Lúc bệnh tình của Lâm Ý có chiều hướng tốt lên là vào học kỳ sau của lớp 12, khi đó cô đã không cần phải nhập viện chịu giám sát cưỡng chế nữa, tâm trạng hầu như ổn định, miễn là không cố gắng kích động nguyên nhân của bệnh thì về cơ bản có thể sinh hoạt như người bình thường.
Vậy nên việc quay về trường hơi khó khăn, cô vẫn cần phải tĩnh dưỡng, bởi vì khi đó cô vẫn còn khép kín cảm xúc của mình, Lâm Ý chống đối và sợ giao tiếp với thế giới bên ngoài theo bản năng, khả năng phản ứng vẫn còn hơi chậm.
Khi ấy, Kỳ thi Tuyển sinh Đại học cũng đang đến gần, trí nhớ của cô bị giảm sút và không thể tập trung được, hơn nữa cô không đến trường gần một năm rồi, không ôm quá nhiều hy vọng cho kỳ thi Đại học năm nay, cô đã suy nghĩ kỹ sẽ học lại một năm, còn khoảng thời gian này thì nên ưu tiên việc dưỡng bệnh.
Cho nên cô vẫn chưa quay lại trường.
Có điều, mỗi khi nhìn máy tính trong phòng, đã vô số lần Lâm Ý không biết nên đối mặt ra sao.
Sách vở và bài ghi chép của cô vẫn đặt trên kệ sách, trong đó có một chồng dày là sổ tay còn mới tinh chưa viết, vào năm lớp 10, có một người xán lạn nhưng liều lĩnh nghĩ rằng mình khiến cô khóc, thế là trước giờ tự học buổi tối anh vội chạy khắp các cửa hàng văn phòng phẩm ở quanh trường học, mua cho cô rất nhiều rất nhiều sổ, đến nay cô vẫn chưa viết hết.
Cô biến mất mà chẳng nói lời nào, đã hứa khai giảng sẽ gặp lại, nhưng cô không giữ lời.
Vốn dĩ cô đã hơi kháng cự việc giao tiếp vì bệnh tình của mình, cái cảm giác áy náy này đã trở thành một gánh nặng cực lớn, khiến cô càng không dám đối mặt.
Cô bật máy tính tính mấy lần, song cũng không dám đăng nhập vào tài khoản, dù đối phương có quan tâm hay thờ ơ thì hình như cô đều khó có thể đối mặt với nó.
Mãi cho đến ngày cuối tuần đó, khi Nhạc Nhạc đến nhà chơi, cô bé năn nỉ muốn đi phố Văn Hòa. Lúc đó cô ngủ trưa ở trong phòng, nhưng thật ra cô đã tỉnh, giấc ngủ của cô không sâu, thành ra ngủ không được lâu. Khi tỉnh dậy thì nghe thấy Nhạc Nhạc làm nũng với dì ở ngoài rằng muốn đi phố Văn Hòa chơi, dì bảo cô bé nhỏ giọng thôi, đừng làm ồn để chị Lâm Ý ngủ.
Cô nghe tiếng nói chuyện trong phòng khách cố ý nói nhỏ lại, ý thức có phần mơ màng, sau đó mới dần tỉnh táo sau giấc ngủ trưa, cô vẫn đang nghĩ về giấc mơ vừa rồi.
Cô mơ thấy Chu Gia Dã.
Trong mơ đúng như những gì cô đã nghĩ, cô ở nhà tĩnh dưỡng suốt cho đến lúc tốt nghiệp cấp ba, định chờ bệnh tình ổn định hơn một chút mới chính thức đối mặt, nhưng trong giấc mơ, cái giá cô phải trả cho việc trốn tránh là mất liên lạc với Chu Gia Dã. Vào hôm khai giảng lúc đi học lại, cô đã nhận được một con hạc giấy Chu Gia Dã chuyển cho cô, khoảng cách giữa cô và Chu Gia Dã từ bạn học cấp ba trở thành mười năm giày vò.
Nhiệt độ vào mùa hè hơi khô hanh, rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng ngăn cản ánh nắng bên ngoài, trong không khí có cảm giác ngột ngạt như bị loãng và thiếu oxy, cô cảm nhận được cơn đau khủng khiếp đè lên ngực mình, rõ ràng chỉ là một giấc mơ thôi, nhưng lại đau đớn hơn bao giờ hết.
Đau đến mức ngay cả khi cô choàng tỉnh lại rồi nhìn lên trần nhà, trong ý thức hỗn loạn vẫn là khuôn mặt Chu Gia Dã, hơi nước lượn lờ trong quán lẩu dưới cơn mưa mùa đông, vẻ mặt anh vẫn như thường, nói với cô rằng đã lâu không gặp, nhưng cảnh tượng ấy tựa như đã qua hàng ngàn hàng vạn năm, giày vò cô đến nỗi khi nghĩ đến cảnh ấy sẽ có cảm giác ngột ngạt và hụt hẫng vô cùng, cô muốn xua tan mây mù chia cách mình và Chu Gia Dã rồi trở lại năm lớp 12 đó, trở lại trước mặt anh trước khi nhận được con hạc giấy mà anh gửi cho cô.
… Khoan đã, bây giờ không phải cô vẫn đang lớp 12 sao, cách Kỳ thi Đại học còn có mấy tháng nữa.
Lâm Ý nhìn trần nhà một hồi lâu, cảm giác mệt mỏi dần chuyển thành tỉnh táo, tiếng nói chuyện trong phòng khách cũng lọt vào tai rõ ràng hơn.
Dù tiếng dì và Nhạc Nhạc nói chuyện rất nhỏ, nhưng cô vẫn nghe được Nhạc Nhạc đang năn nỉ làm nũng xin dì cho cô bé đi phố Văn Hòa chơi với cô, mãi mới đến cuối tuần, hôm nay mà không đi thì lại phải đợi tuần sau nữa.
Đúng rồi, hôm nay là chủ nhật.
Theo sắp xếp của học sinh lớp 12 trường Nhất Trung thì chủ nhật là ngày nghỉ duy nhất trong tuần.
Lâm Ý ngủ mà môi lưỡi khát khô, cô liếm môi nhưng vẫn còn cảm giác khó chịu, tựa như là tiếng cầu cứu trước khi sự sống cạn kiệt.
Cửa phòng mở ra, cuộc trò chuyện giữa Nhạc Nhạc và dì tạm ngừng, hai người quay đầu lại thấy Lâm Ý bước ra, tưởng mình nói chuyện ồn ào đánh thức cô, dì trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc, sau đó hỏi cô muốn lấy gì, để dì giúp cô đi lấy.
Lâm Ý lắc đầu, chỉ nói mình khát nên muốn uống nước.
Uống nửa cốc nước cô mới thoát khỏi cái cảm giác khát khô này.
Quay đầu lại liền thấy vẻ mặt Nhạc Nhạc vẫn đang nũng nịu với dì, cô chợt nảy ra suy nghĩ đã lâu không gặp, lý trí còn chưa suy nghĩ rõ ràng mà cô đã cất tiếng: “Em định đi phố Văn Hòa à, chị đi cùng em nhé.”
Nhạc Nhạc quay đầu nhìn cô với vẻ kinh ngạc, vừa bất ngờ vừa vui mừng, nhưng con bé và dì đều biết bệnh tình của cô. Mặc dù Nhạc Nhạc còn nhỏ tuổi, nhưng cô bé rất lanh lợi, cũng hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cô bé cũng biết vì bệnh tình của mình nên cô không thích ra ngoài tiếp xúc với mọi người, thế nên Nhạc Nhạc không đồng ý ngay mà nhìn sang dì.
Lâm Ý vẫn cảm thấy khát, cô lại rót thêm một cốc, nước ấm chảy xuống cổ họng, môi và lưỡi đã hết cảm giác khát khô muốn chết, cô nói tiếp: “Con cũng muốn đi dạo một lát ạ, thời tiết hôm nay có vẻ rất đẹp.”
