh mắt anh nhìn tôi thật sự rất dịu dàng, nhưng sâu trong đôi mắt đó lại trở nên nóng bỏng và tràn đầy dục vọng.
Anh nói với giọng khàn khàn: "Cục cưng, hôn anh một cái, anh là của em.”
Có đôi khi ôm anh ngủ, tay tôi đụng phải eo anh sau vạt áo sẽ không nhịn được sờ thêm một lúc, cho đến khi Chu Gia Dã mặt đầy nguy hiểm rút tay tôi ra mới thôi. Có lúc vô tình, có khi có ý, dần dần anh cũng dần quen với một đôi tay đột nhiên luồn vào trong quần áo anh.
Tôi thích nhất lúc anh vừa tắm xong, trên người có hơi nước ấm áp, cảm giác chìm xuống khi anh nằm bên cạnh giống như nhịp tim đang rơi của tôi, làm tôi không nhịn được mà ngửi mùi thơm trên cơ thể anh.
Nhưng Chu Gia Dã có bệnh thích sạch sẽ nhẹ.
Không đánh răng không thể hôn, không tắm thì không được ôm anh nên tôi thường bị anh kéo ra khỏi ngực đuổi đi tắm, tắm xong mới có thể quay về ôm anh.
Nhưng anh vừa nuông chiều lại khoan dung cho những hành động của tôi, từ luồn vào vạt áo sờ cơ bụng tới tiến thêm một thước đòi nhìn cơ ngực, năn nỉ mấy lần là được.
Vẻ mặt Chu Gia Dã đầy cam chịu, anh dùng sức rất mạnh vuốt mặt tôi: “Lâm Ý, đến cùng thì em có chút tự giác chịu trách nhiệm với anh không?”
Tôi ôm anh gật đầu: “Có có.”
“Em có mới là lạ.” Ánh mắt anh nhìn tôi rất tối, vò mặt tôi thành một cục, buồn bực vì không có cách nào trút giận: “Chỉ biết tra tấn anh.”
Có lẽ là do anh quá dễ nói chuyện và điểm mấu chốt của anh dễ bị hạ thấp đối với tôi, kết quả là hôm ấy khi tôi đang tìm kiếm thứ gì đó trên mạng thì bất chợt hiện ra một quảng cáo khiêu dâm, tôi nhìn những hình ảnh khó coi trên quảng cáo, vậy mà không khỏi nhìn đi nhìn lại nhiều lần.
Điều đáng tiếc là người đàn ông trong ảnh quảng cáo vừa béo vừa tục tĩu, nhìn không vừa miệng.
Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Chu Gia Dã đang chơi game trên ghế sofa.
Tôi cố ý đi qua nhìn màn hình điện thoại của anh, trong trò chơi không mở micro, thế là tôi hỏi anh: “Anh đánh xong ván này có thể cho em chút thời gian không?’
Anh chơi game, tùy ý đáp lời: “Em có chuyện gì có thể nói với anh ngay.”
Tôi lại nhìn thoáng qua màn hình của anh, xác định anh thật sự không bật micro, nhưng vì lý do an toàn nên tôi cố tình thăm dò: “Anh đang chơi một mình sao, không mở micro với bạn à?”
Anh ngước mắt nhìn thoáng qua tôi, chắc là cảm thấy tôi kỳ lại, tự dưng lại đi hỏi thứ này: “Không có.”
“Vậy lát nữa anh có thể cho em… nhìn một chút không?”
“?”
Tôi nói ấp a ấp úng, phần lớn sự chú ý của anh đều đặt ở trò chơi, anh nghe không rõ lắm nên hỏi lại: “Nhìn cái gì?”
Lá gan của tôi cũng chỉ có chút như thế, làm sao tôi dám nói lại lần thứ hai.
Lúc này nhân vật trong trò chơi của anh đã chết và đang chờ hồi sinh, anh tranh thủ đặt điện thoại xuống, ngước mắt lên hỏi: “Em vừa nói gì vậy?”
Tôi vùng vẫy vài giây, lòng gian chưa dứt.
Tôi đưa một ngón tay móc vào cạp quần anh, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào anh, cố gắng thấp giọng thương lượng: “Em nhìn thử được không?”