Nhạc Nhạc vốn thẳng thắn không ngại ngần, cô bé nhào tới ôm cô: “Chị Lâm Ý là tốt nhất!”
Lâu lắm rồi không ra khỏi cửa, cô đắn đo rất lâu về việc nên mặc đồ gì ra ngoài.
Trong một năm này, khát khao sinh tồn của cô rất thấp, thậm chí cô còn không có cảm giác ngon miệng, càng không có nhu cầu vật chất về chuyện ăn mặc, vậy nên quần áo của cô đều là đồ mặc ở nhà, giờ nhìn tủ quần áo... hình như cô có hơi mất khả năng suy xét về chuyện phối đồ rồi.
Thật ra chỉ là chơi với Nhạc Nhạc thôi, cô mặc gì cũng được.
Có điều, trong lòng cô lại có một suy nghĩ mơ hồ đang run rẩy, điều mà cô không dám đối mặt đã ép cô phải lựa chọn ngay chính lúc này.
Thế nên cô muốn ăn mặc đẹp một chút.
Cuối cùng vẫn là Nhạc Nhạc cùng giúp cô tham khảo quần áo, chọn tới chọn lui hơn một tiếng mới ra khỏi cửa, trước khi đi, Lâm Ý cố ý nói với dì buổi tối cô không về nhà ăn cơm.
Lúc xuống cầu thang, Nhạc Nhạc bất ngờ hỏi cô: “Chị Lâm Ý, chị muốn ăn cơm ở ngoài ạ?”
Cô có chút không dám thừa nhận, gật đầu một cái rất nhẹ.
Cũng may, trong một năm sống chung bầu bạn với cô lúc dưỡng bệnh, Nhạc Nhạc cũng biết có một số chuyện không nên nói sâu vào thì tốt hơn, cô bé không hỏi nữa mà tiếp tục bàn với cô xem lát nữa đến phố Văn Hòa chơi ở đâu.
Nhạc Nhạc là một cô bé có tính cách rất hoạt bát, đi đâu cũng được mọi người yêu mến, đã khéo ăn nói lại còn hiểu đạo lý đối nhân xử thế, suốt quãng đường cô bé kéo cô đi dạo khắp nơi, nhìn đây nhìn đó, cô nói chuyện rất ít, nhưng chỉ im lặng lắng nghe cũng sẽ khiến tâm trạng trở nên tốt hơn.
Sắc trời vào mùa hè thường tối trễ, thành phố nhỏ phía nam vẫn còn bao phủ bởi chút sắc đỏ cam sáng rực.
Lại đi thẳng về phía trước, cách quán lẩu nhà Chu Gia Dã cành lúc càng gần, cô im lặng nghe Nhạc Nhạc kể chuyện cười với mình, tâm trạng thoải mái nên cô cười, song nhịp tim cũng càng thấp thỏm lo âu.
Chủ nhật là ngày nghỉ, có lẽ anh sẽ ở đây nhỉ.
Nhưng nếu anh ở quán thật, gặp mặt rồi cô nên đối mặt với anh ra sao đây.
Hoặc đổi cách nói khác, thật ra anh cũng không để ý đến thế, vốn dĩ quan hệ giữa hai người cũng cũng không thể nói là rất tốt, trong thế giới của anh, bạn bè của anh nhiều như vậy, còn cô cũng thì chẳng là gì cả, cô biến mất một thời gian, chắc anh chỉ thấy khó hiểu một thời gian rồi cũng quên thôi.
Cô đang thất thần, trước mặt có người va vào mình mà cũng không để ý.
Nhạc Nhạc cũng không kịp phản ứng, cô bé vẫn đang nói dở rồi dừng ngay tại đó, thấy Lâm Ý đau đến độ ôm bả vai khom người mới phản ứng lại: “Chị Lâm Ý, chị không sao chứ?”
Mà người đụng trúng cô đã uống say khướt, cả người nồng nặc mùi rượu, đang được bạn bè đỡ hai bên, người đó mơ màng nhìn hai người bọn cô, miệng nói mấy lời vớ vẩn, trong tay còn xách theo bình rượu, mảnh vỡ thủy tinh nhìn mà hết hồn.
Trái lại, hai người bạn đỡ anh ta đã lên tiếng xin lỗi thay bạn: “Xin lỗi cô bé nhé, người anh em của tôi uống quá chén, không phải cậu ấy cố ý đâu.”
Nhạc Nhạc liếc dáng vẻ của ba người nồng nặc mùi rượu tự dưng xuất hiện, thôi nhịn vậy, kệ đi.
Vả lại trông ba người đàn ông đó đều tai to mặt lớn, hai người họ cũng không thể dây vào, Nhạc Nhạc chẳng hơi đâu mà đi quản họ, quay đầu đỡ Lâm Ý.
Nhưng lúc này đã thu hút không ít người nhìn sang bên đây vì ba gã say rượu đó đã gây ồn ào, thấy mấy người họ đi rồi, những người đứng xem quay đầu tiếp tục ăn phần của mình.
Lâm Ý bị đụng đau điếng, bây giờ cô vẫn đang khom người ôm chỗ bị đụng.
Nhạc Nhạc lo lắng: “Chị Lâm Ý, chị có đau lắm không?”
Lâm Ý gật đầu rất nhẹ.
Nhạc Nhạc cũng không biết làm sao, dù tâm tư của con bé có tinh tế thế nào thì cũng chỉ là một cô bé còn đang học tiểu học thôi, lần đầu tiên dẫn Lâm Ý ra cửa đã hại cô bị thương, con bé thật sự không biết nên làm gì, cũng có hơi mất bình tĩnh trong chốc lát.
Cũng chính vào lúc đó, Lâm Ý lại gặp được Chu Gia Dã.
Trước cửa quán người đến người đi, hoàng hôn đầu hè đến hơi muộn, cả con phố Văn Hòa vẫn còn bao phủ trong ánh chiều tà, nơi chân trời nhuộm màu vỏ quýt, ngẩng đầu nhìn qua, hệt như khung cảnh say lắm lòng người.
Cổ tay Lâm Ý bị người nọ nắm chặt, cô ngạc nhiên ngẩng đầu.
Màu vỏ quýt phía chân trời như hơi men chếnh choáng, chỉ cần nhìn một lần đã khiến người ta say mê, muốn trầm mê trong biển màu vỏ quýt ấy.
Dòng người trên phố Văn Hòa đi qua đi lại sau lưng cô tựa dòng thủy triều ngang qua, tựa như dòng sông chảy bất tận, trước sau như một, chảy xuôi về điểm hội tụ.
Quán đang trong giờ buôn bán đắt khách nhất, náo nhiệt ồn ào, còn cô chỉ nảy ra một ý định đánh cược xem có nên đến gặp anh không, liệu có nhìn thấy người không, ngay lúc này đây anh đang đứng trong ánh hoàng hôn bao trùm màu rượu.
Sắc đỏ như rượu vang bao phủ đôi vai trẻ trung, rộng lớn của thiếu niên, bóng dáng anh cũng lấn át ánh hoàng hôn của sẩm tối mùa hè.
Nhưng Chu Gia Dã không nhìn Lâm Ý, chỉ cúi đầu nhìn cổ tay cô.
Anh cụp mắt, đôi mày nhíu lại, mặc kệ đám đông chen chúc bên cạnh bọn họ, dáng người trong gió hè khô hanh có phần lạnh lùng.
Lâm Ý đã lâu không gặp anh, thật ra là từ trước lúc cô xin nghỉ ốm, bởi vì phân ban cách xa nhau nên cô cũng không thường xuyên gặp anh, thỉnh thoảng anh đi ngang qua cửa lớp cô, cơ mà cũng không phải tới tìm cô.
Nhưng không biết có phải kỳ nghỉ hè đó hai người đều trò chuyện mỗi tối hay không, ngày nào cô cũng chờ anh trò chuyện sau khi đi học tiết tự học buổi tối về, lúc này đây cô có ảo giác rằng mình thực sự gần gũi với anh.
Đó là lý do tại sao sau khi mất liên lạc hơn nửa học kỳ, cô có cảm giác gánh nặng không biết phải đối mặt với anh như thế nào, cảm giác gánh nặng này cũng khiến cô không có can đảm để đăng nhập vào tài khoản.
Đến phố Văn Hòa cũng chỉ là muốn thử vận nay, cũng hơi có ý tự lừa dối mình, bản thân cô tới tìm anh, không phải là chưa từng có cố gắng, từ đó cô lấy lý do này để thoái thác cho sự qua loa tắc trách của chính mình.
Chỉ là cô không ngờ sẽ gặp anh thật và còn gặp lại theo cách này nữa.
Chu Gia Dã vẫn nắm cổ tay cô không buông, cơn gió hè thổi qua bầu trời chạng vạng như nhuốm màu rượu lúc chếnh choáng say, bóng dáng của anh trong gió đêm có vẻ hơi lạnh lùng, viền môi cũng mím lại, đường nét khuôn mặt anh vốn sắc sảo và kiêu ngạo, bởi vậy đã bộc lộ cảm giác áp bức mạnh mẽ .
Cuối cùng, khi cơn gió tiếp theo thổi qua trước mặt anh, Chu Gia Dã ngước mắt nhìn cô.
Trong ánh nhìn này, cảnh hoàng hôn hòa vào mắt anh, hiện ra một màu sắc đậm đặc đến mức người khác không thể nhìn rõ cảm xúc của anh hện tại, ngay cả hình ảnh phản chiếu của cô ánh trong mắt anh cũng sâu đậm đến mức như thể đã khắc sâu vào đáy lòng thiếu niên.
Đã lâu cô không giao tiếp với thế giới bên ngoài vì bệnh tình, nhưng cảnh tượng này quá đỗi xa lạ khiến cô bỗng nhiên không nói nên lời. Gió thổi loạn mái tóc cô, nhưng cũng không thể làm tiêu tan ánh sáng phản chiếu sâu đậm trong đáy mắt anh, lúc này màu rượu vang đỏ của hoàng hôn đậm đến mức làm cho người ta mê đắm.
Dừng một thoáng, cô gọi tên anh một cách khô khan như một lời chào: “Chu Gia Dã, đã lâu không gặp.”
Kết quả là câu đã lâu không gặp này, hình như cuối cùng đã đánh thức khoảng thời gian tĩnh lặng.
Anh khẽ chớp mi, sắc đậm trong mắt đã biến mất, sau đó anh cười nói với ngữ khí tùy ý như thường ngày: “Đã lâu không gặp, cậu đi theo tôi trước đã.”
Anh không buông cổ tay cô ra, mà kéo cô đi vào trong quán, anh liếc mắt nhìn Nhạc Nhạc, hỏi cô: “Em gái này đi cùng cậu à?”
“Ừ, là con gái của dì tớ.”
“Em gái ơi, đi theo sát nhé.”
Đôi mắt của Nhạc Nhạc đánh giá qua lại trên người Chu Gia Dã, rồi lại nhìn lướt qua bàn tay Chu Gia Dã nắm lấy cổ tay Lâm Ý, yên lặng đi theo anh lên lầu.
Anh xách hòm thuốc từ phòng khác sang đây, nhân lúc này Nhạc Nhạc nhỏ giọng hỏi Lâm Ý: “Chị Lâm Ý, chị quen anh trai này ạ?”
Lâm Ý gật đầu: “Ừ.”
“Quan hệ hai người rất tốt ư?”
“Là bạn cùng lớp hồi lớp 10.”
“Chỉ bình thường thế thôi ạ?”
Lâm Ý gật đầu, nhưng cô thấy hơi lạ về câu hỏi của Nhạc Nhạc nên nhìn con bé với vẻ thắc mắc.
Nhạc Nhạc ho một tiếng: “Dạ không có gì, không có gì, ấy, tay chị lại chảy máu rồi!”
Lâm Ý cúi đầu, lúc này mới nhìn thấy trên mu bàn tay của mình có miệng vết thương bị chai mảnh vỡ chai rượu cắt vào, vừa rồi cô chỉ cảm thấy đau rát, bây giờ nó bắt đầu rớm máu đỏ.
Làn da của cô trắng bệch do ở nhà quanh năm suốt tháng không phơi nắng, vết máu đỏ lòm, lúc đầu cô chỉ cảm thấy đau rát, nhưng giờ nhìn thấy máu chảy ra từ miệng vết thương cô mới giật mình.
Mà lúc này Chu Gia Dã cầm hòm thuốc đi vào.
Có điều , sau khi đi vào anh cũng không nói năng, chỉ ngồi xuống đối diện cô, im lặng từ lấy thuốc trong hòm ra định xử lý vết thương giúp cô, còn cô thì lén lút nhìn Chu Gia Dã.
Kết quả còn chưa bắt đầu bôi thuốc, chỉ mới rửa sạch vết thương mà cô đã đau đến độ muốn rút tay về theo phản xạ có điều kiện, bị Chu Gia Dã nắm chặt lấy. Bàn tay anh to lớn, nhiệt độ lòng bàn tay ấm áp, tuy không dùng nhiều sức nhưng lại khiến cô không thể động đậy.
Giọng anh trầm xuống, chỉ nói hai chữ: “Đừng động.”
Cô hơi tiêu cực, thực sự muốn từ bỏ: “Chu Gia Dã, tớ không bôi thuốc được không, vết thương có thể tự lành.”
Nhạc Nhạc ở bên cạnh ơ một tiếng thật dài: “Chị Lâm Ý, hay chị cứ bôi ít thuốc đi, em nghĩ nó có thể lành nhưng vẫn cần bôi ít thuốc đấy.”
Vết đứt thật sự rất dài, để Lâm Ý trở về với bàn tay đẫm máu như thế này chắc chắn mẹ sẽ mắng cô bé, với lại vết thương này trông đáng sợ thật.
Sau khi Lâm Ý nghe Nhạc Nhạc nói thế, cô hơi do dự, trong lúc đó cô thấy tăm bông trong tay Chu Gia Dã lại sắp đưa tới. Cô đang định rút tay về theo bản năng thì bị Chu Gia Dã nắm chặt cứng kéo lại lần nữa.
Anh ngước mắt nhìn cô, mím môi, ngữ khí đã dịu dàng đi một chút: “Rát lắm hả?”
Lâm Ý gật đầu, sau đó lại gật đầu thật mạnh thêm cái nữa.
Anh không tiếp tục, chiếc tăm bông dừng tại đó, anh nắm tay cô không buông, dường như anh cũng đang khó xử.
Im lặng một lúc lâu, anh lại nói tiếp, giọng nói căng thẳng và hơi mất tự nhiên như đang dỗ dành: “Lâm Ý, cậu ráng nhịn một xíu nhé?”
“Chị Lâm Ý, đau là bình thường thôi, hồi em còn bé ngã bị trầy da, mẹ em bôi thuốc cho cũng đau thấu trời, em đau đến nỗi bật khóc mà mẹ cũng không thả em ra, em nghĩ đúng là bôi thuốc này rồi đấy.”
Nhạc Nhạc cũng ngồi một bên khuyên nhủ, khuyên xong, Nhạc Nhạc đảo mắt, nhìn thấy máy chơi game trong phòng, cô bé dò hỏi: “Anh ơi, cái máy chơi game kia có thể chơi được không ạ?”
Chu Gia Dã gật đầu: “Được chứ, chơi bao lâu cũng được.”