Sau đó tôi cảm giác không khí trở nên yên lặng.
Âm thanh duy nhất còn lại là tiếng của trò chơi đang tiếp tục chạy trên điện thoại di động của anh.
Sau một khoảng thời gian, anh đã được hồi sinh nên thông báo lại vang lên.
Anh cầm điện thoại lên rồi tiếp tục chơi.
Tôi ngồi xổm cạnh anh, cúi đầu đếm từng đường men gạch trên mặt đất.
Cuối cùng, sau khi tôi dẫ đếm không biết bao nhiêu lần, trò chơi của anh cũng kết thúc, âm thanh duy nhất trong căn hộ cũng dừng lại, không khí yên tĩnh đến mức đông đặc lại
Chu Gia Dã hơi cúi người tới gần tôi, cười khẽ: “Sao lại ngồi xổm ở đây, em không biết ngồi sao?”
“…”
Tôi vẫn chưa bỏ cuộc, cũng không dám nhìn anh, cúi đầu tiếp tục đếm số đường men trên gạch lát nền, chỉ dám nói mạnh miệng: “Chu Gia Dã, cuối cùng thì anh có cho em xem không?”
Anh đặt điện thoại sang một bên, nghiêng người móc lọn tóc bên tai tôi, cười nhẹ không rõ ý nghĩa: “Lâm Ý, em lợi dụng anh càng ngày càng nhiều, như vậy anh rất thua thiệt.”
Lọn tóc của tôi quấn vài vòng quanh ngón tay anh, cảm giác bị lôi kéo rất nhẹ kèm theo sự tê dại lan tỏa trong người tôi.
Linh hồn tà ác của tôi đã chạy trốn, tôi cảm thấy nguy hiểm nên quay người chuẩn bị bỏ chạy.
Sau đó tôi bị Chu Gia Dã bế đặt lên đùi, hai tay anh vòng qua eo giữ tôi lại, tôi đột nhiên bị ép mặt đối mặt với anh, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Anh cong môi, đôi mắt đang cười chậm rãi hỏi tôi: “Muốn nhìn à?”
Tôi chần chờ một chút rồi gật đầu.
“À.” Sau đó anh nói: “Không được.”
“…”
Không được thì không được, không được mà còn ôm tôi lên, còn vừa cười vừa hỏi tôi như thế là có ý gì. Tôi đưa tay lên che mắt anh, một tay khác muốn kéo quần anh ra.
Sau đó nghi phạm và tài sản chiếm đoạt trái phép đều bị bắt giữ cùng một lúc, anh giữ cổ tay tôi lại, tức cười: “Lâm Ý, em che mắt anh làm gì, em cảm thấy anh không có tay à?”
Giằng co mấy giây, tôi không lay chuyển được sức lực của anh nên dứt khoát từ bỏ.
“Không nhìn thì không nhìn.”
Tôi nhảy xuống khỏi đùi anh, vậy mà anh cũng không cản tôi lại.
Tôi giả vờ như không thèm để ý chút nào, điềm nhiên quay lại làm chuyện của mình còn lỗ tai lại lén lắng nghe động tĩnh của anh. Chu Gia Dã cũng không tiếp tục chơi game, đứng dậy rời khỏi ghế sofa.
Tôi vội vàng quay đầu nhìn lại thì thấy anh đã đi vào phòng.
Không lâu sau tôi nghe tiếng động trong phòng tắm, anh đang tắm, tôi càng không tập trung.
Sau đó nghe được tiếng anh tắm xong ra sấy tóc, tôi vẫn không nhịn nổi tà tâm mà lẻn vào, anh biết tôi đi tới nhưng không đếm xỉa tới tôi, tôi chạy tới phía sau ôm lấy anh, ỷ anh chiều chuộng mà cò kè mặc cả: “Chu Gia Dã, chỉ một chút thôi được không, em không làm chuyện xấu đâu.”
Anh không nhìn tôi: “Em còn muốn làm chuyện xấu gì?”
“Anh có thể cho em làm chuyện xấu gì?” Tôi mò tò.
Sau đó anh không để ý tới tôi luôn.
Anh không để ý tới tôi, tôi cũng không tiếp tục làm phiền anh nữa, cứ ôm anh nhìn anh sấy tóc.
Anh vừa tắm xong nên trên người rất thơm, nhiệt độ trên người anh ấm áp, chỉ ôm cũng làm người ta quyến luyến. Trong lúc yên bình, tôi nhân tiện lén kéo quần anh, chỉ một giây thôi, tôi hài lòng nhìn hết rồi bình tĩnh buông tay ra như không có việc gì.
Xong tôi lại chột dạ nhìn thoáng anh một cái, bị anh bắt tại trận, anh cúi đầu nhìn tôi, giọng điệu không rõ ý tứ: "Lâm Ý, em có thể cho anh một chút riêng tư được không?"
“…”
“Anh muốn riêng tư gì?” Tôi ỷ lại việc anh sẽ không làm gì tôi, nói xong còn khiêu khích chọc một cái.
Kết quả lần này liền cảm thấy không đúng, nó nóng lên. Tôi cảm giác được nguy hiểm nên vội vàng rút tay lại.
Nhưng mà tôi lập tức thất bại, hiển nhiên là Chu Gia Dã sẽ không buông tha cho tôi dễ như thế.
Anh tắt máy sấy rồi cất đi.
Sau đó, anh kéo người vừa làm chuyện xấu chuẩn bị chuồn đi là tôi lại và đẩy vào tường, lưng tôi áp vào bức tường lạnh lẽo, anh lại nóng đến kinh người, tôi có thể cảm nhận được sức nóng của anh hơn bao giờ hết, chỉ cần ở gần nhau thôi cũng khiến toàn thân tôi căng thẳng.
Anh vòng tay qua eo kéo tôi dựa sát vào anh, chuông cảnh báo trong lòng tôi reo inh ỏi, anh lại cười, đôi mắt đẹp lúc này rất nguy hiểm, hơi thở của anh lướt qua dái tai tôi, anh cười nhẹ hỏi: “Ý Ý, sao em lại sợ hãi thế?"
Hơi thở của anh nóng hổi, co thể đang dán sát vào tôi cũng nóng rực, tôi hoàn toàn không dám nhìn anh, lúc này tôi đã sợ thật.
Tôi vùi đầu vào bả vai anh, khẽ nhận thua: “Xin lỗi anh, em sai rồi.”
Anh vẫn trầm giọng cười, trong lồng ngực rung động đặc biệt rõ ràng, thấp giọng hỏi: "Em sợ cái gì? Anh sẽ không ăn thịt em."
“…Nhìn anh đáng sợ lắm.” Tôi ăn ngay nói thật: “Cảm giác sẽ rất khó tiếp nhận.”
Hơi thở ấm áp của anh khẽ vờn bên tai tôi, mang theo ý cười: "Ý Ý dũng cảm một chút được không?”
Anh nói từng chữ rất chậm, giống như yêu quái dụ dỗ người khác sa đọa, lừa gạt khiến ý thức của đối phương dần dần sụp đổ, từng chữ từng chữ như mê hoặc.
Sau đó tôi dao động thật: “…Vậy anh đợi em cố gắng chuẩn bị tâm lý một chút.”
Giọng nói anh ấm áp giống như yêu tinh muốn ăn thịt người: “Được, anh chờ em.”
Chu Gia Dã hôn lên vành tai tôi một cái, sau đó hướng xuống, hơi thở nóng hổi dày vò tôi từng giây. Tới khi tôi có cảm giác nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi sẽ thật sự đầu hàng, cuối cùng anh cũng buông tôi ra.
Tôi hít lấy không khí mỏng manh, nhìn anh dọn dẹp đồ đạc trong phòng tắm, hình như anh thật sự có ý định tha cho tôi.
Tôi không dám chắc nên hỏi lại: “Vậy em ra ngoài trước nhé?”
Anh ừ một tiếng, đồng thời xách tôi ra cửa: “Đóng cửa lại cho anh.”
Tôi lại thăm dò anh: “Em đi ra thật đấy?”
“Lâm Ý.”
“Hả?”
“Nếu như em không đi ngay thì không kịp nữa đâu.”
“…”
Tôi đổi tay đóng cửa lại giúp anh.