Nghe vậy, Nhạc Nhạc lập tức đứng dậy khỏi ghế đẩu, Lâm Ý muốn ngăn cản cô bé, nhưng cô vừa mới “ớ” một tiếng, Nhạc Nhạc đã “ngựa không dừng vó” đi vào phòng trong, hơn nữa còn đóng cửa lại.
Ở đây là tầng hai của quán, nơi mọi người trong quán thường nghỉ ngơi. Cuối tuần Chu Gia Dã sẽ ở tiệm hỗ trợ nên anh để luôn một vài thứ ở đây, tuy rằng không phải phòng cá nhân nhưng lúc này chỉ còn cô và Chu Gia Dã mặt đối mặt, cô có cảm giác như bị vây hãm trong lãnh địa Chu Gia Dã, hơi thở, tim đập, cảm giác, tất cả đều tràn ngập vết tích của Chu Gia Dã.
Nhất là khi Nhạc Nhạc vừa rời đi, cảm giác đó trở nên nặng nề hơn, như thể không gian bị khép kín lại.
Anh còn đang nắm tay cô không buông, tay kia cầm tăm bông, anh không nhìn cô, vẫn đang rất cẩn thận nhìn vết thương trên tay cô.
Nhưng giọng nói của anh rất khẽ, khẽ hơn cả gió đêm cả vạn lần, sau khi chỉ còn lại hai người họ, bấy giờ anh mới dịu giọng nói như dỗ dành: “Tôi sẽ nhẹ nhàng thôi, nếu cậu sợ thì nhắm mắt lại, thuốc phải bôi, nghe lời chút nhé.”
Anh dỗ một cách quá đỗi gượng gạo, nghe như không biết dỗ dành người khác chút nào, cơ mà đây đúng là lần đầu tiên Chu Gia Dã dỗ người khác, từ nhỏ anh là đứa trẻ cầm đầu trong đám nhóc con, mấy trẻ con nhà hàng xóm đều thích chơi với anh, anh có rất nhiều cách chỉnh đốn bọn quỷ ranh này, con nít nhà ai dù có khó nhà ai dù khó trị đến đâu cũng thích chơi với anh.
Nhưng bạn bè chơi bời lêu lổng xung quanh toàn là đám bạn anh em, dỗ dành con gái đúng là lần đầu tiên.
Hơn nữa còn là một nữ sinh nhút nhát và cảnh giác như chú mèo hoang.
Lúc tăm bông bôi lên lần nữa, có thể cảm giác rõ ràng cô co rúm lại một chút, muốn lui về sau, nhưng cũng chỉ trong chốc lát thôi, sau đó chịu đau không rên một tiếng.
Dáng vẻ im lặng và kiên cường của cô khiến cho người khác mềm lòng, Chu Gia Dã cảm giác được trái tim của mình cũng mềm nhũn đến nỗi nói không nên lời, tay cô thật mềm, vừa nhỏ nhắn vừa mềm mịn, nắm trong tay như cầm trái tim của mình vậy.
Hơn nửa năm tự trách, hoài nghi và dày vò đau khổ này dường như đã được xoa dịu tất. cả chỉ bằng một lần gặp cô.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng của máy chơi game cách cánh cửa, bầu không khí ngưng động đột ngột đến mức làm cho người ta cảm giác được thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng như sợ cô đau, toàn bộ quá trình cẩn thận từng li từng tí đến mức bản thân căng thẳng tột độ, cuối cùng cũng thuốc bôi xong, lúc này cả người anh mới thả lỏng.
Anh buông tay cô ra như không có chuyện gì xảy ra, thu dọn hộp thuốc rồi tạm đặt sang một bên.
Lúc nhìn cô lần nữa, Lâm Ý vẫn cúi đầu, đang nhìn vết thương của mình.
“Lâm Ý.”
“Ơi?” Cô nghe tiếng nhìn về phía anh, bỏ tay xuống ngồi ngay ngắn ngoan ngoãn, đôi mắt sáng ngời dịu dàng như vịnh hồ, có vẻ như giờ mới sực nhớ ra: “Chu Gia Dã, cảm ơn cậu.”
Anh cười khẽ một tiếng, hỏi: “Chỉ nói cảm ơn thôi sao?”
Anh nói bằng giọng rất trầm, làm cho người ta vô cớ thấy bất an.
“Vậy…?”
Chu Gia Dã không nói nữa, bọn họ mặt đối mặt, đây cũng không phải lần đầu tiên Lâm Ý ngồi gần ở trước mặt anh như thế này. Năm lớp 10 ấy, đôi khi lớp có hoạt động, chỗ ngồi của bọn họ lại gần nhau nên luôn có những lúc ngồi cùng chỗ.
Tuy nhiên, có lẽ bầu không khí lúc này quá yên tĩnh, cũng có lẽ là trong căn phòng này có quá nhiều vết tích thuộc về Chu Gia Dã, hoặc có lẽ là đã quá lâu không gặp anh, cái cảm giác tự trách và áy náy sâu sắc lại lan lên, làm cho cô cảm thấy bất an, luôn cảm thấy chắc là mình thiếu anh một câu giải thích, mặc dù không biết anh có để ý hay không.
Cô thử lên tiếng thăm dò: “Chu Gia Dã.”
“Ừ.”
Chu Gia Dã lại ngẩng đầu nhìn cô.
Vẻ mặt anh trầm tĩnh, đôi mắt anh nhìn cô chằm chằm, không thể nói rõ là cảm giác gì, như thể đang chờ cô mở miệng, lại giống như chẳng có gì cả, anh chỉ nhìn cô mà thôi.
Bị anh nhìn như thế, ngược lại cô càng không biết nói như thế nào, vốn dĩ cô đang có cảm giác gánh nặng cực kỳ lớn, bây giờ xem ra dù cô nói gì đi chăng nữa thì đều sợ anh không hài lòng.
Lại giằng co như vậy một giây.
Chu Gia Dã nói trước: “Học kỳ này, cậu vẫn về trường chứ?”
Cô lắc đầu.
“Vậy còn đi thi Đại học không?”
Cô ừ một tiếng: “Tớ đã định học lại một năm, với tình hình của tớ hiện tại, có lẽ sẽ học không vào, hơn nữa tớ để lỡ nhiều kiến thức quá, không bổ sung hết được.”
“Ừ.”
Sau đó, lại im lặng.
Khi lên tiếng lần nữa, là cả hai đồng thời nói.
Và cũng đồng thời dừng lại.
Một lát sau, Lâm Ý mở lời trước: “Hồi trước tớ nằm viện suốt, giờ được về nhà tĩnh dưỡng, ghi chép bài vở... cậu có thể gửi lên mạng giúp tớ không?”
Anh chưa đồng ý, mà hỏi rằng: “Cậu còn online không?”
“Có, đương nhiên là có rồi.”
Nói đến đây, cuối cùng cô mới thấy trong Chu Gia Dã có chút màu sắc, song anh vẫn chỉ lẳng lặng nhìn cô. Khuôn mặt sắc sảo và kiêu ngạo ấy trong bầu không khí yên ắng chỉ có anh và cô đã trở nên dịu dàng như thể cuối cùng mùa đông đã tan chảy.
Cứ thế yên lặng nhìn trong chốc lát, cuối cùng anh cũng mỉm cười, rũ mắt xuống, hàng mi che biểu cảm trong đáy mắt anh, nhưng nếu bốn mắt nhìn nhau, nhất định sẽ thấy hình ảnh phản chiếu của cô trong đó.
Song đến tận lúc này, cô mới cảm thấy mình đã gặp được Chu Gia Dã mình quen thuộc, là thiếu niên Chu Gia Dã khí phách, xán lạn tự do, cảm giác gánh nặng, lo sợ bất an kể từ khi gặp anh dường như cũng tan biến khi nụ cười của anh xuất hiện.
Cô cũng vội vã cam đoan với anh: “Trở về tớ sẽ đăng nhập, cậu gửi hết cho tớ nhé.”