Tôi ngồi xổm trước tủ đầu giường, nhìn những chiếc hộp còn chưa mở ra kia, thật ra tôi cũng không xác định được giữa chờ mong và kháng cự cái nào nhiều hơn, hình ảnh trong đầu cũng dần dần trở nên khó coi.
Đại não đang thiếu oxy, nghĩ tới ôm hôn Chu Gia Dã là cảm thấy thiếu oxy.
Từ sau hôm đó, Chu Gia Dã lại phải đi mấy ngày. Nhưng có lẽ do hành vi hôm đó của tôi quá táo bạo, bình thường Chu Gia Dã tạm biệt đều sẽ dặn dò chút chuyện về công việc và cuộc sống nhưng ngày đó trước khi đi anh lại nói thêm một câu, Ý Ý, lớn lên sớm chút, đừng để chúng ta đợi quá lâu.
Anh ôm tôi cười nói nửa đùa nửa thật, nhìn dáng vẻ thoắt cái đỏ mặt của tôi lại khiến anh cười vui hơn bình thường, làm cho tôi không biết được anh cố ý đùa tôi hay thật sự muốn dặn dò như vậy.
Nhưng sau khi anh đi, cả căn hộ tràn ngập hơi thở của anh, sự trống trải vì không có sự hiện diện của anh khiến tôi rơi vào một nỗi cô đơn vô cùng, tôi đã nhớ anh ngay sau khi anh vừa đi.
Tôi thêm Wechat của Giang Nhu và Đàm Dao. Bây giờ tôi muốn đi đâu ra ngoài cũng đều không thể đi cùng Chu Gia Dã, anh cũng không nỡ để tôi đi một mình cho nên anh luôn hẹn bạn anh đi cùng tôi, đi nhiều lần cũng thành quen.
Tính cách của Giang Nhu và Đàm Dao đều rất tốt, tôi nghĩ đây cũng là nguyên nhân Chu Gia Dã hẹn các cô ấy đi cùng tôi.
Biết họ đã lâu, tôi cũng được nghe nhiều chuyện trong ngành mà bên ngoài chưa được biết.
Ví dụ, một ngôi sao nam nào đó đã có bạn gái, anh ta hẹn hò bảy tám năm trước khi ra mắt, sau khi anh ta nổi tiếng thì đá bạn gái của mình, bây giờ lại đang hẹn hò với một ngôi sao nữ nào đó.
Tôi càng sốc hơn: “Không phải nữ diễn viên đó… là vợ của ai đó sao?”
Đàm Dao tỏ vẻ em còn non lắm: “Là ngoại tình thôi, bình thường."
Tôi trợn to mắt, kinh ngạc không thôi.
Lại ví dụ như trên mạng có tin đồn rằng có người ngoại tình với người nào đó, điều này không phải không có căn cứ nhưng mối quan hệ ấy không phải là yêu đương mà là quan hệ bao nuôi.
Tôi nghe đi nghe lại giọng điệu của Đàm Dao để xác nhận rằng mình đã nghe đúng.
Người đàn ông là người được bao nuôi.
Tôi hoàn toàn kinh ngạc, vốn tưởng rằng trong quan hệ bao nuôi thì nữ thường ở thế yếu.
Vẻ mặt Đàm Dao như thể trẻ tuổi thật tốt: “Nhìn em ngây thơ này, không phải chỉ có đàn ông mới thích người trẻ tuổi, phụ nữ cũng thích người trẻ, không ít ngôi sao nhỏ không muốn cố gắng nên đi nghe ngóng xem có ai muốn bao trai không đấy. Nhưng mà em yên tâm, Tiểu Dã nhà em không chơi kiểu đấy, vẫn luôn nghiêm túc chọn kịch bản, nghiêm túc đóng phim.”
Tôi cũng nghe được từ Đàm Dao rằng ban đầu Chu Gia Dã định tham gia đoàn phim sau năm mới nhưng không ai biết tại sao đến tháng sáu anh vẫn chưa đi.
Xưa nay tôi không hỏi quá kỹ chuyện công việc của anh, anh muốn nói thì tất nhiên sẽ nói cho tôi biết, tôi chỉ biết thời gian kia anh nói không có kịch bản thích hợp nên tôi cũng thấy bình thường, sự nghiệp diễn xuất và các kế hoạch là những thứ cần phải có sự lâu dài.
Nghe Đàm Dao nói tôi mới biết được rằng bộ phim đã được thống nhất sơ bộ, nhưng nhà đầu tư muốn thêm một nhân vật nữ chính, điều đó có nghĩa là cốt truyện chính kịch gốc bị thêm yếu tối tình cảm. Không chỉ làm xáo trộn phong cách cốt truyện ban đầu, nữ chính còn yêu cầu không chỉ những cảnh tình cảm mà còn phải có rất nhiều cảnh nắm tay, ôm và hôn.
Sau nhiều lần giằng co cuối cùng cùng không giải quyết được gì.
Tôi nghe xong rất tức giận, Đàm Dao an ủi tôi: “Đừng tức giận, Tiểu Dã nhà em có ngoại hình và tính cách như vậy, em cũng đừng lo nghĩ quá nhiều, dù sao đây cũng có phải lần đầu đâu, bình tĩnh nào.”
Tôi càng tức giận hơn vì đây không phải là lần đầu tiên.
Đàm Dao vui vẻ: “Sao thế, em không biết à?”
Sao em biết được?
“Cũng đúng, nói chuyện này với bạn gái không phải đang kiếm chuyện sao?” Đàm Dao nghĩ tới Chu Gia Dã ăn quả đắng ở nhà thì càng vui vẻ, nhưng mà vui xong vẫn không quên nghiêm túc nói: “Nhưng em yên tâm đi, chị đã biết Chu Gia Dã từ khi cậu ấy mới ra mắt. Chị đã nhìn cậu ấy suốt một chặng đường, không ai lấy được chỗ tốt gì từ chỗ cậu ấy đâu, đầu óc Chu Gia Dã tỉnh táo, biết rõ mình muốn cái gì, sự nghiệp hay người mình thích cũng sẽ như thế.”
Vài ngày sau Chu Gia Dã đã quay lại Đế Đô, khi anh tắm rửa thay quần áo rồi đi ra thì tôi còn đang dọn dẹp tủ quần áo, bận rộn sắp xếp ngăn kéo đồ lót của mình.
Nghe tiếng anh đi tới, tôi vội đóng ngăn kéo lại.
Anh cười một tiếng, tựa cằm lên vai tôi khẽ hỏi: “Có muốn anh mua cho em một cái khóa, bỏ quần áo lót của mình vào ngăn kéo khóa lại không?”
“Cũng được, bằng không em sợ anh nhìn lén.”
“Anh nhìn đồ lót làm gì, em ở ngay đây.” Chu Gia Dã nắm tay tôi đang định nhấc lên, tôi quay người nhéo eo anh: “Không được.”
Anh cũng không bất ngờ, chỉ cười rồi đi ra ngoài cầm quả cam tới, ngồi trước mặt gọt cam cho tôi.
Anh kiên nhẫn cụp mắt xuống, cười nhẹ hỏi tôi: “Là ai làm em không vui?”
“…Cũng không có.”
“Vậy sao em lấy anh ra trút giận?”
“Không phải em chỉ bóp eo anh chút thôi à, em trút giận chỗ nào chứ?”
“Sờ một chút cũng không cho luôn?”
“…”
Tôi đỏ mặt nói: “…Anh không cho em chạm vào anh.”
Anh chỉ cười.
Mà tôi cũng không nói thêm gì, tôi nhìn hàng mi cụp xuống và những ngón tay xinh đẹp của anh, vỏ cam rơi khỏi tay anh, anh gọt một cách cẩn thận và nghiêm túc, sau khi gọt xong anh đút cho tôi và hỏi có ngọt không. .
Tôi gật đầu: “Ngọt.”
Sau khi nuốt xuống, tôi hỏi anh: “Chu Gia Dã, những ngôi sao nữ xinh đẹp đó ở ngoài đời đẹp hơn trên TV nhiều phải không?”
Anh ngước mắt lên nhìn tôi cười: “Sao em lại hỏi một câu không có dinh dưỡng như vậy nữa?”
"Sao có thể gọi là không dinh dưỡng..."