“Được.” Chu Gia Dã cong khóe môi, giọng nói rất khẽ: “Tôi chờ cậu.”
Vậy nên việc quay về trường hơi khó khăn, cô vẫn cần phải tĩnh dưỡng, bởi vì khi đó cô vẫn còn khép kín cảm xúc của mình, Lâm Ý chống đối và sợ giao tiếp với thế giới bên ngoài theo bản năng, khả năng phản ứng vẫn còn hơi chậm.
Khi ấy, Kỳ thi Tuyển sinh Đại học cũng đang đến gần, trí nhớ của cô bị giảm sút và không thể tập trung được, hơn nữa cô không đến trường gần một năm rồi, không ôm quá nhiều hy vọng cho kỳ thi Đại học năm nay, cô đã suy nghĩ kỹ sẽ học lại một năm, còn khoảng thời gian này thì nên ưu tiên việc dưỡng bệnh.
Cho nên cô vẫn chưa quay lại trường.
Có điều, mỗi khi nhìn máy tính trong phòng, đã vô số lần Lâm Ý không biết nên đối mặt ra sao.
Sách vở và bài ghi chép của cô vẫn đặt trên kệ sách, trong đó có một chồng dày là sổ tay còn mới tinh chưa viết, vào năm lớp 10, có một người xán lạn nhưng liều lĩnh nghĩ rằng mình khiến cô khóc, thế là trước giờ tự học buổi tối anh vội chạy khắp các cửa hàng văn phòng phẩm ở quanh trường học, mua cho cô rất nhiều rất nhiều sổ, đến nay cô vẫn chưa viết hết.
Cô biến mất mà chẳng nói lời nào, đã hứa khai giảng sẽ gặp lại, nhưng cô không giữ lời.
Vốn dĩ cô đã hơi kháng cự việc giao tiếp vì bệnh tình của mình, cái cảm giác áy náy này đã trở thành một gánh nặng cực lớn, khiến cô càng không dám đối mặt.
Cô bật máy tính tính mấy lần, song cũng không dám đăng nhập vào tài khoản, dù đối phương có quan tâm hay thờ ơ thì hình như cô đều khó có thể đối mặt với nó.
Mãi cho đến ngày cuối tuần đó, khi Nhạc Nhạc đến nhà chơi, cô bé năn nỉ muốn đi phố Văn Hòa. Lúc đó cô ngủ trưa ở trong phòng, nhưng thật ra cô đã tỉnh, giấc ngủ của cô không sâu, thành ra ngủ không được lâu. Khi tỉnh dậy thì nghe thấy Nhạc Nhạc làm nũng với dì ở ngoài rằng muốn đi phố Văn Hòa chơi, dì bảo cô bé nhỏ giọng thôi, đừng làm ồn để chị Lâm Ý ngủ.
Cô nghe tiếng nói chuyện trong phòng khách cố ý nói nhỏ lại, ý thức có phần mơ màng, sau đó mới dần tỉnh táo sau giấc ngủ trưa, cô vẫn đang nghĩ về giấc mơ vừa rồi.
Cô mơ thấy Chu Gia Dã.
Trong mơ đúng như những gì cô đã nghĩ, cô ở nhà tĩnh dưỡng suốt cho đến lúc tốt nghiệp cấp ba, định chờ bệnh tình ổn định hơn một chút mới chính thức đối mặt, nhưng trong giấc mơ, cái giá cô phải trả cho việc trốn tránh là mất liên lạc với Chu Gia Dã. Vào hôm khai giảng lúc đi học lại, cô đã nhận được một con hạc giấy Chu Gia Dã chuyển cho cô, khoảng cách giữa cô và Chu Gia Dã từ bạn học cấp ba trở thành mười năm giày vò.
Nhiệt độ vào mùa hè hơi khô hanh, rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng ngăn cản ánh nắng bên ngoài, trong không khí có cảm giác ngột ngạt như bị loãng và thiếu oxy, cô cảm nhận được cơn đau khủng khiếp đè lên ngực mình, rõ ràng chỉ là một giấc mơ thôi, nhưng lại đau đớn hơn bao giờ hết.
Đau đến mức ngay cả khi cô choàng tỉnh lại rồi nhìn lên trần nhà, trong ý thức hỗn loạn vẫn là khuôn mặt Chu Gia Dã, hơi nước lượn lờ trong quán lẩu dưới cơn mưa mùa đông, vẻ mặt anh vẫn như thường, nói với cô rằng đã lâu không gặp, nhưng cảnh tượng ấy tựa như đã qua hàng ngàn hàng vạn năm, giày vò cô đến nỗi khi nghĩ đến cảnh ấy sẽ có cảm giác ngột ngạt và hụt hẫng vô cùng, cô muốn xua tan mây mù chia cách mình và Chu Gia Dã rồi trở lại năm lớp 12 đó, trở lại trước mặt anh trước khi nhận được con hạc giấy mà anh gửi cho cô.
… Khoan đã, bây giờ không phải cô vẫn đang lớp 12 sao, cách Kỳ thi Đại học còn có mấy tháng nữa.
Lâm Ý nhìn trần nhà một hồi lâu, cảm giác mệt mỏi dần chuyển thành tỉnh táo, tiếng nói chuyện trong phòng khách cũng lọt vào tai rõ ràng hơn.
Dù tiếng dì và Nhạc Nhạc nói chuyện rất nhỏ, nhưng cô vẫn nghe được Nhạc Nhạc đang năn nỉ làm nũng xin dì cho cô bé đi phố Văn Hòa chơi với cô, mãi mới đến cuối tuần, hôm nay mà không đi thì lại phải đợi tuần sau nữa.
Đúng rồi, hôm nay là chủ nhật.
Theo sắp xếp của học sinh lớp 12 trường Nhất Trung thì chủ nhật là ngày nghỉ duy nhất trong tuần.
Lâm Ý ngủ mà môi lưỡi khát khô, cô liếm môi nhưng vẫn còn cảm giác khó chịu, tựa như là tiếng cầu cứu trước khi sự sống cạn kiệt.
Cửa phòng mở ra, cuộc trò chuyện giữa Nhạc Nhạc và dì tạm ngừng, hai người quay đầu lại thấy Lâm Ý bước ra, tưởng mình nói chuyện ồn ào đánh thức cô, dì trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc, sau đó hỏi cô muốn lấy gì, để dì giúp cô đi lấy.
Lâm Ý lắc đầu, chỉ nói mình khát nên muốn uống nước.
Uống nửa cốc nước cô mới thoát khỏi cái cảm giác khát khô này.
Quay đầu lại liền thấy vẻ mặt Nhạc Nhạc vẫn đang nũng nịu với dì, cô chợt nảy ra suy nghĩ đã lâu không gặp, lý trí còn chưa suy nghĩ rõ ràng mà cô đã cất tiếng: “Em định đi phố Văn Hòa à, chị đi cùng em nhé.”
Nhạc Nhạc quay đầu nhìn cô với vẻ kinh ngạc, vừa bất ngờ vừa vui mừng, nhưng con bé và dì đều biết bệnh tình của cô. Mặc dù Nhạc Nhạc còn nhỏ tuổi, nhưng cô bé rất lanh lợi, cũng hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cô bé cũng biết vì bệnh tình của mình nên cô không thích ra ngoài tiếp xúc với mọi người, thế nên Nhạc Nhạc không đồng ý ngay mà nhìn sang dì.
Lâm Ý vẫn cảm thấy khát, cô lại rót thêm một cốc, nước ấm chảy xuống cổ họng, môi và lưỡi đã hết cảm giác khát khô muốn chết, cô nói tiếp: “Con cũng muốn đi dạo một lát ạ, thời tiết hôm nay có vẻ rất đẹp.”