Anh lại nhét một miếng cam vào miệng tôi.
Sau đó đi rửa tay.
Đến khi anh quay lại ngồi xuống trước mặt tôi, anh chống cằm hỏi tôi: “Nói thử xem, có chuyện gì?”
Anh kiên nhẫn dỗ dành, trông dễ nói chuyện làm tôi không dám mở lời.
Sau khi im lặng, câu chuyện hóng hớt từ Đàm Dao vài ngày trước đang quay cuồng trong tâm trí tôi. Tôi không nói gì, anh cũng không ép tôi, chỉ đưa tay nhéo nhéo ngón tay tôi, lòng bàn tay anh rộng làm bàn tay tôi trông rất nhỏ, anh xoa lúc mạnh lúc nhẹ, gây nghiện không thể tả.
Tôi khẽ hỏi anh: “Anh quyết định không tham gia bộ phim mà anh đã nói sẽ quay sau năm mới à?”
“Ừm.”
“Vì sao vậy?”
“Thay đổi quá lớn, bây giờ anh không cần quay loại này.”
“À…”
Anh vuốt khẽ tay tôi, tiếp tục nói: “Bây giờ không thiếu kịch bản được đưa tới, có thể chọn thật tốt, phải tính toán cho con đường diễn sau này.”
Chị Đàm Dao nói rất đúng, anh luôn rõ mình muốn gì, cho nên thật ra từ xưa tới nay tôi không lo anh sẽ đi nhầm đường.
Nút thắt đồ lót hơi căng cứng, không biết có phải vì hơi thở của tôi căng thẳng hay không.
Anh nhéo tay tôi: “Không hỏi gì khác nữa sao?”
“Không có.”
Anh cười: “Em không hỏi cái gì bị thay đổi sao?”
Anh nói vậy thì hiển nhiên đoán ra tôi đã biết cái gì, cũng biết tôi muốn nghe cái gì, nhưng anh không dỗ dành mà lại trả lời tôi theo đáp án nghiêm chỉnh nhất.
Lại cố ý, anh thích chọc tôi giận rồi dỗ dành.
Đúng như ý muốn của anh, tôi dùng hai tay ôm lấy mặt anh, xoa mạnh rồi nói một cách hung dữ: “Em không phải người đại diện của anh, tại sao anh lại trả lời nghiêm túc như vậy? Anh chỉ nên nói rằng anh không chấp nhận vì anh muốn thủ thân như ngọc vì em, anh vẫn còn mười bảy tuổi sao, sao anh không biết lãng mạn gì hết thế?”
Anh không nhịn được cười: “Anh mười bảy tuổi sao lại không lãng mạn?”
“Chỉ biết mua chút đồ ăn.”
“Em không thích à?”
“Không thích.”
“Được, coi như anh nuôi heo.”
“…”
Tôi buồn bực nhìn chằm chằm vào anh, nhìn dáng vẻ đạt được mục đích sau khi trêu đùa rồi cười không ngừng được sao mà đáng ghét thế.
Cuối cùng anh cũng kiềm chế lại, cầm hai tay tôi, anh hắng giọng, chỉnh lại nét mặt sau đó nâng mặt tôi lên vừa nhẹ nhàng vừa trìu mến nói: “Cục cưng, anh sẽ không quay những cảnh như thế, sau này cũng sẽ không, anh chỉ ôm em cũng chỉ hôn em thôi.”
Anh hạ giọng vừa trầm vừa mềm, bàn tay ôm mặt tôi to lớn ấm áp, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh lan đến tai tôi, anh hơi cúi đầu ngang với tầm mắt tôi, để tôi có thể nhìn được sắc màu ấm áp trong đôi đồng tử kia, ánh đèn chiếu vào mắt anh lấp lánh như những vì sao, phản chiếu hình ảnh một tôi rực rỡ và rõ ràng.
Khi anh nói chuyện thì khẽ cười, chăm chú như thể tôi là bảo vật quý giá nhất của anh.
Một câu cục cưng ấm áp làm trái tim run rẩy.
Nhưng anh chỉ dịu dàng một giây, nói xong anh nhướng mày, lộ ra dáng vẻ thật sự muốn bị đánh, ý anh là em hài lòng chưa?