Nhạc Nhạc vốn thẳng thắn không ngại ngần, cô bé nhào tới ôm cô: “Chị Lâm Ý là tốt nhất!”
Lâu lắm rồi không ra khỏi cửa, cô đắn đo rất lâu về việc nên mặc đồ gì ra ngoài.
Trong một năm này, khát khao sinh tồn của cô rất thấp, thậm chí cô còn không có cảm giác ngon miệng, càng không có nhu cầu vật chất về chuyện ăn mặc, vậy nên quần áo của cô đều là đồ mặc ở nhà, giờ nhìn tủ quần áo... hình như cô có hơi mất khả năng suy xét về chuyện phối đồ rồi.
Thật ra chỉ là chơi với Nhạc Nhạc thôi, cô mặc gì cũng được.
Có điều, trong lòng cô lại có một suy nghĩ mơ hồ đang run rẩy, điều mà cô không dám đối mặt đã ép cô phải lựa chọn ngay chính lúc này.
Thế nên cô muốn ăn mặc đẹp một chút.
Cuối cùng vẫn là Nhạc Nhạc cùng giúp cô tham khảo quần áo, chọn tới chọn lui hơn một tiếng mới ra khỏi cửa, trước khi đi, Lâm Ý cố ý nói với dì buổi tối cô không về nhà ăn cơm.
Lúc xuống cầu thang, Nhạc Nhạc bất ngờ hỏi cô: “Chị Lâm Ý, chị muốn ăn cơm ở ngoài ạ?”
Cô có chút không dám thừa nhận, gật đầu một cái rất nhẹ.
Cũng may, trong một năm sống chung bầu bạn với cô lúc dưỡng bệnh, Nhạc Nhạc cũng biết có một số chuyện không nên nói sâu vào thì tốt hơn, cô bé không hỏi nữa mà tiếp tục bàn với cô xem lát nữa đến phố Văn Hòa chơi ở đâu.
Nhạc Nhạc là một cô bé có tính cách rất hoạt bát, đi đâu cũng được mọi người yêu mến, đã khéo ăn nói lại còn hiểu đạo lý đối nhân xử thế, suốt quãng đường cô bé kéo cô đi dạo khắp nơi, nhìn đây nhìn đó, cô nói chuyện rất ít, nhưng chỉ im lặng lắng nghe cũng sẽ khiến tâm trạng trở nên tốt hơn.
Sắc trời vào mùa hè thường tối trễ, thành phố nhỏ phía nam vẫn còn bao phủ bởi chút sắc đỏ cam sáng rực.
Lại đi thẳng về phía trước, cách quán lẩu nhà Chu Gia Dã cành lúc càng gần, cô im lặng nghe Nhạc Nhạc kể chuyện cười với mình, tâm trạng thoải mái nên cô cười, song nhịp tim cũng càng thấp thỏm lo âu.
Chủ nhật là ngày nghỉ, có lẽ anh sẽ ở đây nhỉ.
Nhưng nếu anh ở quán thật, gặp mặt rồi cô nên đối mặt với anh ra sao đây.
Hoặc đổi cách nói khác, thật ra anh cũng không để ý đến thế, vốn dĩ quan hệ giữa hai người cũng cũng không thể nói là rất tốt, trong thế giới của anh, bạn bè của anh nhiều như vậy, còn cô cũng thì chẳng là gì cả, cô biến mất một thời gian, chắc anh chỉ thấy khó hiểu một thời gian rồi cũng quên thôi.
Cô đang thất thần, trước mặt có người va vào mình mà cũng không để ý.
Nhạc Nhạc cũng không kịp phản ứng, cô bé vẫn đang nói dở rồi dừng ngay tại đó, thấy Lâm Ý đau đến độ ôm bả vai khom người mới phản ứng lại: “Chị Lâm Ý, chị không sao chứ?”
Mà người đụng trúng cô đã uống say khướt, cả người nồng nặc mùi rượu, đang được bạn bè đỡ hai bên, người đó mơ màng nhìn hai người bọn cô, miệng nói mấy lời vớ vẩn, trong tay còn xách theo bình rượu, mảnh vỡ thủy tinh nhìn mà hết hồn.
Trái lại, hai người bạn đỡ anh ta đã lên tiếng xin lỗi thay bạn: “Xin lỗi cô bé nhé, người anh em của tôi uống quá chén, không phải cậu ấy cố ý đâu.”
Nhạc Nhạc liếc dáng vẻ của ba người nồng nặc mùi rượu tự dưng xuất hiện, thôi nhịn vậy, kệ đi.
Vả lại trông ba người đàn ông đó đều tai to mặt lớn, hai người họ cũng không thể dây vào, Nhạc Nhạc chẳng hơi đâu mà đi quản họ, quay đầu đỡ Lâm Ý.
Nhưng lúc này đã thu hút không ít người nhìn sang bên đây vì ba gã say rượu đó đã gây ồn ào, thấy mấy người họ đi rồi, những người đứng xem quay đầu tiếp tục ăn phần của mình.
Lâm Ý bị đụng đau điếng, bây giờ cô vẫn đang khom người ôm chỗ bị đụng.
Nhạc Nhạc lo lắng: “Chị Lâm Ý, chị có đau lắm không?”
Lâm Ý gật đầu rất nhẹ.
Nhạc Nhạc cũng không biết làm sao, dù tâm tư của con bé có tinh tế thế nào thì cũng chỉ là một cô bé còn đang học tiểu học thôi, lần đầu tiên dẫn Lâm Ý ra cửa đã hại cô bị thương, con bé thật sự không biết nên làm gì, cũng có hơi mất bình tĩnh trong chốc lát.
Cũng chính vào lúc đó, Lâm Ý lại gặp được Chu Gia Dã.
Trước cửa quán người đến người đi, hoàng hôn đầu hè đến hơi muộn, cả con phố Văn Hòa vẫn còn bao phủ trong ánh chiều tà, nơi chân trời nhuộm màu vỏ quýt, ngẩng đầu nhìn qua, hệt như khung cảnh say lắm lòng người.
Cổ tay Lâm Ý bị người nọ nắm chặt, cô ngạc nhiên ngẩng đầu.
Màu vỏ quýt phía chân trời như hơi men chếnh choáng, chỉ cần nhìn một lần đã khiến người ta say mê, muốn trầm mê trong biển màu vỏ quýt ấy.
Dòng người trên phố Văn Hòa đi qua đi lại sau lưng cô tựa dòng thủy triều ngang qua, tựa như dòng sông chảy bất tận, trước sau như một, chảy xuôi về điểm hội tụ.
Quán đang trong giờ buôn bán đắt khách nhất, náo nhiệt ồn ào, còn cô chỉ nảy ra một ý định đánh cược xem có nên đến gặp anh không, liệu có nhìn thấy người không, ngay lúc này đây anh đang đứng trong ánh hoàng hôn bao trùm màu rượu.
Sắc đỏ như rượu vang bao phủ đôi vai trẻ trung, rộng lớn của thiếu niên, bóng dáng anh cũng lấn át ánh hoàng hôn của sẩm tối mùa hè.
Nhưng Chu Gia Dã không nhìn Lâm Ý, chỉ cúi đầu nhìn cổ tay cô.
Anh cụp mắt, đôi mày nhíu lại, mặc kệ đám đông chen chúc bên cạnh bọn họ, dáng người trong gió hè khô hanh có phần lạnh lùng.
Lâm Ý đã lâu không gặp anh, thật ra là từ trước lúc cô xin nghỉ ốm, bởi vì phân ban cách xa nhau nên cô cũng không thường xuyên gặp anh, thỉnh thoảng anh đi ngang qua cửa lớp cô, cơ mà cũng không phải tới tìm cô.
Nhưng không biết có phải kỳ nghỉ hè đó hai người đều trò chuyện mỗi tối hay không, ngày nào cô cũng chờ anh trò chuyện sau khi đi học tiết tự học buổi tối về, lúc này đây cô có ảo giác rằng mình thực sự gần gũi với anh.
Đó là lý do tại sao sau khi mất liên lạc hơn nửa học kỳ, cô có cảm giác gánh nặng không biết phải đối mặt với anh như thế nào, cảm giác gánh nặng này cũng khiến cô không có can đảm để đăng nhập vào tài khoản.
Đến phố Văn Hòa cũng chỉ là muốn thử vận nay, cũng hơi có ý tự lừa dối mình, bản thân cô tới tìm anh, không phải là chưa từng có cố gắng, từ đó cô lấy lý do này để thoái thác cho sự qua loa tắc trách của chính mình.
Chỉ là cô không ngờ sẽ gặp anh thật và còn gặp lại theo cách này nữa.
Chu Gia Dã vẫn nắm cổ tay cô không buông, cơn gió hè thổi qua bầu trời chạng vạng như nhuốm màu rượu lúc chếnh choáng say, bóng dáng của anh trong gió đêm có vẻ hơi lạnh lùng, viền môi cũng mím lại, đường nét khuôn mặt anh vốn sắc sảo và kiêu ngạo, bởi vậy đã bộc lộ cảm giác áp bức mạnh mẽ .
Cuối cùng, khi cơn gió tiếp theo thổi qua trước mặt anh, Chu Gia Dã ngước mắt nhìn cô.
Trong ánh nhìn này, cảnh hoàng hôn hòa vào mắt anh, hiện ra một màu sắc đậm đặc đến mức người khác không thể nhìn rõ cảm xúc của anh hện tại, ngay cả hình ảnh phản chiếu của cô ánh trong mắt anh cũng sâu đậm đến mức như thể đã khắc sâu vào đáy lòng thiếu niên.
Đã lâu cô không giao tiếp với thế giới bên ngoài vì bệnh tình, nhưng cảnh tượng này quá đỗi xa lạ khiến cô bỗng nhiên không nói nên lời. Gió thổi loạn mái tóc cô, nhưng cũng không thể làm tiêu tan ánh sáng phản chiếu sâu đậm trong đáy mắt anh, lúc này màu rượu vang đỏ của hoàng hôn đậm đến mức làm cho người ta mê đắm.
Dừng một thoáng, cô gọi tên anh một cách khô khan như một lời chào: “Chu Gia Dã, đã lâu không gặp.”
Kết quả là câu đã lâu không gặp này, hình như cuối cùng đã đánh thức khoảng thời gian tĩnh lặng.
Anh khẽ chớp mi, sắc đậm trong mắt đã biến mất, sau đó anh cười nói với ngữ khí tùy ý như thường ngày: “Đã lâu không gặp, cậu đi theo tôi trước đã.”
Anh không buông cổ tay cô ra, mà kéo cô đi vào trong quán, anh liếc mắt nhìn Nhạc Nhạc, hỏi cô: “Em gái này đi cùng cậu à?”
“Ừ, là con gái của dì tớ.”
“Em gái ơi, đi theo sát nhé.”
Đôi mắt của Nhạc Nhạc đánh giá qua lại trên người Chu Gia Dã, rồi lại nhìn lướt qua bàn tay Chu Gia Dã nắm lấy cổ tay Lâm Ý, yên lặng đi theo anh lên lầu.
Anh xách hòm thuốc từ phòng khác sang đây, nhân lúc này Nhạc Nhạc nhỏ giọng hỏi Lâm Ý: “Chị Lâm Ý, chị quen anh trai này ạ?”
Lâm Ý gật đầu: “Ừ.”
“Quan hệ hai người rất tốt ư?”
“Là bạn cùng lớp hồi lớp 10.”
“Chỉ bình thường thế thôi ạ?”
Lâm Ý gật đầu, nhưng cô thấy hơi lạ về câu hỏi của Nhạc Nhạc nên nhìn con bé với vẻ thắc mắc.
Nhạc Nhạc ho một tiếng: “Dạ không có gì, không có gì, ấy, tay chị lại chảy máu rồi!”
Lâm Ý cúi đầu, lúc này mới nhìn thấy trên mu bàn tay của mình có miệng vết thương bị chai mảnh vỡ chai rượu cắt vào, vừa rồi cô chỉ cảm thấy đau rát, bây giờ nó bắt đầu rớm máu đỏ.
Làn da của cô trắng bệch do ở nhà quanh năm suốt tháng không phơi nắng, vết máu đỏ lòm, lúc đầu cô chỉ cảm thấy đau rát, nhưng giờ nhìn thấy máu chảy ra từ miệng vết thương cô mới giật mình.
Mà lúc này Chu Gia Dã cầm hòm thuốc đi vào.
Có điều , sau khi đi vào anh cũng không nói năng, chỉ ngồi xuống đối diện cô, im lặng từ lấy thuốc trong hòm ra định xử lý vết thương giúp cô, còn cô thì lén lút nhìn Chu Gia Dã.
Kết quả còn chưa bắt đầu bôi thuốc, chỉ mới rửa sạch vết thương mà cô đã đau đến độ muốn rút tay về theo phản xạ có điều kiện, bị Chu Gia Dã nắm chặt lấy. Bàn tay anh to lớn, nhiệt độ lòng bàn tay ấm áp, tuy không dùng nhiều sức nhưng lại khiến cô không thể động đậy.
Giọng anh trầm xuống, chỉ nói hai chữ: “Đừng động.”
Cô hơi tiêu cực, thực sự muốn từ bỏ: “Chu Gia Dã, tớ không bôi thuốc được không, vết thương có thể tự lành.”
Nhạc Nhạc ở bên cạnh ơ một tiếng thật dài: “Chị Lâm Ý, hay chị cứ bôi ít thuốc đi, em nghĩ nó có thể lành nhưng vẫn cần bôi ít thuốc đấy.”
Vết đứt thật sự rất dài, để Lâm Ý trở về với bàn tay đẫm máu như thế này chắc chắn mẹ sẽ mắng cô bé, với lại vết thương này trông đáng sợ thật.
Sau khi Lâm Ý nghe Nhạc Nhạc nói thế, cô hơi do dự, trong lúc đó cô thấy tăm bông trong tay Chu Gia Dã lại sắp đưa tới. Cô đang định rút tay về theo bản năng thì bị Chu Gia Dã nắm chặt cứng kéo lại lần nữa.
Anh ngước mắt nhìn cô, mím môi, ngữ khí đã dịu dàng đi một chút: “Rát lắm hả?”
Lâm Ý gật đầu, sau đó lại gật đầu thật mạnh thêm cái nữa.
Anh không tiếp tục, chiếc tăm bông dừng tại đó, anh nắm tay cô không buông, dường như anh cũng đang khó xử.
Im lặng một lúc lâu, anh lại nói tiếp, giọng nói căng thẳng và hơi mất tự nhiên như đang dỗ dành: “Lâm Ý, cậu ráng nhịn một xíu nhé?”
“Chị Lâm Ý, đau là bình thường thôi, hồi em còn bé ngã bị trầy da, mẹ em bôi thuốc cho cũng đau thấu trời, em đau đến nỗi bật khóc mà mẹ cũng không thả em ra, em nghĩ đúng là bôi thuốc này rồi đấy.”
Nhạc Nhạc cũng ngồi một bên khuyên nhủ, khuyên xong, Nhạc Nhạc đảo mắt, nhìn thấy máy chơi game trong phòng, cô bé dò hỏi: “Anh ơi, cái máy chơi game kia có thể chơi được không ạ?”
Chu Gia Dã gật đầu: “Được chứ, chơi bao lâu cũng được.”
Nghe vậy, Nhạc Nhạc lập tức đứng dậy khỏi ghế đẩu, Lâm Ý muốn ngăn cản cô bé, nhưng cô vừa mới “ớ” một tiếng, Nhạc Nhạc đã “ngựa không dừng vó” đi vào phòng trong, hơn nữa còn đóng cửa lại.