Bây giờ tôi mới hiểu thế nào là tu dưỡng bản thân của một diễn viên, tôi biết anh nói câu đó là muốn trêu chọc rồi dỗ dành tôi, nhưng những gì anh vừa làm khiến người ta khó mà tỉnh táo.
Tôi nhào phắt qua ôm lấy Chu Gia Dã, anh bất ngờ đón được tôi, vì trọng lực nên hơi ngửa ra sau: “Em chú ý chút được không hả, không sợ té à?”
“Anh nói lại lần nữa đi, nghe hay lắm.”
Anh bật cười: “Thích nghe cái này à?”
“Nếu mỗi ngày anh đều nói chuyện dịu dàng ấm áp như vậy thì tốt.”
“Chậc.” Tay anh ôm lấy eo tôi, nhẹ nhàng vuốt ve nhưng giọng điệu lại gợi đòn: "Trước đây anh đã nói với em rồi, hãy tìm một người có tính cách dịu dàng, là tự em không nghe, em thấy anh hiểu em đến mức nào chưa?"
Tôi giãy dụa khỏi ngực anh: “Vậy bây giờ em đi tìm thử.”
Anh lại ôm tôi vào lòng: “Từ từ, bây giờ chỗ nào của anh cũng bị em xem hết rồi, đừng hòng trốn tránh trách nhiệm.”
“Chỉ nhìn thôi, có gì mà phải chịu trách nhiệm.”
“Ý Ý nhà anh hư hỏng như vậy à?”
“Hư vậy đấy.”
Anh ra vẻ trừng phạt ôm chặt tôi vào lòng, ấn tôi lên đùi anh, làm tôi không thể động đậy: “Vậy Ý Ý có thể xấu thêm một chút không?”
Tôi thò đầu ra khỏi vòng tay của Chu Gia Dã, ngước lên nhìn yết hầu anh, khi động tình sẽ hấp dẫn hơn bình thường, tuy nhìn anh có vẻ là người tự do, phóng khoáng nhưng lại có ranh giới rõ ràng hơn bất cứ ai khác.
Rõ ràng anh từng có rất nhiều cơ hội xem tôi viết gì trong vở, nhưng anh lại đợi đến lúc tôi có thể tiếp nhận được mới hỏi tôi có được xem không.
Người nhớ thương anh rất nhiều, bao gồm cả tôi.
Tôi hơi ngửa đầu hôn một cái lên yết hầu anh, tôi cảm giác được cơ thể anh cứng lại, nhưng anh chỉ nhẹ giọng cảnh cáo: “Đừng kiếm chuyện.”
Anh còn muốn nói gì đó, lúc bàn tay mơn trớn sau lưng tôi, mò đến chỗ vốn không nên có nút thắt. Anh thoáng giật mình, không chắc chắn sờ lại nút thắt lần nữa: “Sao tối đi ngủ còn mặc?”
Cuối cùng cũng bị anh phát hiện, mặt tôi hơi nóng lên, cúi đầu im lìm trong ngực anh không dám nói chuyện. Tôi không nói gì, dường như anh ý thức được gì đó liền thò tay vào, kề sát tai tôi hỏi: "Là điều anh chưa từng thấy à?”
Tôi im lặng nằm trong vòng tay anh, nhưng lần này anh thật sự đã hiểu, thấp giọng cười: “Em đặc biệt mặc vì anh à?”
Đầu ngón tay sờ vào không thoải mái, nhưng vẫn chưa xong, giọng nói bên tai càng quyến rũ hơn: "Sao em đáng yêu thế? Làm anh không chịu nổi."
Từ đầu tới cuối tôi vẫn vùi đầu trong ngực anh không dám ngẩng đầu lên, mặt nóng bừng.
Anh đưa hai tay ôm lấy mặt tôi rồi nâng lên, lòng bàn tay ấm áp, lần này ánh mắt anh nhìn tôi thật sự rất dịu dàng, nhưng sâu trong đôi mắt đó lại trở nên nóng bỏng và tràn đầy dục vọng.
Anh nói với giọng khàn khàn: "Cục cưng, hôn anh một cái, anh là của em.”
/100
|