Ở đây là tầng hai của quán, nơi mọi người trong quán thường nghỉ ngơi. Cuối tuần Chu Gia Dã sẽ ở tiệm hỗ trợ nên anh để luôn một vài thứ ở đây, tuy rằng không phải phòng cá nhân nhưng lúc này chỉ còn cô và Chu Gia Dã mặt đối mặt, cô có cảm giác như bị vây hãm trong lãnh địa Chu Gia Dã, hơi thở, tim đập, cảm giác, tất cả đều tràn ngập vết tích của Chu Gia Dã.
Nhất là khi Nhạc Nhạc vừa rời đi, cảm giác đó trở nên nặng nề hơn, như thể không gian bị khép kín lại.
Anh còn đang nắm tay cô không buông, tay kia cầm tăm bông, anh không nhìn cô, vẫn đang rất cẩn thận nhìn vết thương trên tay cô.
Nhưng giọng nói của anh rất khẽ, khẽ hơn cả gió đêm cả vạn lần, sau khi chỉ còn lại hai người họ, bấy giờ anh mới dịu giọng nói như dỗ dành: “Tôi sẽ nhẹ nhàng thôi, nếu cậu sợ thì nhắm mắt lại, thuốc phải bôi, nghe lời chút nhé.”
Anh dỗ một cách quá đỗi gượng gạo, nghe như không biết dỗ dành người khác chút nào, cơ mà đây đúng là lần đầu tiên Chu Gia Dã dỗ người khác, từ nhỏ anh là đứa trẻ cầm đầu trong đám nhóc con, mấy trẻ con nhà hàng xóm đều thích chơi với anh, anh có rất nhiều cách chỉnh đốn bọn quỷ ranh này, con nít nhà ai dù có khó nhà ai dù khó trị đến đâu cũng thích chơi với anh.
Nhưng bạn bè chơi bời lêu lổng xung quanh toàn là đám bạn anh em, dỗ dành con gái đúng là lần đầu tiên.
Hơn nữa còn là một nữ sinh nhút nhát và cảnh giác như chú mèo hoang.
Lúc tăm bông bôi lên lần nữa, có thể cảm giác rõ ràng cô co rúm lại một chút, muốn lui về sau, nhưng cũng chỉ trong chốc lát thôi, sau đó chịu đau không rên một tiếng.
Dáng vẻ im lặng và kiên cường của cô khiến cho người khác mềm lòng, Chu Gia Dã cảm giác được trái tim của mình cũng mềm nhũn đến nỗi nói không nên lời, tay cô thật mềm, vừa nhỏ nhắn vừa mềm mịn, nắm trong tay như cầm trái tim của mình vậy.
Hơn nửa năm tự trách, hoài nghi và dày vò đau khổ này dường như đã được xoa dịu tất. cả chỉ bằng một lần gặp cô.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng của máy chơi game cách cánh cửa, bầu không khí ngưng động đột ngột đến mức làm cho người ta cảm giác được thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng như sợ cô đau, toàn bộ quá trình cẩn thận từng li từng tí đến mức bản thân căng thẳng tột độ, cuối cùng cũng thuốc bôi xong, lúc này cả người anh mới thả lỏng.
Anh buông tay cô ra như không có chuyện gì xảy ra, thu dọn hộp thuốc rồi tạm đặt sang một bên.
Lúc nhìn cô lần nữa, Lâm Ý vẫn cúi đầu, đang nhìn vết thương của mình.
“Lâm Ý.”
“Ơi?” Cô nghe tiếng nhìn về phía anh, bỏ tay xuống ngồi ngay ngắn ngoan ngoãn, đôi mắt sáng ngời dịu dàng như vịnh hồ, có vẻ như giờ mới sực nhớ ra: “Chu Gia Dã, cảm ơn cậu.”
Anh cười khẽ một tiếng, hỏi: “Chỉ nói cảm ơn thôi sao?”
Anh nói bằng giọng rất trầm, làm cho người ta vô cớ thấy bất an.
“Vậy…?”
Chu Gia Dã không nói nữa, bọn họ mặt đối mặt, đây cũng không phải lần đầu tiên Lâm Ý ngồi gần ở trước mặt anh như thế này. Năm lớp 10 ấy, đôi khi lớp có hoạt động, chỗ ngồi của bọn họ lại gần nhau nên luôn có những lúc ngồi cùng chỗ.
Tuy nhiên, có lẽ bầu không khí lúc này quá yên tĩnh, cũng có lẽ là trong căn phòng này có quá nhiều vết tích thuộc về Chu Gia Dã, hoặc có lẽ là đã quá lâu không gặp anh, cái cảm giác tự trách và áy náy sâu sắc lại lan lên, làm cho cô cảm thấy bất an, luôn cảm thấy chắc là mình thiếu anh một câu giải thích, mặc dù không biết anh có để ý hay không.
Cô thử lên tiếng thăm dò: “Chu Gia Dã.”
“Ừ.”
Chu Gia Dã lại ngẩng đầu nhìn cô.
Vẻ mặt anh trầm tĩnh, đôi mắt anh nhìn cô chằm chằm, không thể nói rõ là cảm giác gì, như thể đang chờ cô mở miệng, lại giống như chẳng có gì cả, anh chỉ nhìn cô mà thôi.
Bị anh nhìn như thế, ngược lại cô càng không biết nói như thế nào, vốn dĩ cô đang có cảm giác gánh nặng cực kỳ lớn, bây giờ xem ra dù cô nói gì đi chăng nữa thì đều sợ anh không hài lòng.
Lại giằng co như vậy một giây.
Chu Gia Dã nói trước: “Học kỳ này, cậu vẫn về trường chứ?”
Cô lắc đầu.
“Vậy còn đi thi Đại học không?”
Cô ừ một tiếng: “Tớ đã định học lại một năm, với tình hình của tớ hiện tại, có lẽ sẽ học không vào, hơn nữa tớ để lỡ nhiều kiến thức quá, không bổ sung hết được.”
“Ừ.”
Sau đó, lại im lặng.
Khi lên tiếng lần nữa, là cả hai đồng thời nói.
Và cũng đồng thời dừng lại.
Một lát sau, Lâm Ý mở lời trước: “Hồi trước tớ nằm viện suốt, giờ được về nhà tĩnh dưỡng, ghi chép bài vở... cậu có thể gửi lên mạng giúp tớ không?”
Anh chưa đồng ý, mà hỏi rằng: “Cậu còn online không?”
“Có, đương nhiên là có rồi.”
Nói đến đây, cuối cùng cô mới thấy trong Chu Gia Dã có chút màu sắc, song anh vẫn chỉ lẳng lặng nhìn cô. Khuôn mặt sắc sảo và kiêu ngạo ấy trong bầu không khí yên ắng chỉ có anh và cô đã trở nên dịu dàng như thể cuối cùng mùa đông đã tan chảy.
Cứ thế yên lặng nhìn trong chốc lát, cuối cùng anh cũng mỉm cười, rũ mắt xuống, hàng mi che biểu cảm trong đáy mắt anh, nhưng nếu bốn mắt nhìn nhau, nhất định sẽ thấy hình ảnh phản chiếu của cô trong đó.
Song đến tận lúc này, cô mới cảm thấy mình đã gặp được Chu Gia Dã mình quen thuộc, là thiếu niên Chu Gia Dã khí phách, xán lạn tự do, cảm giác gánh nặng, lo sợ bất an kể từ khi gặp anh dường như cũng tan biến khi nụ cười của anh xuất hiện.
Cô cũng vội vã cam đoan với anh: “Trở về tớ sẽ đăng nhập, cậu gửi hết cho tớ nhé.”
“Được.” Chu Gia Dã cong khóe môi, giọng nói rất khẽ: “Tôi chờ cậu.”
/100
|